• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất Thất không thể phản kháng. Cô ấy liên tục giãy giụa, vô cùng đau khổ.
“Trần Nhị Đản, ông làm cái gì vậy!”
Tôi chạy qua đẩy ông ta ra. Nhưng khi tôi vừa chạm vào lão quỷ thì thấy người ông ta lạnh một cách đáng sợ, lạnh hơn cả lúc trước, gần như đông cứng cả tay tôi.
Mặt Thất Thất tái xanh. Cô ấy trợn mắt, suýt nữa đã xong đời.
Lão quỷ cắn răng, khuôn mặt ông ta càng ngày càng dữ tợn. Đột nhiên ông ta mở miệng ta, cắn vào vai Thất Thất, Thất Thất đau tới nỗi kêu toáng lên.
Tôi hoảng loạn lấy kéo cắt xương ra, nhắm chuẩn vào lão quỷ. Nhưng không đâm được vào lưng lão quỷ, chỉ đâm vào vai ông ta.
Lão quỷ kêu lên thảm thiết, giờ mới chịu thả Thất Thất ra.
Lão quỷ ôm lấy vai, nhìn chằm chằm kéo trên tay tôi.
“Gần đây cậu đã dùng cây kéo này với ai? Nói!!!”
Tôi kéo Thất Thất tới bên cạnh mình. Thất Thất lắc đầu với tôi: “Yên tâm đi, ông ta không làm em bị thương, nhưng hình như ông ta bị thương không nhẹ đâu”.
Tôi lại nhìn lão quỷ, thấy một dòng máu đen chảy ra từ vết thương của ông ta.
“Tên nhóc thối, mau nói đi!”
Tôi suy nghĩ, lần sau cùng dùng kéo cắt xương chính là lúc khâu xác của đao phủ.
Tôi nói với lão quỷ. Ông ta chợt mở to mắt, sau đó lắc đầu thở dài.
“Haizz, quả nhiên là thế! Xác của một đao phủ vượt xa một trăm người bình thường!”
“Lão quỷ, sao vừa rồi ông lại nổi điên lên vậy!” Thất Thất tức giận trừng lão quỷ.
Không ngờ Thất Thất vừa hỏi như vậy, lão quỷ liền khóc hu hu.
“Người cô có nhiều dương khí quá! Tôi cũng muốn có mà, nhưng bao nhiêu năm trôi qua như vậy rồi, âm khí trên người tôi càng ngày càng nặng…”
Thất Thất sờ mặt mình, rồi lại nhìn hai tay mình. Cô ấy cực kỳ hưng phấn, liền nhẹ nhàng xoay một vòng.
“A! Thật này! Hình như em thực sự không giống lúc trước nữa. Đầu Kim, vừa nãy anh bảo em đổ mồ hôi rồi, ý anh là vậy đúng không?”
Tôi gật đầu, cười với cô ấy.
“Ê! Hai người các người có thể để ý đến cảm nhận của tôi có được hay không!”
Lão quỷ kêu lên đầy ai oán. Ông ta bị thương bởi kéo cắt xương của tôi, giờ đang đau đớn dựa trên bia mộ.
Tôi và Thất Thất vội vàng im lặng. Thất Thất ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi, tôi vội vàng đốt đồ lót trộm được trên bia mộ của lão quỷ.
Ông ta nhặt vài món đồ lót trong đống lửa rồi ôm vào lòng.
Vốn cho rằng ông ta sẽ vui, nhưng không ngờ lão quỷ lại vứt đồ sang một bên, thở dài: “Dù tôi có trộm được bao nhiêu quần áo phụ nữ đi chăng nữa cũng vô ích, tôi không bao giờ có thể chạm vào phụ nữ nữa rồi…”
Ông ta cúi đầu, giơ tay lau nước mắt.
Giờ tôi mới hiểu, lão quỷ muốn tìm lại cảm giác làm người.
Lão quỷ nói với giọng thoáng chút cô đơn: “Cứ thế này thì con nhóc quỷ nhà cô có thể sống lại rồi…”
Tôi nghe vậy thì cảm thấy vô cùng vui mừng.
Ông ta khựng lại một chút, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Thất Thất khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì không, sao cô ấy lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Đôi mắt Thất Thất chuyển động: “Lão quỷ, ông nói cho tôi biết đã, lần trước khi người đàn ông gọi là Đồng Xu kia đến nhà, sao ông lại sợ hãi tới nỗi chạy mất!”
Vừa nhắc đến Đồng Xu là khuôn mặt lão quỷ trở nên rất khó coi.
“Không liên quan đến hai người”.
Tôi nghĩ, chắc chắn giữa lão quỷ và Đồng Xu có quan hệ gì đó, nhưng ông ta không chịu nói.
Tôi nhìn Thất Thất, lắc đầu với cô ấy.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Sau đó tôi đổi câu hỏi. Tôi hỏi lão quỷ xem ông ta có biết vì sao Đồng Xu cứ nhất định phải xem tôi khâu tử thi, theo tôi học nghệ, không tiếc tiêu một khoản tiền lớn để mua chuộc trưởng thôn.
Mắt lão quỷ lóe lên: “Cái gì? Nó muốn học tài nghệ của cậu?”
Tôi gật đầu.
“Vậy cậu dạy nó chưa?” Lần này đôi mắt của lão quỷ ánh lên sự mong chờ.
Tôi nói là chưa dạy, nhưng tôi đã để anh ta quan sát quá trình tôi khâu tử thi.
Lão quỷ vui vẻ nói: “Cậu yên tâm, Đồng Xu không phải là một đứa trẻ xấu. Nó tìm cậu học nghệ, chắc chắn không phải muốn hại cậu. Sau này hai người phải giúp đỡ nhau đấy!”
Tôi khó hiểu nhìn lão quỷ, không tài nào hiểu được lời ông ta nói.
“Học trò ngoan, tôi nhờ cậu một việc được không?”
“Chuyện gì?”
“Vào thành phố đi gặp nó. Nếu đứa trẻ này có chí tiến thủ thì cậu hãy dạy nó, được không?”
Nghe giọng điệu của lão quỷ, dường như mối quan hệ giữa ông ta và Đồng Xu không hề bình thường.
“Khoảng thời gian này không được, tôi không thể vào thành phố, không phải ông biết đó sao?”
Lão quỷ nhíu mày, gật đầu: “A, đúng…đúng…Nhưng cậu có thể đồng ý với tôi được không, sau này nếu nó gặp khó khăn thì hãy giúp đỡ nó nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK