Tâm tư đàn ông sâu như đáy biển, mò mãi cũng chẳng thể bắt lấy được. Cô cũng chẳng cần.
Lach Ngải Vy không muốn dây dưa với hắn, đứng lên đi vào phòng tắm.
Lạc Ngải Vy mở nước tạt vào mặt mình, cô đập đập vào mặt nói những lời trấn tĩnh bản thân:
"Tỉnh lại đi, Lạc Ngải Vy. Đàn ông đối với mày chỉ là hứng thú tạm thời thôi..."
Cũng như lần trước, Kỷ Vận Phong cũng vậy. Bây giờ lại đến Tần Nghiên, những người đàn ông này lại yêu Kiều Doanh nhưng lại thích trêu đùa tình cảm của cô.
Ha, đúng là bọn xấu xa. Trêu đùa tình cảm của người khác là thú vui của họ à. Hơn nữa tại sao lại là cô chứ...
Lạc Ngải Vy đứng trước gương đứng nhìn khuôn mặt mình trong đó. Cảm thấy thật bình thường, nó chẳng có gì đặc biệt.
Một lúc sau cô mới rời khỏi phòng tắm, bước ra thì chẳng thấy bóng dáng của Tần Nghiên. Rồi lại đi về phía cầu thang đi xuống.
Tần Nghiên đã ở một phòng khác vệ sinh cá nhân xong rồi xuống bếp nấu buổi sáng.
Lạc Ngải Vy ngửi được mùi thơm từ phía bếp bay tới, bụng lại đột nhiên kêu lên như đánh trống đòi ăn.
Cô đứng ở một góc cầu thang nhìn sang có thể thấy Tần Nghiên đang nếm đồ ăn. Khuôn mặt hắn nghiêm túc thử xong lại thoả mãn gật đầu tắt bếp.
Nhìn như vậy cảm thấy hắn rất đẹp trai.
Lạc Ngải Vy không tin mình vừa mới nghĩ cái gì, hoảng hốt đem suy nghĩ kia vứt đi. Chỉnh sửa lại quần áo, nhẹ nhàng bước tới cất tiếng:
"Bác sĩ Tần!"
Tần Nghiên nghe cô gọi liền quay sang nhìn cô, mở lời kêu cô ở lại ăn.
"Lạc tiểu thư, khoan hả đi. Ăn sáng trước đã."
Bụng Lạc Ngải Vy kêu không ngừng, cô cũng không từ chối. Thuận tiện kéo ghế ngồi vào.
Tần Nghiên cười vui vẻ, đem đồ ăn múc ra bát dĩa đem ra cho cô và hắn.
Nhìn đồ ăn trước mặt nóng hổi lại còn thơm như vậy, cô nuốt nước bọt. Rất muốn động đũa..
Tần Nghiên bị biểu cảm của cô chọc cười:
"Lạc tiểu thư mau ăn đi, không nguội lại hết ngon."
"Cảm ơn, anh ăn ngon miệng."
Lạc Ngải Vy dứt lời liền động đũa ăn, mọi muộn phiền khi sáng cũng tan thành mây khói.
Cô và hắn ngồi ăn cùng nhau, xem như chuyện ban sáng không xảy ra.
Lạc Ngải Vy ăn no, thoả mãn xoa bụng. Khen:
"Bác sĩ Tần, anh nấu ăn thật giỏi."
Tần Nghiên cũng nhận mình tài giỏi kiêu ngạo đáp:
"Không cần khen, tôi biết tôi tài giỏi như thế nào mà."
Tự luyến, biết vậy cô không khen hắn rồi.
Cô đứng lên, chào tạm biệt hắn:
"Tôi có việc phải đi trước, cảm ơn anh đã chiếu cố."
Không đợi Tần Nghiên trả lời cô đã rời đi.
Tần Nghiên nhìn theo bóng dáng của cô, không biết suy nghĩ cái gì lại cười tà mị.
Lạc Ngải Vy sao, so với Kiều Doanh cô chắc chắn không bằng. Nhưng trêu đùa cô như vậy cũng vui đấy.
