Tiếng gào thét cuồng nộ đinh tai nhức óc kéo ùa tới, Lâm Thụy Ân thẳng người, vững vàng như núi đứng sát bên triền dốc, sau khi đã nhìn rõ quân tình địch, mày kiếm nhíu chặt, môi mím như đao. Sau lưng vang lên tiếng loạt soạt, hắn xoay người, thấy quân sĩ đang nghe theo mệnh lệnh dùng những phiến gỗ dày gia cố lại chuồng ngựa, chân tay lóng ngóng khác hẳn vẻ linh hoạt, gọn ghẽ ngày thường, sĩ khí xuống thấp, gần như kinh hoàng.
Lâm Thụy Ân tiến lên phía trước, gỡ áo giáp trên mình xuống, vén tay áo lên, thuận tay nhấc một phiến gỗ trên mặt đất.
“Tướng quân, những chuyện như vậy để các anh em bên dưới làm được rồi.” Phó tướng đã theo Lâm Thụy Ân nhiều năm thoáng kinh hoảng, tiến lại khuyên nhủ.
Lâm Thụy Ân một tay cố định tấm ván gỗ lên chỗ bị đâm thủng trên vách chuồng ngựa, tay kia chẳng nhàn rỗi lập tức cầm búa nện mạnh lên thân đinh, không quay lại, đáp: “Thời gian cấp bách, tất cả tập trung sửa chuồng ngựa đi.”
Phó tướng ngây ra một lát, sau đó lập tức phát lệnh xuống. Binh sĩ được huấn luyện hơn hai tháng, đối mặt với trùng trùng quân địch vây quanh như vậy, lòng kinh hoảng cùng cực, thấy Lâm Thụy Ân dốc sức tập trung tinh thần sửa sang, gia cố chuồng ngựa, tuy không hiểu được nguyên do, vẫn cảm thấy an tâm phần nào, nhanh chóng học theo hắn, lờ đi những tiếng thét gào vang vọng khắp núi, vội vã xắn tay áo bắt đầu làm việc.
“Tập trung tất cả mọi người về đây, hành động mau.” Thấy quân sĩ đã hoàn thành công việc, chuồng ngựa đã gia cố thêm hai lớp, Lâm Thụy Ân mặc áo giáp, vừa cao giọng ra lệnh, bên dưới lại vọng lên tiếng gào thét rung trời, đợt sau cao hơn đợt trước.
Hơn tám ngàn quân nhanh nhẹn dàn thành trận vuông, tay mang khiên dày, vẻ mặt căng thẳng. Ánh mắt Lâm Thụy Ân chậm rãi lướt qua bọn họ, trong đó có cả những cậu bé mười mấy tuổi có thể gọi là quân trẻ con, giáp trụ sáng quắc, đứng giữa đoàn quân. Gió bấc ào ào như đao bén cuốn bụi tuyết cứa toạc mặt mũi họ, chóp mũi cứng đờ, đỏ ửng vì lạnh lẽo. Tất cả im lặng đứng nhìn, ánh mắt trong suốt ngời lên niềm kiên định vững chắc, nghị lực của đoàn quân chầm chậm lan tỏa trong gió rét buốt giá.
Trên sườn núi, vẻ nghiêm trang khiến người ta kinh hãi, chỉ có tiếng thét gào dồn dập như sấm còn văng vẳng bên tai.
Tiếng vũ khí giáp trụ chầm chậm di chuyển nổi lên như nước triều dâng. Lâm Thụy Ân đến bên sườn núi, thấy binh lính Nỗ tộc bên dưới đang dịch chuyển, khí lạnh trào dâng. Chàng trở lại đội hình của mình, cầm lấy tấm khiên sắt, tay giơ cao, tư thế như đao mang theo kình phong: “Dùng lá chắn.”
