Tấm cử động đôi tay mỏi nhừ, xòe ra năm ngón. Ánh nắng đỏ hồng xuyên qua cả làn da trắng trong, làm nổi bật những đường gân xanh mờ.
Đã bao lâu rồi cô chưa nhàn nhã đến thế ngắm nhìn bàn tay mình, còn cả gương mặt này nữa? Sống dường như là để qua ngày. Không quan tâm dường như là để quên đi cô đang sống tạm trong thân thể một người khác.
Tấm hé miệng cười buồn, môi khô cháy rạn ra một đường nhỏ. Một vị máu tanh ngọt ùa tới lấp kín cả khứu giác lẫn vị giác của cô. Tự dưng nước mắt Tấm rớt dài xuống má.
Hóa ra tất cả luôn chân thực như vậy, chỉ có cô là luôn trốn tránh, là phủi đi trách nhiệm với bản thể này. Sâu trong thâm tâm, cô luôn chờ một ngày mình được trở về nhà, lại mông lung không rõ đâu mới là nhà chân chính của mình.
Giấc mơ dài vừa qua quả thực đã mở mắt cho cô. Sống với những gì hiện tại. Đơn giản như loài thú, chăm chút xây tổ cho mình, rồi sẽ tìm được cảm giác nhà đích thực.
Tấm cứ nghĩ mông lung như thế cho đến khi Cám ào đến. Cô em ranh mãnh ngày nào giờ khoác khuôn mặt như mướp đắng, ngồi trách móc kể lể không khác gì bà già. Tấm nghe thật hạnh phúc, miệng đau không thể cười lớn, chỉ nhìn Cám tủm tỉm làm Cám càng điên người nói ác liệt hơn.
Không trách được, hóa ra Tấm đã chìm trong cơn bạo bệnh lâu đến thế. Sắp nửa con trăng trôi qua, cô vẫn nằm yên vô tri vô giác. Thái y viện đã bó tay, bảo rằng nếu người bệnh không còn muốn sống sẽ cứ thế mà chết đi, không tỉnh lại nữa.
Tấm chợt nhớ lời dọa dẫm mình nghe thấy lúc tinh thần mới hồi lại, liền lo sợ hỏi Cám thì Cám bĩu môi nguýt dài “Chồng chị còn đó, em không tranh”, làm cô thật dở khóc, dở cười.
Chính Cám cũng không cho rằng Vua đã đến, ngài bận trăm công ngàn việc, nào có thời gian quan tâm đến người ngài đã tống về viện Thuận Hy trong tình trạng sống dở chết dở. Cám thật căm phẫn, đã có lúc nghĩ, không có yêu thương ít ra vị đế vương này vẫn có chút sủng ái đối với chị gái mình, nào ngờ lại bạc đến thế. Cô cũng không cho rằng là lỗi của chị mình, chị gái cô bình sinh nào biết chọc giận ai!
Đến Tấm cũng cho là tự mình nhát gan tưởng tượng ra, tự mình ám ảnh đến nỗi sợ cả gió thổi cỏ lay.
- À kể chị nghe chuyện này, đừng sợ ngất xỉu luôn nhé – Cám cho chị ăn uống, vệ sinh xong liền giở thói ngồi lê đôi mách.
- Em cứ nói đi, tinh thần chị vững vàng lắm.
- Vị Hiền phi ấy, chết rồi chị ạ - Cám làm vẻ nghiêm trọng.
- Sao lại chết, không phải Vua cho giam giữ lại sao? - Tấm ngờ vực nhăn hàng mày dài, thu lại biểu cảm trêu chọc.
- Em cũng không rõ, bà ấy đột nhiên xuất hiện tại khu dệt vải, chẳng biết bằng cách nào ngã vào vạc nước sôi người ta đun để trụng tằm, đến lúc thể nữ kia phát hiện ra suýt chết ngất, nghe nói đến giờ còn không dám ăn thịt luộc…
Tai Tấm nghe Cám nói, mắt thì mông lung nhìn vạt nắng ngoài cửa sổ. Cám có vẻ vừa lòng với kết cục này, cũng giống đại đa số người khác, dễ hả hê khi kẻ ác bị trừng trị. Tấm thì nghĩ xa hơn, vì cô cho rằng có nhiều chuyện vẻ ngoài là thế mà chưa chắc đã thế. Thật là cái ác bị trừng trị hay chỉ là chuyện cá lớn nuốt cá bé!
Đối với vị Hiền phi này, tội nghiệt nàng ta gây ra cô vẫn còn mờ mịt, lại chết bất đắc kỳ tử, khổ sở như thế, phải chăng vẫn còn uẩn khúc gì?
Dù nàng ta chưa nhận tội giết Tấm nhưng Tấm khẳng định người hại cô và Cám chỉ là một. Mà bàn về gia thế, Hiền phi cũng không hiển hách gì, cha chỉ giữ chức quan chánh lục phẩm tri phủ nho nhỏ, tiền tài có bao nhiêu lại có thể bày bố tạo nên cái chết của cô, còn bịt miệng cả đoàn tùy tùng theo hầu, trong đó có cả thái giám thủ đẳng Nguyễn Toàn. Không chút chùn tay, nàng ta tiếp tục bắt Cám vào cung rồi tạo hiện trường bày mưu hãm hại. Đang bị giam giữ nơi cấm cung, lại có thể một mình thoát đến nơi ấy, tình cờ lúc không người ngã vào vạc nước sôi mà chết. Thật đủ li kì, đủ nghi vấn!
Suy nghĩ nặng nề làm Tấm vừa mới hồi phục nhanh chóng đuối sức.
Cô gạt đi, nằm xuống giường thảnh thơi nghịch tóc, thầm tiêu hóa sang mớ tin tốt lành Cám vừa thông báo.
Hậu cung đang đồn đãi là Vua ghẻ lạnh Tấm, cô ốm gần tháng mà không thấy ngài đến thăm nom. Rồi là các bà phi hả hê nói móc Cám rằng, tưởng là đã bước một bước lên mây, nào ngờ cũng là ngã xuống bùn lầy…
Tấm nghe thật vui vẻ, có thể vì thế mà được sống những ngày tiêu dao, tự tại, có khổ một chút cũng không hề gì.
Chẳng phải cô vốn là cỏ dại bờ ao sao, bùn nào mà còn sợ chứ!