Lạc Ngải Vy bắt xe chạy thẳng đến công ty, nhìn lại mình vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua. Thở dài chán nản...
Hạ Thư thấy Lạc Ngải Vy đã đến chạy lại nghiêm túc nói:
"Giám đốc, có người muốn gặp chị."
Rồi đưa một tệp hồ sơ cho cô, Lạc Ngải Vy đón nhận. Nhìn vào một lúc mới lên tiếng:
"Em giúp chị lấy một bộ đồ mới đi, quần tây áo sơ mi là được rồi."
Cô phải nói rõ ràng như vậy, chứ nếu không lại như lần trước gặp Kỷ Vân Phong, cô bé này lại chơi cho cô nguyên một chiếc váy lộng lẫy. Chắc lúc đó cô không biết nên tìm chỗ nào để trốn quá.
"Dạ!" Hạ Thư ngoan ngoãn chạy đi.
Lạc Ngải Vy cất bước đến thang máy, bấm lên tầng 15 đến phòng làm việc của cô.
*Ting*
Thang máy mở ra, Lạc Ngải Vy vừa định đưa chân ra khỏi lại rút về, nhanh chóng bấm nút thang máy đóng lại.
Hành động này của Lạc Ngải Vy vừa hay bị Tôn Kỳ Hạo đang đứng trước phòng làm việc của cô nhìn thấy.
Anh nhanh nhẹn chạy đến dùng một chân chặn cửa thang máy. Hai tay đút vào túi quân cao ngạo mà nhìn Lạc Ngải Vy.
"Vì sao lại thấy chúng tôi thì liền chạy?"
Còn chẳng phải là do các anh giống ma sao.
Lach Ngải Vy không né tránh, ánh mắt lay động xinh đẹp nhìn anh. Không chút chột dạ:
"Tôi để quên đồ ở bên dưới, muốn xuống lấy. Anh là ai, quan tâm việc của tôi làm gì chứ?"
"Cô không biết tôi?" Tôn Kỳ Hạo bất ngờ hỏi.
Lạc Ngải Vy bước ra khỏi thang máy đứng trước mặt anh rồi trả lời thành thật:
"Tôi tại sao lại phải quen biết anh, hơn nữa tôi không thích kết giao với người lạ."
Tôn Kỳ Hạo đứng thẳng người lại, cô mới hôm qua vừa cứu anh xong. Hôm nay liền quên nhanh như vậy sao.
Ánh mắt của anh lại dán vào miếng băng quấn trên tay cô, hơn nữa vết máu đã khô hiện rõ trên chiếc váy của cô.
Vậy từ tối qua đến giờ cô không về nhà sao? Cô ấy bị thương như vậy thì có thể đi đâu chứ.
Trong đầu Tôn Kỳ Hạo không ngừng xuất hiện câu hỏi. Lạc Ngải Vy cũng chẳng muốn nói thêm với anh, hướng văn phòng của mình đi tới, trước cửa lại bị tay của Mặc Dương chặn lại.
Mặc Dương đã để ý từ lúc cô ở thang máy, từ đồ mặc bị dính máu tay bị thương. Hắn cũng biết chuyện hôm qua là thật.
Cơn tức giận âm thầm nổi lên, lạnh lẽo nhìn Lạc Ngải Vy:
"Đi với tôi đến nơi này."
Lạc Ngải Vy mệt mỏi từ chối: "Hôm nay em mệt, khi khác được không."
Mệt? Tại sao lại mệt chứ, rốt cuộc tối qua cô và Tần Nghiên đã xảy ra chuyện gì rồi.
Càng nghĩ hắn càng giận. Xung quanh cô đúng thật là nhiều ong bướm.
"Đi! Nhất định là hôm nay."
"Cô ấy đã bảo không đi, anh ép buộc làm gì?"
Tôn Kỳ Hạo chắn trước mặt cô che chở. Anh nhìn Mặc Dương trước mặt liền có cảm giác tên này là người xấu.