Tiếng ma nữ vọng lại càng lúc càng lớn hơn, âm thanh xuyên thẳng qua màng nhĩ tôi, khiến đầu tôi đau như búa bổ.
“Các người sẽ không thành công nổi đâu! Chỉ cần có tôi ở đây thì không ai có thể hãm hại bố tôi…”
Nghe cô ta nói vậy, tôi bắt đầu lo cho sự an toàn của Thất Thất.
Không được, tôi phải đi cứu Thất Thất!
Tôi quay người mở cửa, nhưng lạ là cánh cửa phòng lại cứ sừng sững không thể mở nổi.
Giọng ma nữ nọ lại vang lên trong căn phòng trống không: “Anh đừng có phí công nữa, mau làm theo lời tôi nói đi, đốt nến lên thì tôi sẽ không hại anh”.
Lòng tôi chùng xuống, tôi giậm chân bước tới bên giường, cầm diêm lên thắp cây nến thơm trên tủ đầu giường.
Ngọn lửa nho nhỏ bập bùng cháy, tôi liếc thấy có người đang đứng bên cạnh mình.
Tôi chầm chậm quay đầu lại, thấy một người phụ nữ mặc đồ ngủ màu trắng đang nghiêng đầu nhìn tôi.
Mặt mũi cô ta đầy máu, môi khô nứt, đôi mắt to ầng ậc ánh lệ nhưng nước mắt lại không hề nhỏ xuống.
Cổ họng người phụ nữ có một vết thương hở chảy máu đầm đìa, bộ đồ ngủ trắng của cô ta đã rách tan.
Cô ta hé miệng cười với tôi, hàm răng đầy máu lộ ra.
“Đừng sợ… Tôi không hại anh đâu”.
Tôi nuốt nước bọt: “Được rồi, cô muốn nói gì thì cứ nói luôn đi?”
Cô ta lướt tới bên cửa sổ: “Tôi phát hiện ra một bí mật, bố tôi đã bị kẻ khác lợi dụng, ông ấy bị một kẻ xấu xa dụ dỗ mua hai cô gái về rồi giết chết họ”.
“Bị lợi dụng ư?”
“Đúng, bố tôi chỉ là một quân cờ thôi, sau khi phát hiện ra bí mật này, tôi đã định nói cho ông ấy… Nhưng tiếc là còn chưa kịp nói thì đã bị kẻ xấu xa đó…”
Cô ấy che mặt bật khóc.
“Ôi, cô đừng có khóc… Vậy là cô đã bị kẻ xấu xa đó giết người diệt khẩu ư?”, tôi hỏi ma nữ áo trắng.
Cô ta gật đầu một cách cứng ngắc: “Lão đã giết tôi rồi ném thi thể tôi ra ngoài ngoại ô”.
Tôi nhớ lại những điều cô ta vừa nói với tôi, để tránh nảy sinh hiểu lầm tôi đã xác nhận ba điều với cô ta.
Thứ nhất, kẻ xấu xa đó là ai.
Thứ hai, hai cô gái bị bố cô ta giết chết tên gì.
Thứ ba, cô ta muốn tôi làm gì.
Ma nữ áo trắng vừa khóc vừa trả lời câu hỏi của tôi, cuối cùng cô ta cũng nức nở tiết lộ sự thật cho tôi.
Tên xấu xa trong lời cô ta chính là lão thầy tướng để râu dê, còn người bị bố cô ta giết chính là Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt.
Ma nữ mong tôi có thể tiết lộ sự thật về cái chết của mình cho bố cô ta, để bố cô ta không bị lão râu dê lợi dụng.
Tôi vốn chỉ biết Chử Nguyệt Nguyệt ghen tỵ với Thất Thất nên đã bán chị mình cho ông chủ béo, về sau ông chủ béo ưng ý cả hai chị em nên Chử Nguyệt Nguyệt cũng bị vạ lây.
Nhưng nghe ma nữ nói xong tôi mới biết, từ đầu đây đã là âm mưu của lão râu dê.
Lão lợi dụng sự ghen tỵ của Chử Nguyệt Nguyệt với Thất Thất để chia rẽ quan hệ giữa hai người, khiến Chử Nguyệt Nguyệt bán Thất Thất cho ông chủ béo.
Về sau, lão lại lợi dụng niềm đam mê quỷ quái của ông chủ béo với phụ nữ để giết chết hai chị em họ.
Lão râu dê biết bản tính thích tiền, sợ chết, vô tình vô nghĩa của Đầu Vuốt Keo, cậu ta là ứng cử viên thích hợp nhất để hãm hại chú hai tôi.
Cứ như vậy, lão đã từng bước đạt được mục đích của mình.
Khi còn sống, con gái của ông chủ béo tình cờ xem được một đoạn băng ghi hình trên xe ô tô, nghe thấy cả cuộc trò chuyện của lão râu dê và Đầu Vuốt Keo.
Cô ta cảm thấy sự tình có gì đó kỳ lạ, bèn lén lút điều tra. Chẳng mấy chốc đã cô ta đa phát hiện đây chính là một cái bẫy.
Hành động của cô gái nọ đã thu hút sự chú ý của lão râu dê, khiến lão ra tay giết người diệt khẩu.
Nghe cô ta nói xong, tôi đã hiểu đại khái về tác phong của lão râu dê này.
Lão giữ mình rất kỹ, lại giỏi mượn đao giết người.
“Chỉ tiếc là tôi không thể giết chết lão…”, ma nữ áo trắng phẫn uất cất lời.
Tôi nói với cô ta người lão râu dê hại chết chính là chú hai tôi, ma nữ mà cô ta vừa bắt gặp chính là một trong hai cô gái bị bố cô ta giết.
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn thiết: “Bảo sao… Tôi xin được thay bố tôi xin lỗi hai người… nhưng không phải hai người nên tìm lão râu dê kia báo thù ư?”
“Tôi sẽ tìm lão, nhưng kẻ giết người chính là bố cô, đây là sự thật”, tôi cũng rất phẫn nộ.
Cô ta cúi đầu, hồi lâu sau mới rời bệ cửa sổ để tiến tới trước mặt tôi. Cô ta nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn tôi:
“Hai người có thể tìm được lão râu dê thông qua bố tôi, vậy nên tôi mong cả hai đừng làm hại ông ấy mà hãy truyền đạt lại lời tôi vừa nói cho ông ấy nghe, được chứ?”
Về sau tôi có thể nghĩ cách tìm lão râu dê, nhưng nếu bảo Thất Thất buông bỏ cơ hội trả thù thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây?
Đây là một cơ hội hiếm có, nếu lần này chúng tôi bỏ qua nó thì có thể Thất Thất sẽ mất đi cơ hội báo thù mãi mãi.
“Bố cô và lão râu dê là lũ cá mè một lứa! Sai chính là sai, ông ta phải bị trừng phạt!”