Những tấm lá chắn thật dày ánh lên hào quang rực rỡ hòa cùng sắc đen tuyền lung linh, tám ngàn binh sĩ nhất tề nâng lá chắn cao ngang đầu, tuân theo ám hiệu của Lâm Thụy Ân, tất cả ngồi sụp xuống, lá chắn như bức tường đen bóng cực lớn trang nghiêm bên vách núi.
Nhật nguyệt vô quang, thiên địa ảm đạm, tên bay dày hơn mưa rào ầm ầm trút xuống, giáng trên những tấm khiên dày, tiếng kim loại chạm nhau chói tai, bén nhọn, gấp gáp tựa như ma quỷ đang múa lượn.
Binh sĩ trốn sau khiên chắn cất tiếng thở dài ai oán, nhưng chẳng ai nghe thấy, từng đợt tấn công đổ ụp xuống như giông bão, ai nấy chỉ cầu mong sống sót. Tên xuyên qua từng kẽ hở, quân sĩ trúng tên ngã xuống, huyết hoa văng khắp chốn, người bên cạnh lập tức thay thế vị trí, bổ sung vào chỗ trống, tiếng mưa tên nhấn chìm hết thảy.
Thời gian trống không hơn cả tuyết trắng, từng đợt từng đợt mưa tên giáng xuống, che khuất vầng dương, quân lính cắn răng, đỡ khiên sắt nặng trĩu trong tay, chốc chốc lại đổi tay, đáng sợ hơn việc thân thể đau nhức vô cùng là chuyện đồng bạn vừa mới sát vai kề vai đột nhiên ngã xuống, máu tươi văng tung tóe, không kịp lau rửa vết thương, chỉ biết chờ đợi đợt công kích tiếp theo ùa tới, nghe bóng ma chết chóc chầm chậm dày vò.
Đến lúc này chúng tướng mới hiểu dụng ý trong mệnh lệnh sửa sang gia cố chuồng ngựa vừa rồi của Lâm tướng quân, bảo vệ ngựa, có thế họ mới có cơ sở để liều chết quật khởi một phen. Chuồng ngựa giờ đây chi chít tên, không chỗ nào còn nguyên vẹn, cơ hồ sắp không còn chỗ để tên ghim vào nữa.
“Tướng quân, chúng ta còn bị vây khốn ở đây bao lâu nữa? Đốc Thành có phái binh tới không?” Qua một đợt tấn công, binh sĩ ngồi sụp xuống, lôi thi thể đồng bạn ra gom lại ở chỗ trống, nhịn không được cất tiếng hỏi, giọng nói đầy run rẩy.
Biết rằng đợt công kích sau sắp đổ xuống, Lâm Thụy Ân đang muốn buông lời trách mắng, nhưng vừa quay đầu lại, phát hiện binh lính đang nhìn về phía mình với ánh mắt chân thành, có những người chân tay ghim đầy tên, ghì chặt tay giữ, trong nỗi đau đớn thống khổ còn mang theo niềm tha thiết đợi mong được sống, miệng vết thương không ngừng rỉ máu đỏ ối.
“Sẽ đến, sẩm tối nay viện quân Đốc Thành sẽ đến…” Giọng nói lạnh như băng kiên định vang lên. Lâm Thụy Ân phẩy tay để quân lính tập trung chuẩn bị phòng thủ. Nâng khiên sắt, vài người lính lộ ra nụ cười, tựa như điểm sáng duy nhất có thể trông rõ giữa màn đêm tối đen.
Mặt không đổi sắc, Lâm Thụy Ân xoay lưng lại, hiện ra vẻ thống khổ. Lúc này đây tâm lý và thân thể chịu hai tầng tra tấn, ý chí của quân sĩ đã kéo căng đến cực điểm… Thông tin rằng Đốc Thành căn bản sẽ không phái binh cứu viện đến không cách nào thốt khỏi miệng. Lính thủ Đốc Thành chỉ có hơn hai vạn, quân sư sẽ không mạo hiểm phái viện binh tới, hiện giờ bọn họ chỉ có thể tự mình chống đỡ tất cả mà thôi.
