• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng Xu vội bảo: “Tôi biết như vậy có thể sẽ khiến anh khó xử, nhưng tôi thật sự đã hết cách rồi. Quanh tôi không có ai biết vá xác cả”.
Tôi bảo Đồng Xu đừng cúp máy, hãy đợi tôi một lát đã.
Tôi che ống nghe, hỏi Thất Thất đây là cơ hội hiếm có, liệu cô ấy có muốn báo thù không.
Gương mặt Thất Thất rất nghiêm túc, cô ấy khẽ cắn ngón áp út bên bàn tay trái, suy nghĩ một lát, cô ấy bèn gật đầu với tôi: “Ngay cả trong mơ em cũng muốn giết kẻ đó…”
Nói rồi, giọt nước mắt tủi nhục ứa khỏi khóe mắt Thất Thất, tôi vô cùng đau lòng, rồi ngay sau đó cảm giác đau đớn đã biến thành nỗi tức giận với ông chủ.
Tôi siết nắm đấm, nghiến răng, thầm hạ quyết tâm.
“Được, vậy anh sẽ giúp em giết ông ta!”
Nghe vậy, Thất Thất vội lắc đầu: “Không được, không được đâu! Anh không được giết người, giết người là phải đền mạng đấy, như vậy đời anh sẽ tiêu tùng, anh để mình em xử lý ông ta là được”.
“Đền mạng thì đền mạng! Cùng lắm anh chết rồi làm ma với em là được!”
Thất Thất ngẩn ngơ, nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn thiết, cặp mắt cô loang loáng ánh lệ.
“Vì giúp em báo thù… mà anh không sợ chết sao?”
Tôi lắc đầu: “Anh không sợ, dù sao anh cũng không có bố mẹ, chú hai anh chết rồi, anh không còn ai để phải bận lòng nữa, có làm ma với em thì cũng chẳng sao”.
Thất Thất cười: “Đầu Kim, cảm ơn anh, nhưng riêng việc này anh hãy nghe em, để em xử lý ông ta một mình đi. Anh phải sống, nếu không ai sẽ báo thù cho chú hai anh đây?”
Tôi không trả lời được, ban nãy thật sự tôi không nghĩ nhiều tới vậy.
Cô ây kéo tay tôi, nước mắt tuôn rơi, cứ khóc rồi lại cười, sau đó cô ấy ngước mắt nhìn tôi.
“Đầu Kim, anh có tấm lòng như vậy là đã đủ rồi, thật đấy”.
Nói rồi cô ấy đặt điện thoại kề bên tai tôi, gật đầu kiên định với tôi.
Tôi mím môi, tôi biết dù mình có nói gì thì Thất Thất cũng không đồng ý để tôi giết lão nhà giàu khốn kiếp đó nên đành thôi không nhắc nữa, nhưng lòng tôi cũng đã có suy tính riêng.
Tôi nói với Đồng Xu qua điện thoại: “Alô? Anh còn đó không? Tôi có thể giúp anh, anh liên lạc với ông chủ đó đi, hãy hẹn trước thời gian và địa điểm rồi báo với tôi”.
Đồng Xu vô cùng mừng rỡ: “Hay quá! Cảm ơn anh nhiều nhé Đầu Kim, hôm nay anh đã cứu mạng tôi, về sau anh mà cần tới Từ Nhất Mao tôi thì chắc chắn tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ!”
Tôi trả lời anh ta rồi cúp máy.
Thất Thất nghiến răng: “Ông ta đã hại chết hai chị em em, rồi lại tìm tên đạo sĩ khốn kiếp để níu linh hồn chúng em lại, khiến chúng em mãi mãi không thể đầu thai mà phải biến thành ác quỷ, em muốn khiến ông ta nếm trải hết những nỗi đau này”.
Tôi hỏi Thất Thất xem cô ấy muốn làm gì.
