Mặc Dương nheo mày, hướng đến Kiều Doanh đang vui vẻ gọi món có chút không vui hỏi:
"Tại sao lại chọn chỗ này?"
Kiều Doanh đang gọi món, cô ta cũng nhận thấy trong lời nói của Mặc Dương có chút không vui. Miệng nhỏ nở nụ cười tinh nghịch giải thích:
"Mặc tổng, Kỷ tổng! Hai người ăn sơn hào hải vị quen rồi, hôm nay đổi món một chút đi. Quán nay đồ ăn rất ngon đó."
Kỷ Vận Phong thấy cô gái nhỏ cười lấy lòng Mặc Dương mà lại không thèm cười với anh ta, thoáng chốc nét mặt có chút u ám.
Kiều Doanh cũng không phải ngu ngốc, cô ta đưa một cốc nước để trước mặt Kỷ Vận Phong. Gương mặt nghiêm túc:
"Kỷ tổng nên uống thêm nước, hôm qua bác sĩ nói anh phải uống nước nhiều bệnh mới mau hết đó."
"Ừm, tôi biết rồi."
Kỷ Vận Phong nhận lấy cốc nước rồi gật đầu, vẻ u ám khi nãy cũng tiêu tán đi một ít.
Kiều Doanh nhìn hai nam nhân vì cô mà lại có thể hạ mình đi đến nơi như vậy, liền có chút kiêu ngạo.
Thật đáng thương cho một Lạc Ngải Vy, có thể nói Lạc Ngải Vy cùng Mặc Dương là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nhau nhưng khi Lạc Ngải Vy theo đuổi Mặc Dương gần 12 năm đáp lại Lạc Ngải Vy chỉ là một cái khinh thường.
"Đồ ăn tới rồi đây! Tiểu Doanh, cháu đấy bụng dạ đã yếu ăn ít thôi có biết không hửm."
Người chủ quán trên tay cầm hai khay thức ăn để xuống bàn, bà nhìn Kiều Doanh quở giọng trách móc nhưng lại chất chứa yêu thương.
Kiều Doanh nhìn bà cười tít cả mắt, liền phồng má phũ nhận:
"Con mới không có nha, người cứ xem con là con nít thôi. Kiều Doanh con đã 20 tuổi rồi đó."
Người chủ quán nhìn dáng vẻ đáng yêu của Kiều Doanh trước mặt, không nhịn được mà nhéo cái má của cô một cái. Bất lực nói:
"Con cũng biết mình 20 tuổi hả, vậy mà sức khoẻ của mình thì lại không biết giữ gìn gì hết. Nếu hôm trước ta không lên phòng thăm con thì có phải con định để mình sốt đến chết không."
Kiều Doanh bị bà chủ quán nói đúng chỗ nhột, liền ủy khuất nắm lấy góc áo của bà.
"Cháu xin lỗi!"
"Thôi ăn đi, nhớ đấy ăn ít một chút. Lần sau đến ta lại làm cho con ăn."
"Dạ!"
Nói xong bà chủ quán liền đi tiếp những khách khác. Lúc này Kiều Doanh mới chợt nhớ ra là mình đi cùng hai người đàn ông.
Nhìn hai thân ảnh cao như siêu mẫu trước mắt, Kiều Doanh ngượng ngùng khẽ nói:
"Thật xin lỗi! Tôi quên mất hai người còn ở đây."
Kỷ Vận Phong thấp giọng hỏi: "Sốt? Em bị khi nào, tại sao không nói tôi."
Mặc Dương cũng hưởng ứng tiếp lời: "Làm sao? Chính mình sốt cao mà không tự chăm sóc, em không biết yêu thương bản thân mình à."
Bị hai nam nhân trách móc, Kiều Doanh cúi mặt không biết nói gì. Hai tay nhỏ đan nhau nắm chặt lại, chỉ nói nhỏ:
"Xin lỗi!"