Đợi, chỉ có thể đợi. Nỗ quân dốc toàn lực, nhuệ khí hừng hực không thể chống đỡ, chỉ có thể chờ chúng tấn công mãi tấn công mãi, tấn công đến sức cùng lực kiệt mới là thời cơ tốt nhất để bọn họ đột phá vòng vây. Nhưng trước hết, nhất định phải bảo toàn binh lực, không để quân lính chẳng đánh mà tan trước vòng vây công kích của Nỗ quân.
Cánh tay giữ lá chắn đã ê ẩm đau nhức, Lâm Thụy Ân xem nhẹ chút cảm giác khác thường này, yên lặng đón nhận động tĩnh từ phía trước truyền đến, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, hắn hoàn toàn trấn tĩnh, chuẩn bị ứng phó tất cả các tình huống phát sinh.
Trận chiến này, hẳn là thời khắc hiểm ác nhất trong đời người.
Bên tai chợt nghe thấy tiếng khóc, chẳng cần quay đầu lại cũng biết là nhóm quân sĩ thiếu niên lần đầu đối mặt với tình thế hung hiểm như vậy, nức nở nỗi hãi hùng phải đối diện với chết chóc. Lòng run lên, hắn siết chặt cán đao, cắn chặt răng, thần thái càng thêm lãnh tuấn.
Chờ đợi…
* * *
Màn đêm buông xuống, vạn vật u tịch. Nỗ quân đốt đuốc đỏ trời. Lâm Thụy Ân nhìn xuống đồng nội, thu vào tầm mắt ngút ngàn đốm lửa đỏ lấp lánh như một con mãng xà to lớn siết quanh núi, tấn công liền hơn ba canh giờ, Nỗ quân cũng phải tạm nghỉ.
Cuối cùng, thời cơ đã tới.
Tám ngàn binh sĩ lặng lẽ hành động trong bóng đêm, dẫn ngựa ra khỏi chuồng, sửa sang lại binh khí phòng thân, thậm chí còn tiện tay vơ một ít tên bắn lên bỏ vào bao, giờ khắc này với họ mà nói, tên có lẽ là thứ quân bị dồi dào nhất. Hết thảy chuẩn bị đâu vào đó, dẫu cho đang chìm trong bóng đêm thăm thẳm, cũng không mảy may rối loạn.
Lâm Thụy Ân lẳng lặng nhìn mọi người hành động giữa màn đêm dày dặc không nhìn rõ bàn tay mình. Chàng lặng ngắm những gương mặt người, thấy những gương mặt lúc buổi trưa còn có phần thơ ngây non trẻ của họ giờ đây phủ ngập tang thương, trải qua sinh tử đã tôi luyện họ thành quân nhân chân chính, thê lương chảy tràn thành dòng trong bóng đêm tiêu điều, phủ ngập sườn núi.
“Tướng quân.” Phó tướng chạy tới bên Lâm Thụy Ân, đưa cho chàng một cây cung dài, một mũi tên lớn, lấy mồi lửa bên hông ra, “xoẹt” một tiếng, trong bóng đêm nhiều thêm một đốm lửa mong manh, đốt cháy đầu mũi tên.
Nương theo ánh sáng ấy, Lâm Thụy Ân nhìn rõ tám ngàn lính của mình đang đứng bên triền núi, bọn họ đã mệt mỏi lắm, chỉ là sĩ khí vẫn hừng hực không giảm sút, mặt đất còn la liệt xác các anh em vong mạng, có thi thể còn chưa khô máu, thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt lan trong không khí. Không ai cúi đầu nhìn, dường như chính bọn họ đã cùng nhau vượt qua lằn ranh sinh tử, cúi đầu là yếu đuối, là thứ không được phép tồn tại trong màn đêm mịt mùng này.
