• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nếu từ chối thì có thể trưởng thôn sẽ tìm người vá xác khác, tôi sợ lúc đó chuyện sư thúc giết người sẽ bị bại lộ nên đành phải đồng ý.
Lúc này, có một người hốt hoảng chạy vào nhà trưởng thôn.
“Ôi, xin lỗi, tôi tới muộn quá!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn.
Người này… chính là Đồng Xu!
Hôm ấy sau khi đưa tôi và Thất Thất tới bãi tha ma, Đồng Xu đã biến mất, chúng tôi đều nghi ngờ rằng Đồng Xu đã cấu kết với đao phủ để lừa chúng tôi tới đó.
Về sau Đồng Xu cũng không xuất hiện nữa, tôi không ngờ rằng hôm nay mình sẽ gặp anh ta tại đây.
Hơn nữa nghe lời Đồng Xu nói khi nãy thì có vẻ anh ta đã hẹn trước rồi mới đến.
Nếu anh ta tiết lộ hôm đó tôi đã tới tha ma, vậy chẳng phải mọi người sẽ phát hiện tôi có liên quan tới cái chết của đao phủ sao?
Nghĩ tới đây, tôi cũng không dám tỏ vẻ quen biết với Đồng Xu.
Nào ngờ anh ta lại tiến tới chào hỏi tôi: “Ôi trời, anh Đầu Kim, anh tới rồi à! Hôm đó tôi…”
Anh ta chợt ngưng bặt, không nói gì thêm, tôi nhìn anh ta, rồi lại ngó đội trưởng đội cảnh sát và nhân viên pháp y.
Thấy bọn họ đang nhìn mình chằm chằm, tôi bèn bảo: “Ừ, tôi cũng mới tới”.
Đồng Xu chuyển đề tài ngay, đương nhiên anh ta đang giúp tôi che giấu chuyện ở bãi tha ma hôm nọ.
“Đồng Xu, hai người quen nhau sao?” Đội trưởng đội cảnh sát ngạc nhiên hỏi.
Đồng Xu bảo anh ta muốn nhờ tôi dạy vác xác, trước đó cũng từng tới tìm tôi rồi nhưng chỉ gặp được một lần.
Đội trưởng đội cảnh sát thờ ơ nở nụ cười, đưa mắt nhìn đồng hồ rồi nói với nhân viên pháp y:
“Nếu vậy thì đơn giản rồi. Minh Thu, tôi có việc phải về trước đây, cậu giải thích yêu cầu của Đồng Xu cho Đầu Kim nhé, chuyện ở đây giao cho cậu đấy”.
Nhân viên pháp y gật đầu, nói đội trưởng cứ yên tâm.
Sau khi đội trưởng đội cảnh sát bỏ đi, trưởng thôn không nhìn nổi cảnh tượng máu me này nữa, ông ấy nôn ọe hai lần rồi trở về phòng nằm nghỉ.
Trong phòng chỉ còn lại tôi, anh chàng pháp y và Đồng Xu.
Anh chàng pháp y giải thích với tôi rằng Đồng Xu là bạn mình, đang muốn học nghề vá xác. Anh chàng pháp y nghe nói tôi là người vá xác nên mới tiết lộ cho Đồng Xu biết.
Lần này vừa khéo lại có cơ hội, cậu ấy bèn hẹn Đồng Xu tới, cho Đồng Xu quan sát quá trình vá xác của tôi.
Đội trưởng đội cảnh sát cũng đồng ý nhưng yêu cầu Đồng Xu phải giữ bí mật, không được bàn luận vụ án này với người ngoài.
Tôi còn biết anh chàng pháp y trẻ tuổi này tên Minh Thu.
Nghe Minh Thu nói xong, tôi áy náy đáp: “Xin lỗi nhưng tôi không thể đồng ý với yêu cầu của cậu và bạn cậu được”.
“Tại sao?”, Minh Thu cảm thấy khó hiểu, hàng lông mày khẽ chau lại.
Đồng Xu nhìn tôi, rồi lại ngó Minh Thu bằng ánh mắt cầu xin, nháy mắt mong Minh Thu nói tốt cho mình.
Tôi nói rõ cho hai người biết nghề làm xác không được tùy tiện truyền dạy cho người ngoài, chuyện không đơn giản tới vậy.
Hơn nữa, trong lúc vá xác, tôi không được nói chuyện với người khác. Đương nhiên đây chỉ là quy tắc tôi thuận miệng bịa ra.
Nghe vậy, Đồng Xu đảo mắt, cười đùa với tôi: “Anh Đầu Kim, tôi chỉ đứng đây nhìn thôi, không làm phiền tới anh đâu, tôi còn có thể giúp đỡ anh nữa! Tôi có thể nhào bột, rồi đưa kéo cho anh mà”.
“Mấy chuyện này tôi tự làm được”, tôi nở nụ cười khách sáo với anh ta, “tôi không cần người giúp đầu, anh cũng đừng cầu xin tôi, tôi thật sự không thể dạy anh những thứ này”.
Còn một lý do nữa khiến tôi không nhận Đồng Xu làm học trò, đó là vì anh ta mong đi vác xác để kiếm tiền.
Điều này đã đi ngược lại với tâm nguyện của những người vá xác chúng tôi.
Tôi nhìn Minh Thu, cậu ấy gật đầu với tôi, như thể rất tán đồng, nhưng cũng giống như đang phản đối.
Gương mặt cậu ấy tái nhợt, ngũ quan thanh tú, trông rất vô hại, nhưng không hiểu vì sao cậu ấy lại khiến tôi có cảm giác con người này rất thâm sâu khó lường.
Nói chung, tôi không nhìn thấu được Minh Thu.
“Thật ra tôi biết đêm đó cậu cũng có mặt tại bãi tha ma nơi vụ án xảy ra”, Minh Thu chợt bâng quơ thốt.
Tôi nhìn Đồng Xu, anh ta gãi đầu áy náy nói với tôi:
“Chuyện này là do… tôi nói với Minh Thu đấy. Hôm đó tôi thấy mồ mả rung bần bật lên nên sợ quá chạy mất, vứt cả anh lại”.
Tôi không hoảng loạn mà chỉ nói: “Đúng vậy, sau đó tôi cũng chạy ra ngoài, cái chết của người đó không liên quan tới tôi, nhưng này Đồng Xu, tự nhiên anh đưa tôi tới đó là có ý gì vậy?”
Nghe vậy, Đồng Xu luống cuống định giải thích với tôi, Minh Thu lại liếc nhìn anh ta rồi nói với tôi:
“Thôi thì chúng ta cứ trao đổi thẳng thắn đi. Lát nữa cậu để Đồng Xu nhìn cậu vá xác, tôi sẽ không tiết lộ chuyện đêm đó cậu tới bãi tha ma, đôi bên cùng có lợi, được chứ?”
Minh Thu đang uy hiếp tôi, nhưng lời nói của cậu ấy lại rất có thành ý.
Đồng Xu vội bảo anh ta biết tôi không phải hung thủ, nhưng nếu đội trưởng đội cảnh sát hay chuyện thì chắc chắn tôi sẽ gặp nhiều phiền phức.
Tôi cũng biết rõ nếu người trong thôn hay tin nửa đêm tôi lại chạy vào bãi tha ma, trở thành nghi phạm thì họ sẽ xì xào tôi thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK