Như vậy anh ta mới dần dần trở lại bình thường, chứng kiến vợ mình dần dần mất đi sinh mạng, cuối cùng anh ta đã khóc.
Anh ta nhìn đăm đăm vợ mình: “Anh đã giết em, em có trách anh không?”
Quả phụ Vương nhìn người chồng đã chết của mình, nước mắt trào ra, chị ấy lắc đầu:
“Xuân Sinh, em không trách anh, nhưng anh… hồ đồ quá…”
Anh ta không dám tin nói: “Em không muốn đời đời kiếp kiếp ở bên anh sao?”
“Đương nhiên là em muốn rồi. Lúc anh chết thì tim em cũng đã chết theo. Em muốn đi cùng anh luôn, thế thì chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi. Nhưng vừa nãy Đầu Kim đã nói, anh giết em thì anh sẽ bị đày xuống địa ngục…”
Anh ta đau lòng nhìn vợ, cật lực lắc đầu: “Đừng nghe cậu ta nói bừa, cậu ta không biết gì cả, chúng ta sẽ không xa nhau nữa đâu…”
“Hứ! Anh tỉnh mộng đi!”, Thất Thất lạnh lùng cất giọng từ phía sau: “Anh giết người rồi, sắp bị âm sai bắt đi rồi, mãi mãi không được gặp lại vợ của anh nữa đâu!”
Anh ta trợn Thất Thất: “Cô nói bừa!”
Thất Thất bất lực lắc đầu: “Hừ, không tin thì thôi, dù sao thì lát nữa anh sẽ biết”.
Tôi nhìn cây kim đen trong tay, đột nhiên nghĩ ra một khả năng: “Có phải Đại Bắc khiến cho hồn ma của anh có thể hiện hình, dụ dỗ anh tới giết vợ anh không?”
Anh ta lại nói rằng anh ta không biết Đại Bắc gì cả, là một cao nhân đã mách nước cho anh ta.
Anh ta còn nói, cao nhân kia đã mách rằng, chỉ cần đêm nay anh ta giết vợ mình, đâm cây kim đen này vào tim chị ấy thì vợ anh ta sẽ không đi đầu thai, hai bọn họ có thể làm một đôi vợ chồng ma ở cõi âm.
Cao nhân đó còn nói, anh ta chỉ có một cơ hội, phải trân trọng.
Không phải Đầu Vuốt Keo? Điều này khiến tôi khá bất ngờ.
Đến Thất Thất cũng biết anh ta giết người xong thì sẽ bị bắt đi, thế thì sao cao nhân kia không biết được chứ?
“Chắc chắn là em gái em… chắc hắn nó biết tối nay chúng ta sẽ tới đây, cũng biết chúng ta sẽ ngăn cản những việc này nên mới mượn tay của người chồng đã mất này để giết chúng ta!”
Thất Thất ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa… chắc chắn Nguyệt Nguyệt đã nghĩ tới, anh ta giết vợ xong thì âm sai sẽ tới bắt anh ta. Đến lúc đó âm sai phát hiện em ở đây thì sẽ bắt em đi luôn…”
Thất Thất vừa đau lòng vừa thất vọng. Cô ấy thu chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy.
“Cái gì mà em gái chứ? Vị cao nhân đó không phải là phụ nữ! Hai người đừng hòng lừa tôi!”, anh ta khinh bỉ nhìn Thất Thất.
Không phải Chử Nguyệt Nguyệt, cũng không phải Đầu Vuốt Keo, vậy thì là ai?
Thất Thất sửng sốt: “Lẽ nào là lão quỷ kia? Ông ta muốn hại chúng ta nên mới lừa chúng ta tới đây, sau đó bố trí cái bẫy này?”
Tôi suy nghĩ thì thấy không giống là lão quỷ làm cho lắm. Thứ nhất là ông ta lợi hại hơn Thất Thất, muốn hại Thất Thất cực kì đơn giản, không cần phải vòng vèo thế này.
Còn nữa, sao ông ta phải hại chúng tôi chứ?
“Này! Cao nhân mà anh nói trông thế nào vậy?”, Thất Thất hỏi.
Đúng lúc này, quả phụ Vương nằm trong lòng anh ta tắt thở.
Tôi trơ mắt nhìn hồn phách của quả phụ Vương rời khỏi cơ thể của chị ấy, tất cả mọi chuyện đều đã định…
Quả phụ Vương nhìn thi thể của mình thì vừa lắc đầu vừa lùi lại sau.
“Tôi… chết rồi sao? Tôi chết thật rồi sao? Lạnh quá… lạnh quá…”
Xem ra, chị ấy vẫn chưa tiếp nhận được sự thật.
Vương Xuân Sinh vội kéo tay chị ấy: “Đừng sợ, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa!”
Dứt lời, quả phụ Vương trợn mắt lên nhìn ra bên ngoài: “Bọn họ tới rồi… âm sai tới rồi!!! Xuân Sinh, anh chạy nhanh đi!”
Vương Xuân Sinh nhìn tôi rồi lại nhìn ra ngoài cổng, hình như cuối cùng cũng đã hiểu, tôi và Thất Thất không lừa anh ta.
Anh ta run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau phát ra tiếng côm cốp ghê người, anh ta cúi đầu: “Anh, anh không chạy thoát được…”
Thất Thất cũng sợ hãi, cô ấy lùi vào trong phòng.
Tôi vội hỏi Thất Thất: “Làm cách nào để bọn họ không phát hiện ra em?”
Cô ấy căng thẳng nói với tôi: “Chỉ có thể trốn vào trong nhà trước thôi, những chuyện còn lại nghe theo ý trời”.
Tôi hỏi cô ấy, âm sai có thể ngửi được mùi của hồn ma khác ở đây không.
“Hi vọng là không. Bây giờ hồn phách của em rất yếu, chắc bọn họ không cảm nhận được em đâu”.
Thất Thất nói xong thì hai chúng tôi chui vào bên phòng trong.
Ngay sau đó, từng đợt gió lạnh nổi lên ngoài sân, tiếng xiềng xích leng keng vọng tới, tim tôi như vọt ra khỏi lồng ngực.
Tôi đứng dưới bệ cửa sổ, lén thò nửa đầu ra ngoài, tôi thấy trong sân xuất hiện hai cái bóng mờ mờ, một cái béo lùn, một cái gầy cao.
“Đó chính là âm sai à…”, tôi ép giọng cực nhỏ hỏi Thất Thất.
Thất Thất túm mạnh góc áo tôi, kéo tôi từ bên bệ cửa sổ về, hai chúng tôi xổm sát vách tường.
Tôi không dám nhìn ra ngoài nữa, căng thẳng vô cùng.
Sau đó thì ngoài sân hay trong gian phòng chính đều không có tiếng động gì nữa.