Giá lạnh ngập trời, gió như đao quất. Tất cả đều bình tĩnh nhìn lên vị Tướng quân của mình, ánh mắt như đuốc, sáng rực có thần.
Thứ ánh mắt đó chính là sự tàn nhẫn của loài ác lang… Nghĩ vậy, khóe miệng Lâm Thụy Ân nhếch lên một nụ cười. Được nụ cười tự tin ấy cổ vũ, quân sĩ cảm thấy niềm hưng phấn chưa từng có chảy tràn trong huyết quản, lúc trước Lâm Thụy Ân liệu địch như thần, chuẩn bị bố phòng cẩn mật khiến bọn họ ngưỡng mộ như thần thánh. Giờ đây càng nhận rõ, hóa ra vị tướng tài lạnh lùng ấy cũng có thể mỉm cười đẹp đẽ đến vậy.
“Đốc Thành kia còn có cha già sức yếu, có mẹ hiền tảo tần của các ngươi, có vợ con mà các ngươi một lòng một dạ nhớ nhung… Muốn gặp lại bọn họ chứ?” Chậm rãi lên tiếng, Lâm Thụy Ân giương cung, dây cung cong thành một vầng trăng tròn vành vạnh, thấy ánh mắt binh sĩ càng sáng quắc lên, bén ngót, “Vậy hãy sống cho ta… Sống để trở về Đốc Thành!”
Gió lạnh ào ào, giữa bầu trời tối thẫm như mực lóe lên một tia sáng rực, cắt ngang cái lặng thinh của núi rừng, giống như một vì sao lạc rớt khỏi thiên không. Rớt xuống chuồng ngựa, bén vào rơm rạ dễ cháy đã xếp sẵn, trong khoảnh khắc, ánh đỏ dậy lên bốn bề, sáng rực như ban ngày.
Tất cả đều hiểu, giờ đây đã không còn đường lui. Tám ngàn quân lập tức dàn trận ngay hàng thẳng lối, lập thành trận thế mũi nhọn như đao. Những người ở hàng phía trước siết chặt lá chắn trong tay, giơ cao ngang người trên ngựa, bộ binh theo sát phía sau, sắp thành một hàng ngay ngắn, mạch đao nắm chắc trong tay, sát ý trùng trùng rực lên trong đêm đen. Đội ngũ cực kỳ chặt chẽ, nhanh chân hướng thẳng xuống núi. Phải thừa dịp quân địch chưa kịp phòng bị, một đao đâm thẳng vào chỗ hiểm của chúng, chặt đứt vòng vây lửa trùng trùng này, bọn họ mới có cơ hội chạy xuống phía Nam.
Đến khi quân Nỗ tộc phát hiện ra tình hình hiện tại thì quân của Lâm Thụy Ân đã vọt tới trước mặt. Nỗ quân thắp đuốc, mục tiêu hết sức rõ ràng, trong khi tám ngàn quân tướng của Lâm Thụy Ân chỉ như dã lang lẩn khuất trong đêm đen, vô tung vô tích, tùy thời nhào tới ngoạm một miếng, lấy tối đánh sáng, nhanh như chớp không kịp đề phòng.
Tiếng rên rỉ vang vọng trong đồng nội.
Đây là một trận lấy ít địch nhiều, bất chấp thủ đoạn, bất kể sinh tử, quân sĩ ở hàng phía trước cưỡi ngựa lao vào giữa quân Nỗ chưa kịp phòng bị, gặp người chém người, cổ đầu, da thịt xương cốt đứt đoạn văng tung tóe, tiếng kêu gào thê thiết ai oán như dã thú gầm rống lập tức vang vọng khắp đồng nội, khiến người nghe được mà tim đập chân run.
Ấy là báo thù, là cuộc phân tranh chỉ có thể hóa giải bằng máu, muốn tránh cũng không được, ai nấy chỉ biết dốc toàn lực vào giết chóc, trong bóng đêm mịt mờ không có quân kỳ, chỉ có địch ta.
