Tôi mở phong bì lấy ba trăm tệ ra rồi trả phần còn lại cho trưởng thôn.
“Thế này là đủ rồi”.
Trưởng thôn lại không chịu nhận, bảo tôi phải tích tiền về sau còn cưới vợ, ông ấy nhét tiền vào chiếc bình trên bàn rồi bỏ ra ngoài.
Tôi không muốn co kéo lằng nhằng với trưởng thôn, định bụng lát sẽ trả ông ấy ngay. Tôi dặn trưởng thôn đợi mình trong sân, tôi lấy đồ nghề xong sẽ đi theo ông ấy.
Lúc này Thất Thất cũng đang trong phòng, thấy tôi cô ấy hỏi: “Em nghe thấy hai người nói chuyện, ông ấy đưa anh nhiều tiền quá, liệu có vấn đề gì không?”
Tôi bảo Thất Thất yên tâm, tôi sẽ không làm những chuyện trái với nguyên tắc của mình, nhưng hiếm khi trưởng thôn nhờ cậy tôi, tôi không thể thẳng thừng từ chối, ít ra cũng phải tới xem thế nào.
“Liệu có phải chuyện… có liên quan đến đao phủ không?”, Thất Thất dè dặt hỏi.
Tôi đáp chắc là không phải, cũng đã ba ngày rồi mà không có động tĩnh gì, hơn nữa chắc chắn sư thúc đã xử lý xong xuôi mọi chuyện rồi.
Vả lại, đao phủ không phải người trong thôn, tội gì trưởng thôn phải quan tâm tới xác ông ta.
Tôi cùng trưởng thôn tới nhà ông ấy, trên đường tôi hỏi trưởng thôn rốt cuộc đã có chuyện gì.
Trưởng thôn thì thầm: “Cậu có biết phía Bắc thôn mình có một bãi tha ma không?”
Ông ấy đang nhắc tới bãi tha ma đó! Tôi căng thẳng gật đầu.
“Bãi tha ma đó làm sao cơ?”
“Ba ngày trước có một người chết ở đó, cách chết hệt như bố mẹ Lý Đại Bắc bên thôn lân cận vậy! Thảm thương lắm!”
Tôi vội hỏi trưởng thôn nạn nhân có phải người trong thôn không.
Trưởng thôn lắc đầu: “Không phải, vậy nên đặt xác ở nhà ai cũng không ổn, đành phải mang tạm vào nhà tôi. Trời ạ!”
Thôn trưởng còn bảo đây là người thứ ba thiệt mạng như vậy rồi, vì vụ án xảy ra ngoài thôn chúng tôi nên ông ấy có cảm giác như hồn ma đang đòi mạng, sợ rằng về sau chuyện này sẽ còn tiếp tục xảy ra.
Vì người chết không có người thân nên sau khi khám nghiệm tử thi, trưởng thôn xin đội trưởng đội cảnh sát được nhận xác vể, đợi khâu tử thi xong sẽ trả cho cảnh sát xử lý.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi cũng đã tới nhà trưởng thôn.
Chúng tôi đẩy cửa bước vào, thấy bên trong có một chiếc giường gỗ, người nằm trên đó được đắp vải trắng, trông hình dạng nhô lên sau lớp vải có thể thấy đây không phải một thi thể nguyên vẹn.
Trong nhà có hai người, một trong số đó là đội trưởng đội cảnh sát mà tôi từng bắt gặp.
Ngoài ra còn có một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt trắng trẻo như một thư sinh. Tôi nhớ ra người đàn ông này chính là nhân viên pháp y tới khám nghiệm tử thi khi quả phụ họ Vương chết.
Thấy tôi, bọn họ cùng gật đầu.
Trưởng thôn đứng cạnh cái xác, cầm khăn lông bịt mũi mình rồi lật vải trắng lên cho tôi xem.
“Đầu Kim à, cậu nhìn thử xem, thi thể thành ra thế này thì có xử lý được không?”
Đầu tay đao phủ nghiêng sang một bên, mắt trợn trừng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu quan sát thi thể thật cẩn thận.
