• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba nha hoàn của Tam di nương, không biết làm thế nào, nhìn thấy Lão phu nhân đang ngồi quan sát, họ không dám không tuân lệnh. Tam di nương thấy vậy, cũng hoảng hốt, nhưng bà ta vẫn cố gắng giải vây cho mình:

- Con lấy của ta thì cứ nói một câu, chiếc vòng đó ta cất rất kĩ, lâu rồi chưa sử dụng họ sao nhớ được chi tiết mà miêu tả, con làm vậy khác nào đổ oan cho di nương.

- Con nào có ý đó chứ, nếu đây là chiếc vòng mà người yêu quý thì có lẽ người cũng sẽ nhớ từng họa tiết trên chiếc vòng này nhỉ, hay là giờ di nương viết ra giấy cho Lão phu nhân kiểm duyệt. - Cô nhìn Tam di nương với ánh mắt sắc lạnh.

- Ta tuổi cũng lớn rồi, đâu phải cái gì cũng nhớ kĩ, con lại làm khó di nương rồi.

- Ba người đã viết xong chưa? – Cô quay sang nhìn ba nha hoàn của di nương.

- Nô tỳ không nhớ rõ. - Ba nha hoàn kia đồng thanh.

- Ngươi dựa vào cái gì mà nói chiếc vòng trên tay ta là của Tam di nương? – Cô nghiêm mặt nhìn thẳng vào Vu ma ma.

- Nô tỳ thấy giống…- Bà ta run run đáp lại.

- Nội tổ mẫu người ở Hoan Âm phủ nào biết được con sống ở An Kỳ phủ khổ sở thế nào.- Cô vừa khóc vừa nói.

Nhìn thấy biểu cảm của Thiên Kỳ, Lão phu nhân cũng có chút mềm lòng. Bà nhìn qua sắc mặt của Tam di nương hiểu ra sự việc, bà hỏi Lục thị một câu:

- Lục thị người nói đó là chiếc vòng ngươi yêu quý nhất, Thiên Kỳ bảo miêu tả lại kêu không nhớ có phải là đang lừa đối ta không?

- Tiện thiếp đâu dám.- Bà ta vừa nói vừa quỳ xuống chân Lão phu nhân.

- Ngươi còn không nhận lỗi sao? Mới đến đây, ngươi nói là mới hôm trước đã mang vòng ra lau chùi, sao lúc Thiên Kỳ hỏi lại nói là lâu rồi không mang ra?

- Có thể là do thiếp thân đã nhầm với một chiếc vòng khác.

- Người nhầm như vậy, chẳng khác nào hất nước bẩn lên người con. Rõ ràng lúc đầu ba nha hoàn của người đều nói biết chiếc vòng này, sao con kêu họ viết họ không viết, hay là do nha hoàn của Tam di nương coi con không ra gì? – Cô khóc lóc.

- Thiên Kỳ chiếc vòng này của con, là ai tặng?- Bà nhìn cô với ánh mắt dịu dàng hỏi.

- Là Phong ca. - Cô trả lời rất nhanh, không kịp suy nghĩ.

Phong ca, cô đã không nghĩ tới việc này, ở thế giới này làm gì có Phong ca của cô chứ!? Lần này phải giải thích thế nào với Tổ mẫu đây? Còn Lục thị kia chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà hãm hại cô, phải làm sao đây?

Đang bối rối không biết giải thích câu nói kia ra sao thì Lão phu nhân hỏi cô:

- Là Tiểu Phong tặng con sao?

- Dạ… vâng. - Cô lắp bắp trả lời.

- Vậy sao không nói sớm hả Thiên Kỳ.

- Con… con…

Bấy giờ cô mới chợt nhớ ra, nguyên chủ cũng có một vị ca ca tên Tư Hàn Phong, cũng tên Phong. Cô thở phào nhẹ nhõm, trời giúp ta rồi. Vui mừng chưa được bao lâu thì lại có chuyện ập tới. Tam di nương nào để cô yên, một mực đòi mời Đại thiếu gia tới đối chứng. Cô lúc này chỉ trông chờ vào vận may.

Đại Thiếu gia đến, cô không thể tin vào mắt mình. Đại ca của Tư Thiên Kỳ có khuôn mặt giống hệt Phong ca của cô. Điều này khiến cô vui mừng hết sức. Cô như được nhìn thấy Phong ca của cô thêm lần nữa vậy. Niềm xúc động đó khiến cô không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Đại thiếu gia nhìn thấy cô khóc, liền hỏi han:

- Tiểu Kỳ sao muội lại khóc?

- Muội… muội…

- Hàn Phong à, chiếc vòng Thiên Kỳ đeo trên tay có phải do con tặng không? – Tổ mẫu nhẹ nhàng hỏi.

- Chiếc vòng?

- Phải, chiếc vòng mà Thiên Kỳ đang đeo.

- Đúng, là con tặng muội ấy. - Hàn Phong nhìn kĩ chiếc vòng và nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK