Thiên Thư lầu tọa lạc tại trung tâm Phong thành, đứng tại tầng 4 của Thiên Thư lầu có thể nhìn thấy toàn cảnh. Nhìn thấy Vân Nghi sơn hùng vĩ xa xa, với những đám mây trắng mờ che phủ trên đỉnh núi. Xung quanh đây trồng toàn hoa sen, nơi đây yên bình vắng người qua lại, rất thích hợp để tĩnh dưỡng.
Thiên Kỳ đi từ Tư gia đến Thiên Thư lầu mất nửa ngày đường, đồ đạc cô mang theo cũng không quá nhiều hầu hết là đồ mà Lệ vương tặng.
Bước vào Thiên Thư lầu, cô vô cùng ngạc nhiên, nơi đây trông thật giản dị đơn sơ, nhưng lại cho ta cảm giác thật ấm cúng. Thoáng qua có mùi thuốc, cô đoán là Họa Khiết sư mẫu đang sắc thuốc ở đâu đó trong lầu. Đây là lần đầu tiên cô tới đây nên chút không quen. Các hạ nhân trong lầu đang sắp xếp đồ mà cô mang tới. Chỉ trong một ngày mọi thứ đã đâu vào đó.
Màn đêm buông xuống, xung quang lầu có tiếng côn trùng kêu nghe thật vui tai, có hương thơm man mác của thảm cỏ ven sông. Cô không ngủ được, có lẽ do mới đến đây nên khó ngủ.
Thiên Thư lầu có tất cả năm tầng. Trong đó cô thích tầng thứ 4 nhất bởi vì từ đây cô có thể ngắm cảnh đẹp. Đêm nay trăng sáng, là một đêm trăng rằm tuyệt đẹp. Có những đám mây vây quanh vầng trăng ánh lên thành một dải mây ngũ sắc.
Sáng hôm sau cô dậy rất sớm, liền sửa soạn rồi đi xuống bếp. Hạ nhân trong lầu thấy vậy lấy làm lạ. Một tiểu thư như cô mà cũng xuống bếp sao?
Ý định của cô cũng quá rõ ràng rồi, cô muốn làm một bữa cơm thật thịnh soạn. Một tiểu thư như cô mà am hiểu về ẩm thực cung đình như thế khiến ai cũng phải trầm trồ. Hôm nay cô không chỉ làm vài món điểm tâm đơn giản mà làm cả một bàn tiệc đủ để chiêu đãi hàng trăm người.
Đến giữa trưa thì mọi thứ đâu vào đấy cả rồi. Cô kêu hạ nhân đem đồ ăn bày hết lên sảnh chính của lầu. Cô đích thân mời Họa Khiết sư mẫu lên dùng bữa, hai người ngồi trước một bàn đầy đồ ăn, Họa Khiết sư mẫu lên tiếng quở trách:
- Con phung phí đến vậy là sao?
- Con đâu có phung phí, con nấu đủ ăn mà.
- Con ăn hết được nhiêu đây sao?
- Ai nói mình con ăn chứ?
- Vậy còn ai nữa hả?
Cô nhẹ nhàng bước đến xung quanh, sai các nô tỳ kêu tất cả mọi người trong lầu đến ăn cùng. Các hạ nhân trong lầu kinh ngạc, chủ tử lại mời hạ nhân ăn hay sao?
Cô tập hợp mọi người tại sảnh chính, đứng giữa sảnh nói với mọi người:
- Ta mới đến đây cần mọi người giúp đỡ nhiều, bữa cơm này coi như là lời cảm tạ của ta.
Câu nói tưởng chừng như thật đơn giản nhưng lại khiến cho mọi người trong lầu thấy hoang mang. Được mời ăn cơm do chính đôi tay ngọc ngà của quận chúa nấu, từng món trên bàn, món nào cũng thấy hấp dẫn. Vị quận chúa này quả là khác thường.