Tám ngàn quân lao tới thật nhanh. Lâm Thụy Ân cưỡi ngựa đi đầu, vung tay chém xuống, mạch đao sáng quắc lóe lên, vương một tia máu, chảy tràn trên đất, một bóng người lao tới, bị hắn một đao chém trúng cổ, đầu lăn tròn trên đất, thân thể vẫn một thế xông lên. Quân địch giẫm lên xác đồng bạn mà nhào lên, hắn lại vung đao, một cánh tay đứt lìa, tiếng la thảm thiết vang vọng bên tai không dứt, tất cả đều là giẫm đạp lên máu xương mà tiến.
Sát khí cuộn trào bừng bừng, chiến trường quấy lẫn với chốn âm ti địa ngục, máu vung vãi, máu nhuộm đỏ áo, nhuộm đỏ mắt người, mọi người say trong hơi máu như mất hẳn lý trí. Vô thức khua động vũ khí giết người, chỉ cần là quân địch đều giết. Tiếng rên rỉ và thét gào cũng là một thứ kích thích thính giác, khơi dậy tất cả bản năng thô bạo hoang dã trong họ.
Giết chóc trở thành chuyện bình thường, trở thành tất yếu, trở thành tham lam…
Nếu kẻ địch không chết, thế thì bản thân nhất định phải chết, không ai có thể dừng lại giữa chốn này được nữa, một khi dừng tay, sẽ vĩnh viễn vùi thân mãi nơi này…
Hắn là đồ tể, nơi đây là địa ngục…
Chém xuống kẻ bên cạnh, lòng Lâm Thụy Ân cuộn lửa, tiến lên phía trước, máu tươi văng trên mặt mũi, đã không còn cảm giác ấm nóng ban đầu, tri giác tê liệt hóa thành tàn nhẫn. Người phía sau đã dần ít đi, đồng bạn từng người một bị nhấn chìm trong địa ngục tàn nhẫn vô tình này, thân xác chẳng còn, những binh sĩ ấy đã trở thành gạch lót đường cho kẻ khác dẫm đạp.
Thây chất khắp đồng… vừa chém giết điên cuồng, vừa theo sát tình hình cuộc chiến, Lâm Thụy Ân biết mình sắp thua, cho dù chiến lược lần này gần như hoàn mỹ, cho dù hắn có tung hết mọi thủ đoạn, tất cả binh sĩ có dốc toàn lực cũng không thể thay đổi kết quả của cuộc chiến, thực lực cách xa nhau quá nhiều…
Nhìn phía trước, thấy những đốm lửa san sát chỉ còn rất ít, nếu tiếp tục băng qua sơn cốc, có thể trốn theo đường mòn trên núi, chạy thẳng tới Đốc Thành, thế nhưng giờ đây khoảng cách ngắn ngủi ấy đã trở thành rãnh sâu chẳng thể vượt qua. Nơi cuối đường kia có lẽ cũng chính là đoạn kết của một trang anh hùng.
“A…” Lâm Thụy Ân đột nhiên bật lên một tiếng hú bi thương, mạch đao trong tay vung cao, chém xuống kẻ địch trước mặt, máu phun lên áo giáp hắn, hắn cưỡi ngựa đạp lên xác người chết mà đi.
Tới lúc ấy, hắn mới hay, hóa ra bản thân không muốn thua, biết rõ chiến trường không có chiến thắng vĩnh hằng, cuời lớn mà xông lên, một đường giết chóc. Người theo sau hắn mỗi lúc một ít, Nỗ quân lại như sóng triều cuồn cuộn không ngừng tuôn tới…
Được, được, được, hôm nay hãy giết cho thống khoái đi, đến chết mới thôi.