Cô ấy đáp lời một cách đơn giản, chỉ cần tôi giả bộ tới vá xác cho ông chủ nọ, rồi giúp cô ấy lừa ông ta vào phòng một mình, vậy là cô ấy có thể ra tay.
Tôi cảm giác được sự lạnh lẽo bao quanh Thất Thất, cô ấy trợn to cặp mắt, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy run sợ trước cô ấy.
Tối đó bố Cẩu Tử cầm điện thoại tới tìm tôi, bảo có người gọi điện cho tôi.
Mấy lần liên lạc với Đồng Xu tôi đều dùng điện thoại của bố Cẩu Tử.
Sau khi nhận máy, Đồng Xu bảo tôi anh ta đã liên lạc với ông chủ lớn rồi, họ hẹn nhau mười hai giờ đêm nay, địa điểm là biệt thự ngoài ngoại ô cách thôn chúng tôi một trăm cây, anh ta sẽ đến đón tôi.
Cúp máy xong, tôi cầm lịch lên nhìn, từ khi tôi bị đao phủ chém tới giờ cũng đã được bảy ngày rồi, có thể sư thúc sẽ tới tìm tôi.
Có vẻ Thất Thất cũng đoán được nỗi lo của tôi, cô ấy lo lắng hỏi:
“Đầu Kim, không phải sư thúc anh và lão quỷ đều nói trong khoảng thời gian này anh không được vào thành phố sao? Liệu có nguy hiểm gì không?”
“Chắc là không đâu,” tôi lưỡng lự trong chốc lát, “cũng đã mấy hôm rồi, chắc sẽ không sao”.
Tôi vừa dứt lời thì đã nghe có tiếng bước chân từ ngoài phòng vọng lại, tôi vội bước khỏi gian nhà chính, thấy sư thúc đang đứng trong sân.
“Sư thúc!”, tôi xúc động tiến về phía ông ấy, “Ban nãy cháu còn nghĩ xem khi nào chú sẽ về tìm cháu.”
Sư thúc lạnh lùng gật đầu: “Vết thương của cháu khỏi rồi chứ?”
“Rồi ạ, thuốc chú cho cháu tốt lắm!”
“Vậy thì tốt, hôm nay tôi tới tìm cháu vì muốn cháu giúp tôi một chuyện”, sư thúc nói.
Tôi vội hỏi đó là chuyện gì.
“Tôi cháu muốn vào thành phố mang một thứ đồ về cho tôi”.
“Đồ gì vậy? Ở đâu ạ?”
Sư thúc nói đó là một túi kim châm, bên trong có mười ba cây kim, đó là bảo bối của thợ vá xác nhưng lại bị một tên phản bội lấy mất, giấu dưới tầng ngầm thứ hai của Tòa cao ốc bách hóa.
Tên phản bội đó định dùng kim để vá xác cho người xấu, để những kẻ xấu xa này có hồn phách mạnh mẽ, tiếp tục gây họa làm bậy.
Tôi lại hỏi cặn kẽ địa chỉ của Tòa cao ốc bách hóa.
Sư thúc tiết lộ địa điểm cụ thể cho tôi xong bèn nghiêm túc nhìn tôi: “Đầu Kim, có một người phụ trách việc bảo vệ túi kim này, kẻ đó vô cùng xảo quyệt, cháu không được coi thường đâu”.
Tôi gật đầu, vậy là sư thúc bèn bảo: “Còn nữa, tôi nghe nói có một âm môn khác cũng muốn tranh giành túi kim này, nếu có ai định cướp của cháu thì cháu đừng mềm lòng. Vì nếu cháu không giết họ thì họ sẽ giết cháu”.
Nghe xong, tim tôi đập dồn dập, đây là lần đầu tiên tôi làm những chuyện thế này. Sư thúc như có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi: “Cháu hãy nhớ kỹ những người này đều là một đám ác độc, chết chưa hết tội”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK