Vua có vẻ bất mãn vẻ cứng nhắc của Tấm, liền cắn vào môi cô trừng phạt. Môi rách nhẹ, mùi máu ngai ngái, vị mặn đặc trưng tràn đầy miệng cả hai. Vua khẽ liếm môi Tấm, mắt nhìn xoáy vào tận sâu trong con ngươi nâu nhạt kia, bỗng nhiên cảm nhận rõ sự giật thót của hai thân thể. Đôi tay vững chãi của ngài xốc mạnh Tấm lên giường, đầu chôn vào hõm cổ cô hôn liếm, không đủ lại chạy xuống cầu thêm mềm êm nơi gò ngực căng tròn. Tay ngài hấp tấp gạt đi lớp chăn đỏ phiền phức, lòng bàn tay đàn ông mạnh mẽ xoa nắn mạnh bầu ngực, làn da bụng mượt mà, môi hôn lên cái rốn sâu đẹp đẽ, thậm chí còn đảo đầu lưỡi trong đó làm Tấm giật nảy người, chân tay phản ứng co lại kẹp Vua trong một vòng ôm khít khao.
Vua ngẩng lên nhìn Tấm, nhìn thẳng vào sự ướt át mê ly nơi đáy mắt cô, con ngươi cũng bùng lên cơn nóng cháy, cơn xúc động kỳ lạ như muốn bóp nát, muốn nghiền qua tất cả, lại đổi thành một cái hôn trằn trọc. Hai thân thể đã thoát hết chướng ngại, áp vào nhau gần sát, tràn đầy cảm xúc là làn da nóng ấm, sực lên là mùi cơ thể riêng biệt của đàn ông và phụ nữ, lại hòa quyện hoàn hảo đến thế, ngọt ngấy đến phát cuồng.
Một tay Vua nâng cổ Tấm, để chiếc lưỡi càng đào sâu khám phá, tay còn lại chạy tới nơi đàn bà, khẽ vờn quanh như an ủi, dịu dàng mơn man. Chưa bao giờ được trải qua những khiêu khích dồn dập như thế, Tấm nóng bừng đến từng tấc cơ thể, mỗi lỗ chân lông đều như dãn nở, mồ hôi tinh mịn rịn ra mang theo càng nồng đậm hương phụ nữ làm chính bản thân cô cũng xấu hổ lẫn choáng ngợp. Bàn tay Vua bên dưới làm cô thật không biết làm sao, lí trí bảo không được phép chống lại, nhưng vòng eo, cái hông thì tự động uốn, như vừa muốn tránh xa, lại vừa muốn đến gần, sau cùng bàn tay can đảm bắt lấy tay Vua, giọng nghẹn ngào:
- Thiếp khó chịu.
Khác với sự thấp thỏm của Tấm, Vua đột nhiên cười lớn, tiếng cười như chuông khánh, mang đầy âm điệu vui vẻ hài lòng. Ngài nhanh chóng đè lấy đôi chân muốn khép lại, chen hẳn vào giữa, bàn tay sau gáy Tấm đẩy đầu cô lên, ánh mắt lạ lùng sáng như sao, khuôn miệng như tạc nhả rõ từng lời:
- Em nhìn ta này, nhìn kỹ vào, chỉ được phép yêu mình ta, nghĩ đến mình ta, không còn ai khác, em đã nhớ chưa! – Sau lời cuối cùng, Vua nhấn mạnh hông, đưa vật đàn ông kiêu hãnh chìm vào người Tấm. Cô thở dốc, kinh ngạc khi không thấy một chút đau đớn nào, vòng bao bản thể cô chặt chẽ, ôm ấp lấy Vua, mỗi khi ngài mạnh mẽ thúc vào, lại đáng xấu hổ muốn thít chặt lấy.
Dường như chưa bao giờ Vua từng kiên nhẫn đến thế với ai trong đời, ngài chắc nịch trao bản thân mình cho cô, chứ không phải là đòi lấy, không chút hoang mang thu trọn những biểu cảm của cô vào mắt, biết cô đích xác đang ở với mình, cả thân thể và tâm hồn, lòng chợt dâng lên một thứ thỏa mãn chưa từng có.
Thế là ngài biết mình không xong thật rồi, lòng nghĩ, tay càng ghì thêm thân hình người phụ nữ này vào lòng, hông càng chuyển động mạnh mẽ, muốn đem tất cả cùng hòa lẫn, cùng bùng nổ. Đến khi nghe tiếng nấc nghẹn của Tấm, thấy cô khẽ lắc mái tóc đen đã nhễ nhại mồ hôi, một cảm giác thư sướng không gì sánh được như pháo hoa xòe bung trong lòng.