Phần đầu gục xuống, cơ thể tan tành tách thành từng mảnh. Xét từ miệng vết thương, có thể kết luận xác người này đã bị xé nát.
Tôi để ý cổ họng cái xác, không thể nhìn thấy vết đao nguyên vẹn, thật ra đó mới chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết, vậy là sư thúc đã che dấu mất đầu mối này
“Sao có thể như vậy…”, tôi lẩm bẩm.
Trưởng thôn châm một điếu thuốc, cố tình quay đầu đi không nhìn cái xác, ông ấy cố nén cơn buồn nôn, nói:
“Ôi trời ạ, cả đồng chí cảnh sát cũng không biết nguyên nhân tử vong là gì. Chết ở cái nơi như vậy thì chắc là do ma quỷ ra tay rồi”.
Tôi nhìn đội trưởng đội cảnh sát và nhân viên pháp y: “Nếu vá xác tôi sẽ làm hỏng mất thi thể, mọi người chắc chắn đã khám nghiệm xong rồi chứ?”
Đội trưởng đội cảnh sát gật đầu với nhân viên pháp y, cậu chàng pháp y mặt búng ra sữa bèn tiến lại giải thích cho tôi.
Cậu ấy cau mày nhìn thi thể: “Nạn nhân bị xé rách thành từng mảnh bằng tay không, thi thể rải rác tại bãi tha ma, hiện trường có rất nhiều dấu chân, nhưng những dấu chân này không rời khỏi hiện trường, khi còn sống nạn nhân cũng không phản kháng. Đây là kết quả khám nghiệm của tôi, nếu lát nữa lúc vá xác cậu có phát hiện ra chuyện gì lạ thường thì có thể nói cho tôi”.
Tôi gật đầu, thầm nghĩ dù có phát hiện ra thì tôi cũng chẳng nói.
“Ý là tự dưng có vài người xuất hiện trong nghĩa địa, rồi xé xác nạn nhân, sau đó lại tự nhiên biến mất?”, tôi hỏi.
Pháp y mặt búng ra sữa quay đầu nhìn thi thể chăm chú: “E là vậy”.
Đội trưởng đội cảnh sát tiếp lời, nói ba ngày nay bọn họ đã lục soát triệt để khu vực xung quanh và điều tra thân thế nạn nhân.
Kết quả điều tra cho thấy bãi tha ma là hiện trường đầu tiên, hơn nữa có rất nhiều phần mộ được đắp đất mới xung quanh, thi thể trong mộ không bị dịch chuyển.
Nạn nhân là cô nhi, làm việc tại công trường, dù tính tình lầm lì cô độc nhưng không gây thù với ai, cũng chẳng mắc nợ, không có sở thích xấu xa gì, chết mà không rõ lý do.
“Nghĩa là người chết chui từ trong mộ ra rồi giết nạn nhân? Sao đó lại trèo vào mộ?”, tôi ngạc nhiên cất tiếng hỏi.
Đội trưởng đội cảnh sát bất lực gật đầu: “Hiện giờ thì đây là khả năng duy nhất. Nhưng vẫn không biết tại sao nạn nhân lại vào nghĩa địa”.
Tôi không khỏi ngẫm nghĩ thi thể trong mộ từng tấn công tôi, chắc chắn những thi thể ấy đã bị đao phủ điều khiển, vậy tại sao họ lại quay ra xâu xé đao phủ?
Chẳng lẽ… sư thúc cũng có thể điều khiển những cái xác đó sao?!
Lúc này, thôn trưởng tiến lại, ông ấy đưa lưng về phía thi thể rồi vỗ vai tôi.
“Đầu Kim này, cậu đừng hỏi nhiều quá, vụ án này đã kết thúc rồi, chúng tôi gọi cậu tới vì mong cậu có thể vá lại thi thể, để người chết sớm được siêu thoát, đừng đi hãm hại kẻ khác nữa”.
Thật ra nghề vá xác có một nguyên tắc là chỉ siêu độ cho người có duyên chứ không vì tiền tài danh lợi.
Vả lại đao phủ không phải người tốt, tôi không muốn giúp ông ta.