Tuy là lời nói nịnh nọt nịnh bợ, nhưng cũng là lời nói thật lòng của Diệp Khiêm. Đối với Tống Nhiên, Diệp Khiêm biết rõ căn bản không cần phải nói cám ơn để biểu đạt tấm lòng của hắn đối với tình cảm của nàng, rất phức tạp, để cho người khác khó có thể tưởng tượng.
Tống Nhiên gửi cho đối phương một bức thư, nói là đáp ứng yêu cầu tiền chuộc 200 triệu mà bọn họ đưa ra. So sánh với sản phẩm trên thuyền có giá trị vượt qua 1 tỷ, thì 200 triệu tiền chuộc không phải là số ít, số tiền chuộc này đã chiếm một thành giá trị của hàng hóa trên thuyền.
Đối phương cũng không có lập tức trả lời, có khả năng là chưa nhận được thư của Tống Nhiên, cũng có thể là có nguyên nhân khác. Bất quá đối phương đã gữi thư tống tiền đến, Diệp Khiêm cũng không lo lắng bọn hắn không trả lời thư. Mặc dù nói hàng hóa có giá trị rất đắt đỏ, nhưng những tên hải tặc kia không dám cầm lấy đi tiêu thụ vì nếu làm như thế nhất định sẽ gặp rất nhiều phiền toái, cho nên thường thường hải tặc đều yêu cầu tiền chuộc, so với tự bọn họ cầm lấy đi bán ra thường nhiều hơn rất nhiều.
Chuyện liên lạc thì giao cho Tống Nhiên đi xử lý rồi, Diệp Khiêm tin tưởng nàng có thể xử lý tốt chuyện này. Sau khi ly khai tập đoàn Hạo Thiên, Diệp Khiêm trực tiếp về biệt thự của Tần Nguyệt, đem hành lý của mình đóng gói toàn bộ chuyển đến biệt thự của Tống Nhiên. Dù sao đều ở trong cùng một cư xá, dời tới cũng rất dễ dàng, cộng thêm hành lý của Diệp Khiêm cũng không nhiều lắm, chỉ có một ít quần áo dùng để mặc mà thôi, cho nên cũng không có gọi người tới hỗ trợ.
Buổi chiều trong lúc rảnh rỗi, Diệp Khiêm đi đến công ty bảo an Thiết Huyết. Hôm nay công ty bảo an Thiết Huyết đã có kích thước nhất định rồi, dưới sự trợ giúp của bí thư thị ủy Vương Bình, nghiệp vụ của công ty bảo an nhanh chóng mở rộng ra, rất nhiều cư xá, trường học, cửa hàng....., đều là nhân viên bảo an của công ty bảo an Thiết Huyết.
Những nhân viên ưu tú được xem xét làm thành viên dự bị của Nanh Sói, toàn bộ đều được chuyển đến vùng Trung Đông, tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, chỉ có trãi qua huấn luyện, mới có thể xác định bọn họ có tư cách gia nhập Nanh Sói hay không. Bất kỳ một tổ chức nào cũng cần phải kết nạp thành viên mới, Nanh Sói tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Lúc nhìn thấy Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt giống như con thuyền nhỏ trong đêm giông tố bỗng nhiên nhìn thấy bến cảng, kích động không thôi. Từ khi đi vào thành phố Thượng Hải, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt vốn mang tâm tình hưng phấn thì trong vòng vài ngày đã hoàn toàn biến sạch sẽ, đến nơi này hắn mới biết được thế nào là địa ngục, những thành viên Nanh Sói này, mỗi ngày đều đem hắn đi tra tấn, hơn nữa những người kia còn giống như xem việc này là một thú vui. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt bị Thanh Phong tra tấn nhiều nhất, hoàn toàn là trả thù cá nhân, mỗi ngày đều muốn tìm ra tất cả biện pháp tra tấn hắn.
Bất quá, trong nội tâm của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kỳ thật vô cùng rõ ràng, đây là phương thức biểu yêu thích của những quân nhân này đối với hắn. Nếu như bọn họ không thích ngươi, sẽ mặc kệ ngươi, chớ đừng nói là huấn luyện giúp ngươi.
Trông thấy Diệp Khiêm đi tới, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thoáng cái nhào tới, còn kém tí nữa là ôm đùi Diệp Khiêm. "Sư phụ, cứu mạng a, bọn họ đều là súc sinh a, mỗi ngày đều tra tấn ta." Hoàng Phủ Thiểu Kiệt một tay quẹt nước mũi một tay lau nước mắt nói.