Dáng vẻ ủy khuất đáng thương kia một mặt đánh vào tâm lý của hai nam nhân. Trong lòng cả hai có chút đau lòng lại càng thương cô gái nhỏ này hơn.
Kiều Doanh rất nhanh lấy lại tinh thần, cầm xiên thịt mỗi tay một bên đưa đến trước mặt hai người nam nhân. Nhìn như là muốn lấy đồ ăn ra để chuộc tội vậy.
"Hai người mau ăn đi, nguội không ngon đâu."
Mặc Dương cùng Kỷ Vận Phong nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ đang cầm xiên thịt trước mặt mình, không nói một câu cả hai liền cắn xuống mỗi người một bên khiến Kiều Doanh đỏ cả mặt.
"Rất ngon!"
Kiều Doanh bị chọc đến ngượng hết người, nhét hai xiên que vào tay hai nam nhân. Chính mình cũng lấy một cái để ăn.
Trong lúc ăn, Kiều Doanh lại không nhịn được mà thắc mắc hỏi Mặc Dương:
"Mặc tổng, chị gái khi nãy là bạn gái của anh sao?"
Mặc Dương nghe hỏi, dừng động tác đang ăn lại. Lắng nghe Kiều Doanh, nhưng khi nhắc đến Lạc Ngải Vy mà còn hỏi cô là bạn gái hắn nên có chút mất hứng:
"Không! Tôi không quen cô ta."
"Ồ!" Kiều Doanh nghe câu trả lời, cái mỏ chu lên một tiếng.
Thở dài nhớ đến việc khi nãy: "Nhưng khi nãy bà lão kia bị vệ sĩ chị gái đó đưa đi. Liệu có sao không?"
Kỷ Vận Phong xoa đầu Kiều Doanh, đảm bảo:
"Yên tâm, cô ta không dám làm gì bà lão ấy đâu."
"Em sao này nếu gặp cô ta thì nên tránh xa ra một chút, đừng lại gần có biết không. Nếu cô ta có làm hại hay tổn thương gì đến em nhất định phải nói cho tôi biết."
Kiều Doanh gật gật đầu. Nhưng sâu thẩm trong đôi mắt xinh đẹp kia lại chứa biết bao nhiêu những ý niệm độc ác.
Chơi đùa đám nam nhân này cũng có chút thú vị.
Đến khi bọn họ ăn xong thì trời đã tối, Kiều Doanh thoả mãn xoa chiếc bụng no của mình cảm thán:
"Thật no a!"
Mặc Dương nhớ đến việc gì đó nắm lấy tay nhỏ của Kiều Doanh:
"Em ăn nhiều như vậy lỡ như lại đau bao tử thì biết làm sao?"
Kỷ Vận Phong như được khai sáng, cũng đưa mắt nhìn Kiều Doanh muốn hỏi như Mặc Dương.
Kiều Doanh cười trừ bảo: "Không sao, tôi khoẻ lắm. Đừng để ý dì ấy nói, dì ấy chỉ muốn trêu tôi thôi."
"Không được! Hôm nay qua nhà tôi ngủ."
Cả hai nam nhân đều đưa ra đề nghị như vậy. Kiều Doanh khó xử lên tiếng từ chối:
"Không cần đâu! Tôi ổn mà."
"Không được!"
Kiều Doanh cũng không nhịn được mà liếc xéo bọn họ, quay đầu đi hướng ngược lại. Âm sắc nhẹ nhàng như gió lay động hai trái tim của bọn họ.
"Chuyện của tôi, tôi lo được. Không phiền đến các vị, cảm ơn vì hôm nay."
Thấy bóng dáng thiếu nữ đang khuất trong đêm, hai nam nhân mới ngừng chiến mỗi người mỗi xe mà rời khỏi.
Màn đêm lạnh lẽo phủ đầy thành phố, ánh đèn đường ấm áp chiếu gọi xuống con đường. Đêm nay Lạc Ngải Vy lại mất ngủ.