Xung quanh không ngớt tiếng xì xào, làm Thiên Kỳ cảm thấy có chút khó xử. Nhận ra điều này, Tô Niệm quản gia đứng lên nói vài lời:
- Tạ ân quận chúa, tiểu nhân thật có phúc khi được phục vụ người, bữa ăn này của người Tô Niệm sẽ khắc ghi trong lòng.
- Không cần đa lễ như vậy, chỉ là một bữa ăn thôi mà. Mọi người mau ăn đi, kẻo nguội mất ngon.
Sảnh chính của lầu lúc này đông vui như mở hội, nhìn mọi người ăn uống vui vẻ cô cũng vui lây. Hôm nay có lẽ là khởi đầu.
Thiên Thư lầu thật rộng, từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa khám phá hết nơi đây. Hôm nay cô quyết định dành cả buổi chiều để đi từng ngõ ngách của Thiên Thư lầu.
Tầng 1 của Thiên Thư lầu rất rộng, có 2 hướng đi vào phía trong. Nếu đi dọc theo hành lang bên trái ta sẽ đi tới phòng bếp của lầu. Còn lại nếu ta đi theo hành làng bên phải sẽ dẫn ra một khu vườn.
Khu vườn này chia thành nhiều phần khác nhau, kết cấu rất đặc biệt. Bên trái của khu vườn trồng toàn là đào, trong như một rừng đào thu nhỏ vậy. Bên phải là nơi trồng toàn thảo dược, nơi này được Họa Khiết sư mẫu trồng theo ý mình. Phân chia giữa hai góc này là một hàng hoa trồng thành một dài đều tăm tắp, đủ các loại hoa, đủ màu sắc được trồng khéo léo và tỉa rất tỉ mỉ. Cả 4 lối đi của khu vườn đều dẫn đến dàn hoa lan được treo xung quanh một căn gác nhỏ. Ở đây có sẵn một bộ cờ, một bộ chén ngọc. Cách bố trí rất hợp ý cô.
Tầng 2 là phòng nghỉ của cô. Thực chất, tầng này có một dãy phòng cô chỉ tùy ý chọn một phòng thôi. Cách bày trí căn phòng rất giống với An Kỳ phủ của cô nên cô có cảm giác thân quen, không mấy lạ lẫm với căn phòng này.
Qua một lần đi lên cầu thang, cô đến với tầng 3 của Thiên Thư lầu, mới bước vào cô đã ngửi thấy mùi mực thông. Đây là nơi dành riêng để trưng bày tranh, câu đối, và cũng là một thư phòng nhỏ của cô. Hầu hết tranh ở đây đều rất quý nhưng không phải do cô tự mua lấy mà nguyên phòng tranh này đều là do Lệ vương tặng. Ở Tư gia, biết tranh quý nhưng cô cũng chẳng ngó tới một lần. Phía sau một chiếc bàn nhỏ là cả một kệ sách, có nhiều loại nhưng hầu hết là sách về dược.
Hậu viện của Thiên Thư lầu rất rộng, cũng là nơi mà Họa Khiết sư mẫu chiếm một gian để luyện dược, bước vào hậu viện luôn ngửi thấy mùi thuốc. Vị trí của Thiên Thư lầu cũng rất thuận lợi. Đi theo lối mòn thì ta có thể đi xuyên qua vườn đào đến chân đồi dược mà Họa Khiết sư mẫu thường đến lấy.
Đi tham quan cả Thiên Thư lầu, cô lại chạy lên tầng 4, nằm xoài ra chiếc ghế bên hành làng. Nghĩ ngợi vẩn vơ gì đó, cô bật cười thấy mình như một con ngốc vậy. Đứng lên đưa mắt nhìn xa vào giữa khoảng trời rộng lớn kia một cách vô định. Hít một hơi thật sâu, rồi chạy xuống hét lớn:
- Mọi người, ăn tối thôi!