Diệp Khiêm tất nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra rồi, đây cũng chuyện mà Diệp Khiêm đã nhờ Thanh Phong làm sau khi đến thành phố Thượng Hải. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tuy là quân nhân, nhưng do xuất thân cao quí, nên ở trong quân cũng không có trải qua huấn luyện tàn khốc. Muốn đem Hoàng Phủ Thiếu Kiệt huấn luyện thành một người có thể làm cho Hoàng Phủ Kình Thiên thoả mãn, như vậy nhất định phải dùng phương pháp huấn luyện tàn khốc nhất. Tuy huấn luyện của Nanh Sói có cường độ rất lớn, nhưng cũng không đem người bị huấn luyện biến thành tàn phế, nếu không Hoàng Phủ Kình Thiên sẽ đi tìm hắn tính sổ ah.
"Xéo đi, nếu như ngươi ngay cả huấn luyện này cũng chịu không được, thì sớm chạy trở về thành phố Nam Kinh đi, tiếp tục làm đại thiếu gia quân đội của ngươi đi, đừng bao giờ nói với người khác ngươi là đồ đệ của ta, làm mất mặt ta." Diệp Khiêm một cước đạp hắn ra xa, nói.
Hoàng Phủ Thiểu Kiệt hắc hắc nở nụ cười, lại đi tới, nói: "Sư phụ không biết đâu, những người này quả thực là súc sinh a, căn bản không có xem ta là con người. Sư phụ nhìn xem, trên người của ta không có nơi nào mà không có vết thương, thiếu chút nữa ngay cả hoa cúc của ta cũng không còn."
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói cũng không phải toàn bộ là nói dối, những người khác cũng không có đối với hắn huấn luyện quá tàn khốc, chỉ riêng có Thanh Phong mỗi lần đều hung hăng tra tấn tiểu tử này.
Đang khi nói chuyện, Lý Vĩ, Mặc Long cùng Thanh Phong đều đi tới, trên mặt rõ ràng hiện rõ bộ dáng tươi cười âm hiểm, nhìn thấy toàn thân của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt run rẩy. "Tiểu tử, ngươi có phải lại đi cáo trạng ta không?" Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười, xoa xoa bàn tay của mình nói.
"Không có... Không có, thực... không có." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, hắn là bị Thanh Phong làm cho sợ, huấn luyện này quá biến thái nha.
"Thật không có?" Thanh Phong vừa nói vừa âm hiểm cười, từ từ hướng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi tới.
"Không có, thật không có." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, nhìn thấy Thanh Phong sắp đến trước mặt của mình rồi, bỗng nhiên nhanh chóng bỏ chạy. Hắn biết rõ, nếu hắn không chạy tên Thanh Phong hỗn đản này nhất định sẽ đánh hắn. Nhìn thấy Thanh Phong không có đuổi theo, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt yên tâm rất nhiều, lá gan cũng lớn lên, quay đầu lại mắng: "Thanh Phong, ngươi là tên đại biến thái, có ngon chúng ta 1 vs 1 đánh một hồi, đừng có con mẹ nó chơi ngầm."
"Hảo tiểu tử, lão tử không giết chết ngươi thì thề không bỏ qua." Thanh Phong kêu một tiếng, chạy đuổi theo.
Nhìn hai kẻ dở hơi này, Diệp Khiêm không khỏi cười cười. Quay đầu nhìn Mặc Long cùng Lý Vĩ, nói: "Lý Vĩ, ngươi tiếp tục huấn luyện a, ta cùng Mặc Long nói chuyện một lúc."
"Vâng!" Lý Vĩ lên tiếng, quay người đi ra.
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Đi thôi, chúng ta đi vào nói chuyện."
Đến trong phòng ngồi xuống, Diệp Khiêm mở miệng hỏi: "Mặc Long, chuyện Mặc gia của ngươi thế nào rồi? Có đầu mối gì không?"
Gật gật đầu, Mặc Long nói ra: "Tìm được một người Mặc gia, là trưởng bối của ta, đáng tiếc hắn đã phản bội Mặc gia, hoàn toàn quên đi quy củ của Mặc gia."
Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, hỏi tiếp: "Ngươi đã xử lý hắn hả?" Người Mặc gia đối đãi phản đồ, xưa nay cũng chỉ có một chữ, Sát! Cho nên Diệp Khiêm mới hỏi như vậy.
Lắc đầu, Mặc Long hồi đáp: "Không có, thân phận của hắn rất đặc thù, hắn bây giờ là bang chủ Thanh bang."
"Đỗ Liên Thành?" Diệp Khiêm kinh ngạc không thôi, thật không ngờ bang chủ Thanh bang lại là Mặc gia.
"Ừ." Mặc Long nhẹ gật đầu, nói: "Lão đại, có một chuyện ta không có trải qua sự đồng ý của ngươi mà đã tự tiện ra quyết định, hiện tại có thể sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho Nanh Sói, ngươi trừng phạt ta đi."