Chính vào lúc những đốm lửa nhỏ hỗn loạn vô cùng, hắn đột nhiên thấy lửa từ trời cao rót xuống dồn dập từ mấy đỉnh núi gần đó, sáng rực một góc trời. Không chỉ có Lâm Thụy Ân mà tất cả đều thấy cảnh tượng ấy. Nỗ quân còn rối loạn nhiều hơn, lửa lớn bừng bừng từ trên trời cao trút xuống mà tất thảy đều nhắm vào một lều trại ở chính giữa Nỗ quân. Nỗ binh nhìn thấy đều sững sờ, líu lưỡi kinh ngạc quá đỗi, hơn thế nữa là hoảng hốt, chúng hét lớn chạy về phía lều trại ấy.
“Tướng quân…” Phó tướng gào lên một tiếng động trời, “Là viện quân, là viện quân…”
Thoáng giật mình bởi tiếng thét chói tai, bên hông nhói lên cơn đau như bị kim đâm, Lâm Thụy Ân quay đầu nhìn, một tên lính Nỗ tộc nhe răng cười nhìn hắn, ánh mắt như cười cợt lại như mỉa mai. Mạch đao trên tay hắn vừa chuyển, sắc lẹm lướt qua cổ tên lính kia, chỉ một sát na, Nỗ binh kia thậm chí chẳng kịp ngạc nhiên, chỉ biết nắm chặt lấy lưỡi đao vương máu, đổ vật xuống.
Bên hông phát ra hơi nóng rát, Lâm Thụy Ân mỉm cười nhìn phía trước, thu vào tầm mắt vô số thứ hào quang sáng chói, hắn nhanh chóng đảo mắt trông khắp chốn, lập tức nhận ra số lượng viện quân không nhiều, cuộc tập kích bất ngờ của những đốm lửa từ trên trời rơi xuống kia chỉ có tác dụng khơi lên chút nghi hoặc trong lòng Nỗ binh, song hắn chẳng kịp nghĩ tại sao Nỗ binh lại khẩn trương vì những chỗ thiên hỏa trút xuống. Hỗn loạn mà thiên hỏa kia gây ra chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, tuyệt không kéo dài mãi, thế nhưng họ có thêm một cơ hội sống sót, chỉ có thể dựa vào cơ hội này mới có hy vọng vượt khỏi vòng vây trùng trùng.
“Giết… lao ra.”
Nghe hiệu lệnh như vậy, không mảy may chần chừ, binh lính nhanh chóng tụ lại, thúc ngựa, nhảy chồm về phía trước.
Những đợt thiên hỏa đột ngột trút xuống gây rối loạn quân lính Nỗ tộc, cho Lâm Thụy Ân một cơ hội tuyệt vời. Mạch đao đâm thẳng vào lồng ngực đám quân Nỗ cản đường, máu trào lên như hoa bung nở, hắn anh dũng xông lên mở đường.
Binh lính nhận được sự cổ vũ lớn lao, ngay chốn này đây giữa màn đêm đen tối trùng trùng, chỉ có vầng sáng rừng rực của hàng vạn cây đuốc của Nỗ tộc đang vây quanh, ánh sáng kia còn đáng sợ hơn cả bóng tối thăm thẳm, làm nhạt nhòa tầm mắt, thẳng tay đập vào niềm tin tưởng của mọi người. Giữa cảnh chém giết không có điểm tận cùng này, bọn họ không thấy hy vọng, bàn tay đau nhức lại giơ lên, hết đao này đến đao khác, chém vào quân địch, tận đến khi máu tươi nhuốm đỏ mặt đất.