Vua ôm chặt chẽ Tấm, để đầu cô áp vào cổ mình, tự dưng ấm nóng trào ra khỏi mắt, miệng bật ra tiếng như thể phẫn nộ, như con thú gầm gào bi thương, rồi dần lắng xuống cảm nhận những mầm mống đang trôi đi, tràn vào cơ thể Tấm như bị hút lấy. Ngài ngả ra nệm, tay vẫn ôm chặt Tấm, trong hít thở của mình lại cảm nhận rõ ràng hít thở của cô, hai lồng ngực kề nhau dinh dính mồ hôi, mùi hương ân ái tràn ngập từng tấc da thịt. Chỗ kia vẫn gắn kết chặt chẽ, ngài còn bất mãn vỗ Tấm khi cô muốn nhích ra xa, tay vơ thêm chút chăn nhét đầy dưới mông.
Chính Vua cũng không muốn nghĩ tại sao nữa, đêm nay cứ như vậy, ngày mai là chuyện ngày mai, còn bây giờ chỉ cần ôm chặt người trong tay là được rồi.
Phía ngoài thấy lâu không có động tĩnh liền hỏi vọng vào:
- Thưa hoàng thượng…
- Ở nguyên ngoài đó – Vua trầm giọng, dùng cả tay chân đè lại thân thể không yên trong lòng – Sai người về điện Thuận Hy lấy bộ đồ cho Hiền tần, nhớ cái miệng của ngươi, Hiền tần tối nay là bị phạt quỳ ở chỗ trẫm.
- Dạ, thưa hoàng thượng…
Mùa hè nóng bức, vừa hoan ái xong nhiệt khí càng tăng, thật muốn tắm rửa một chút, nhưng là Vua ôm chặt lấy Tấm, không để cho cô cựa quậy chút nào. Trong không khí quẩn quanh thứ mùi ngượng ngùng làm Tấm rậm rựt không yên. Cô đánh liều ngước lên nhìn Vua, liền thấy ngài cũng đang cúi xuống nhìn mình, trong con ngươi không có vẻ buồn ngủ, lại như tràn đầy tâm sự.
Vua thấy chắc cũng đủ thời gian liền thả Tấm, từ nơi kết hợp tràn ra dịch ái làm Tấm càng thêm đỏ mặt. Vua không để cô xuống giường, bản thân sắp gối tựa lưng, ôm Tấm vào lòng, bàn tay không yên phận còn xoa nắn khắp nơi nhè nhẹ.
- Ta có chuyện cần nói với em – Vua mào đầu – Chắc em có nghe chuyện đồn đãi mấy ngày gần đây, ta không để tâm, nhưng những kẻ khác lại muốn bới chuyện, ta không thể lấp đi, chỉ có thể thiệt thòi em. Em chỉ cần nhớ dù có chuyện gì xảy ra, nhớ luôn kiên định tin vào ta, ta sẽ không để em bị hại.
- Vâng, thưa hoàng thượng – Tấm ngoan ngoãn đáp lời, Vua đã bảo đảm như thế, với năng lực của ngài cô không có lý do không tin.
- Nếu, giả sử như em có gì – Tay Vua đặt nơi bụng Tấm ấm nóng – Hãy chỉ báo lại với Nguyễn Toàn thôi, hắn theo hầu ta đã lâu, là người ta tin tưởng.
Tấm không dám nói gì thêm, lờ mờ hiểu được những hành động hôm nay của Vua, trong tâm xôn xao những suy nghĩ rối rắm. Cô rất rõ cách tính ngày thụ thai, cũng biết mấy ngày này cô rất dễ có, chỉ là nếu nguy cơ vây quanh sao nhà Vua còn mạo hiểm gieo mầm trong cô.
- Nếu có chuyện xảy ra, ta sẽ cho người đưa em an toàn xuất cung, chỉ cần nhớ lời ta dặn – Vua bắt cằm Tấm khiến cô đối thẳng mắt với ngài – Nếu không phải ta đích thân đi đón, hoặc là Nguyễn Toàn, em không được trở lại, hãy đi thật xa, nhớ không được quay lại tìm ta vì bất cứ điều gì!
Biểu cảm của Vua quá nghiêm túc làm Tấm chỉ biết trân trọng gật đầu. Vua xúc động ôm chặt Tấm vào lòng, dùng nụ hôn thay muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng cuốn thành một khối, lại bắt đầu giai điệu ái ân. Cả phòng nóng rực như giữa lò lửa, người Tấm như được vớt ra từ chậu nước, ướt át, mềm mại.
Niềm vui thích, sự thống khổ, hội hợp và phân ly, tất cả như phát cuồng, vần vũ làm những tấm rèm vàng trịch như lay động.