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Chuyện gì à? Nói nghe một chút."
"Ta vốn là muốn lợi dụng thân phận Cự Tử Mặc gia của ta để cho Đỗ Liên Thành đem thế lực Thanh bang quy thuận Nanh Sói, thế nhưng mà ta thật không ngờ hắn đã phản bội người Mặc gia, hơn nữa hắn còn nói, thành phố Thượng Hải là địa bàn của Thanh bang, nếu như Nanh Sói chúng ta muốn dừng chân ở chỗ này nhất định phải hỏi qua hắn trước." Mặc Long nói, "Nếu như ta không tự tiện quyết định đi gặp hắn thì đã không xãy ra chuyện này rồi, cũng sẽ không đem Nanh Sói bạo lộ ra trước mặt người khác."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói ra: "Ta còn tưởng rằng là cái đại sự gì. Kỳ thật cho dù ngươi không nói, Đỗ Liên Thành chỉ sợ cũng biết sự hiện hữu của chúng ta, tuy nhiên không nhất định tinh tường chúng ta cụ thể thân phận, nhưng là chúng ta tại sh thành phố động tác hắn khẳng định cũng biết một ít. Hiện tại biết đạo sẽ biết a, cũng không có gì lớn, dù sao Răng Sói sớm muộn cùng với Thanh bang một trận chiến. Nếu như hắn Đỗ Liên Thành muốn ngày hôm nay sớm chút đến a, vậy thì sớm chút đến đây đi."
Mặc Long có chút sửng sốt một chút, sau đó nhẹ gật đầu, không nói gì.
Diệp Khiêm biết rõ tính cách của hắn, cũng không nói gì thêm, có chút cười cười vỗ vỗ bả vai Mặc Long, nói: "Hôm nay vừa mới xảy ra một việc, tàu chở hàng của tập đoàn Hạo Thiên chúng ta bị một đám hải tặc cướp ở Thái Bình Dương, bọn hắn đòi 200 triệu tiền chuộc để chuộc lại những hàng hóa kia."
"Hải tặc?" Mặc Long có chút nhíu lông mày, nói, "Vậy lão đại quyết định làm như thế nào?"
Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Phúc họa đan xen, chuyện lần này có lẽ là một chuyện tốt. Nhiên tỷ đã liên hệ với bọn họ rồi, ta muốn ngươi đi theo giúp ta một chuyến."
"Tốt!" Mặc Long Kiên định nhẹ gật đầu, nói. Mặc Long cũng biết, bọn hắn là vương giả trên đất liền, nhưng lúc ở trên biển sẽ rất khó phát huy bản lĩnh thật sự. Bất quá, nếu Diệp Khiêm đã muốn hắn đi cùng, hắn tự nhiên sẽ không do dự, huống hồ, cho dù Diệp Khiêm không kêu hắn đi, hắn cũng sẽ yêu cầu đi theo. Đây là một loại tín niệm, chết cũng không sợ, đáng sợ là không có tín niệm.
"Chuyện huấn luyện mấy ngày này giao cho Lý Vĩ cùng Thanh Phong đi, ngươi hảo hảo dưỡng tốt tinh thần. Lần này hành động có chút mạo hiểm, nếu chuyện không tốt chúng ta đều không về được ah." Diệp Khiêm nói.
"Sẽ không đâu, Nanh Sói chúng ta có thể xưng hùng trên đất liền, vậy thì cũng có thể xưng bá ở trong biển cả. Sớm muộn có một ngày, biển cả cũng là thiên hạ của chúng ta." Mặc Long Kiên định nói.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Cái này đề nghị này của ngươi phi thường tốt, lúc nào đó, chúng ta sẽ ở trên biển cả làm thổ hoàng đế, nhìn thấy ai không thuận mắt thì cướp đoạt, chắc là sảng khoái lắm. Ha ha!"
Mặc Long hơi sững sờ, lập tức cũng có chút nở nụ cười.
Bởi vì thời gian còn sớm, Tống Nhiên mỗi ngày đều đến chín giờ tối mới về đến nhà, Diệp Khiêm cũng không muốn quá sớm trở về nhà, một mình đối mặt bốn vách tường, còn không bằng ở chỗ này cùng các huynh đệ trò chuyện. Bất quá chuyện này đã làm cho Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đau khổ không thôi, Diệp Khiêm nói muốn kiểm tra thành quả huấn luyện của hắn mấy ngày nay, hậu quả là mặt mũi của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt bị đánh bầm dập, toàn thân không có một chỗ nào không có máu ứ đọng, chỉ sợ không nghỉ ngơi một thời gian ngắn, là không tốt được.