Kẻ địch từng đám từng đám ngã xuống, đồng đội bên cạnh cũng từng người từng người ngã quỵ. Quân sĩ giương đao lên như máy móc, máu tươi theo đao nhỏ xuống ròng ròngvrồi tan biến rất nhanh vào đêm đen. Thống khổ cùng niềm bi ai mênh mông không bến bờ cuộn tràn trong không khí, giữa chiến trường như địa ngục này, bọn họ không có cả thời gian cảm nhận niềm đau đớn, tất cả chỉ biết theo Lâm Thụy Ân, liều chết xông lên. Bóng lưng của người chỉ huy kia là niềm hy vọng duy nhất của bọn họ, cho dù đang vùi thân giữa chốn hỗn loạn, vẫn có thể thấy thân ảnh đơn độc ấy vung đao mở đường máu, người đó vững vàng như núi, kiên định không lay chuyển, bên người máu văng tung tóe, đao quang kiếm ảnh trùng trùng chẳng khiến người đó nửa phân dao động. Chứng kiến cảnh tượng ấy, đám binh sĩ đang say cơn chém giết đột nhiên hiểu thấu một sự thật, vị thiếu niên Tướng quân lạnh lẽo như băng ấy, trên chiến trường chính là như vậy, một đao một kiếm, lần qua sống chết, lạnh lẽo hơn băng, cứng rắn hơn sắt, kế thừa huyết thống họ Lâm, hộ vệ nửa cõi giang sơn.
Gió lạnh cuộn lên, kéo theo từng trận tanh tưởi.
Từng hồi chém giết điên cuồng lại trỗi dậy, trái tim dần tê dại, âm thanh ầm ầm không ngừng, không phân biệt nổi là tiếng kẻ địch hay tiếng trái tim réo vang trong lồng ngực. Lâm Thụy Ân đã nhìn thấy con đường nhỏ cách đó không xa giữa đồng nội, chỉ cần vượt qua vòng vây cuối cùng này, có thể thoát được vây khốn, nương theo bóng đêm thoát khỏi hiểm cảnh…
Chỉ còn một khoảng ngắn ngủi nữa mà thôi…
Tiếng xé không bén ngót từ phía sau đổ sụp tới như sấm sét, Lâm Thụy Ân vô cùng nhanh nhẹn nghiêng mình sang bên trái, rạp xuống ngựa, một mũi giáo sắc lẹm sượt qua đầu hắn, thứ chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy xuôi theo gò má, hắn chợt thấy mồ hôi lạnh tứa khắp mình, quay đầu nhìn lại, thấy Phó tướng phía sau đang hét lớn gì đó, thân mình kịch chấn, Lâm Thụy Ân nhìn thấy thân thể nhuốm đầy máu tươi của mình trong con ngươi phóng lớn của y, cứ như vậy, thân thể y vươn thẳng, ngã nhào khỏi ngựa.
Thi thể vừa chạm mặt đất, nhanh chóng bị chiến kị phía sau đạp nát.
Mười vạn đại quân Nỗ tộc lại có thể để hơn tám ngàn quân thoát khỏi vòng vây, bọn chúng vừa phẫn nộ vừa hoang mang, mắt thấy Lâm Thụy Ân sắp thoát khỏi vòng vây, nghe theo mệnh lệnh trưởng quan lập tức ném thẳng trường mâu trong tay về phía những kẻ đang ra sức phá vây, chẳng quan tâm trong đêm tối liệu có ngộ thương đồng bạn.
Mắt Lâm Thụy Ân mơ hồ, đau nhức bên hông cuộn lên khắp mình, mọi thứ trước mặt đột nhiên quỷ dị, binh sĩ sau lưng từng người từng người liên tiếp ngã xuống, nhanh chóng biến mất trong địa ngục giết chóc. Hắn nhấc đao, khua thành một tấm lưới dệt bởi những đường đao.
Trước mắt chỉ còn một đoạn đường ngắn ngủi vậy thôi, hắn sao có thể cam lòng…
Phía trước một trận mưa tên lại ập đến, Lâm Thụy Ân những muốn giương đao che chắn, tiếng kêu bạt không gian, mưa tiễn xuyên qua quân của Lâm Thụy Ân, bắn tới quân Nỗ tộc đang truy sát phía sau.
Lâm Thụy Ân sửng sốt, khó nhọc ngẩng đầu, nhìn về phía con đường nhỏ sơn dã đằng trước.