"Ba mẹ tôi đi du lịch rồi! Hai người họ đang hưởng tuần trăng mật của mình đó nha. Có phải mọi người rất ghen tị không, tôi cũng ghen tị chết đi được nè, vì họ chẳng thèm dẫn tôi theo cùng. Thật sự rất đáng giận."
Lúc đó đâu ai biết trong lời nói của thiếu nữ 17 tuổi đó lại ẩn chứa một nỗi đau không thể nói thành lời. Cô đang giận ba mẹ cô bỏ cô đi, giận họ bỏ rơi cô một mình ở trên thế giới này. Giận đến mức chỉ biết tự trách bản thân đến nổi phải vào viện, thêm một căn bệnh mà chẳng ai muốn gặp phải.
Bệnh trầm cảm! Lạc Ngải Vy lúc đó đã tự nhốt mình trong phòng, cô làm đủ mọi cách để hại bản thân mình, nổi đau thể xác lúc đó có lẽ giúp cô che đậy được tâm hồn đang bị thiếu hụt.
Quý Bân nhớ rất rõ cái cảnh tượng mà anh đạp cửa phòng cô, những người hầu trong Lạc gia ai cũng ở đó. Nhìn cô gái nằm trên giường, mái tóc xoã xuống, đôi mắt nhắm nghiền lại gương mặt xanh xao gầy gò đến đáng sợ. Nhưng đập vào mắt họ lại có thứ đáng sợ hơn đó là một màu đỏ, màu đỏ của máu. Nó có khắp trên người của Lạc Ngải Vy, cảnh tượng đó khiến người hầu trong Lạc gia một trận kinh sợ.
Chỉ vì sự kiện lần đó mà cả những người trên dưới Lạc gia không thể quên được. Lần đó đem cô đi điều trị mới trở nên tốt hơn. Từ lần đó không ai dám cho cô ở một mình, sợ bệnh tái phát. Cho đến bây giờ cũng đã 7 năm, Lạc Ngải Vy từ một thiếu nữ ngang bướm, vô tư trở thành một cô gái mạnh mẽ không màn miệng đời.
Quý Bân nghĩ đến những việc trước đây, không khỏi thương cảm cho tiểu thư nhà mình.
"Anh này! Đừng nhìn em bằng ánh mắt thương hại đó, em thật sự không thích chút nào."
Lạc Ngải Vy từ nãy đến giờ cứ cảm thấy có ai đó nhìn mình, cô quay sang thì bắt gặp ánh mắt của Quý Bân nhìn cô, Lạc Ngải Vy hiểu rõ ánh mắt đó của Quý Bân nên cô không vui vẻ gì mà liền tiếng trách hờn.
Quý Bân vội thu lại ánh mắt kia của mình, cười trừ:
"Anh biết rồi, xin lỗi Lạc bánh bao."
Bị kêu là Lạc bánh bao, Lạc Ngải Vy trừng mắt với Quý Bân.
"Này! Ai cho anh gọi em như vậy hả, em về mách vú là anh bắt nạt em đấy."
"Haha..."
Chỉ có ở Lạc gia, Lạc Ngải Vy mới có bộ mặt đáng yêu của mình. Cũng chỉ vì họ nên cô mới có cơ hội sống tiếp, đời này của cô như vậy là quá mãn nguyện rồi.
*reng...reng*
Tiếng điện thoại vang lên chấm dứt dòng suy nghĩ của Lạc Ngải Vy, cô đưa tay nhấn nút nghe:
"Alo!"
"Cô là Lạc Ngải Vy?"
"Ừ! Anh là ai?"
Lạc Ngải Vu vừa hỏi danh tính người kia thì đầu dây bên đấy liền im lặng, Lạc Ngải Vy đưa máy xuống nhìn còn tưởng đã tắt máy nhưng mở lên thì vẫn thấy đang kết nối.
"Này! Còn ở đó không?"
"Ừ!"
Tên này bị khùng à? Điện cô rồi lại thái độ đó là sao.
Lạc Ngải Vy Không nói một lời liền cúp máy, chửi một tiếng:
"Đúng là có bệnh thần kinh!"
"Ai chọc em à?"
"Em cũng không biết, tự nhiên có tên nào đó gọi em song lại không nói câu gì. Đúng là có bệnh."
Quý Bân khẽ cười, vừa lái xe tới trước cổng Lạc gia, an ủi một câu:
"Không cần giận, về nhà ăn cơm liền hết. Hôm nay Vú có nấu món em thích."
"Chỉ có Vú mới hiểu em thôi." Lạc Ngải Vy trên mặt tràn đầy đắc ý đến hạnh phúc.
Cửa Lạc gia mở ra, Quý Bân chạy xe vào đỗ một bên, một người phụ nữ đã qua tuổi trung niên bước đến chiếc xe. Gương mặt có vài nếp nhăn theo thời gian, bà mong chờ nhìn vào trong xe.
Lạc Ngải Vy nhìn thấy Vú nuôi liền nhanh chóng mở cửa chạy ra ôm chằm lấy bà.
"Vú, Tiểu Vy rất nhớ người."
Nhìn dáng vẽ cô gái làm nũng trong người, bà chỉ biết lắc đầu đầy cưng chiều đáp:
"Tiểu Vy ngoan, hôm nay hẹn hò với Mặc tổng có vui không."
Lạc Ngải Vy dụi dụi đầu vào cổ bà, như con mèo nhỏ bám người, không vui mà nói:
"Không! Rất chán nữa."
"Được rồi, bỏ ta ra đi nào. Vào nhà ăn cơm, hôm nay nấu những món con thích ăn."
"Yêu người nhất trên đời."
Lạc Ngải Vy hôn vào má bà, hệt như một đứa bé được kẹo mà kéo bà vào bên trong.
Một phía khác, người vừa gọi điện cho Lạc Ngải Vy bị cô đột ngột tắt máy, có chút bức bối.
Người đó cứ nhìn vào điện thoại không biết như nào lại muốn đem quăng nó đi.
Lạc Ngải Vy? Cái tên này quả thật đã nghe rất nhiều, nhưng những lúc nghe được đều là những câu nói không tốt đẹp về cô ta.
Càng nói khi gặp được cô, chính hắn cũng có cảm giác chán ghét đến cùng cực đối với người con gái không xem ai ra gì kia.
Thế mà, khi nãy hắn lại thấy bộ mặt mỉm cười ôn nhu, lễ phép kia của Lạc Ngải Vy trước một bà lão ăn mày dơ bẩn.
Cô gái này so với Kiều Doanh thì tâm tư khó đoán lại vô cùng nguy hiểm. Tần Nghiên hắn không cho phép người hắn để ý bị bắt nạt, cho dù là ai đi nữa cũng không được.