Đều nói con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, thành tích học tập của Triệu Cương rất tốt, thế nhưng mà hắn biết rõ, lão tía phải gồng gánh rất nặng, cho nên sau khi tốt nghiệp trung học, hắn liền bỏ học, dứt khoát lên đường tòng quân nhập ngũ. Khi đó, Diệp Khiêm mười ba tuổi, cách thời gian Diệp Khiêm rời nhà trốn đi còn có ba năm.
Sau khi nhập ngũ, bởi vì Triệu Cương chịu học tập, tri thức quân sự vượt qua thử thách, tại một lần ngẫu nhiên bên trong hoạt động giải cứu con tin, hắn cứu được một vị lãnh đạo. Từ đó về sau, Triệu Cương một bước lên mây, từ một binh nhất lên tới chức đội trưởng, trung đội trưởng, Đại đội trưởng, cho đến ngày hôm nay hắn đã là cán bộ cấp sư đoàn. Ở trong đó một phần là nhờ quan hệ của vị lãnh đạo kia, nhưng cũng không thiếu sự cố gắng của Triệu Cương, hắn cơ hồ đã đem hết thảy con người mình đều hiến cho quân đội. Cho tới bây giờ, hắn còn không có lấy vợ sinh con, nhiều năm như vậy, ngoại trừ gọi điện thoại ân cần hỏi thăm và gửi tiền cho lão tía, hắn căn bản cũng không có thời gian về nhà thăm lão tía dù chỉ một lần.
Ngay cả mấy ngày hôm trước, lúc Triệu Cương nhận được điện thoại của Lí Hạo nói bệnh tình của lão tía rất nặng, thì hắn vẫn đang chấp hành nhiệm vụ trọng yếu nhất. Một bên là tình cảm cá nhân, một bên là vinh dự tập thể, Triệu Cương có chút khó có thể lựa chọn. Cuối cùng, hắn lựa chọn trở về thăm lão tía, hi vọng có thể trở về gặp lão tía lần cuối, thế nhưng mà, lãnh đạo lại không phê chuẩn cho hắn nghỉ phép. Nguyên nhân, là do nhiệm vụ hắn đang làm rất quan trọng, trước mặt vinh dự quân đội, tình cảm cá nhân có lẽ phải tạm thời khắc chế lại, huống chi, phía trên còn đang chuẩn bị đề bạt hắn nữa.
Nhưng mà, lúc hắn nhận được tin tức lão tía đã chết, Triệu Cương không có cách nào tỉnh táo nữa rồi, hắn không thể không trở về tham dự tang lễ lão tía, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời. Giữa tiền đồ cùng lão tía, Triệu Cương tình nguyện chọn lão tía, nếu như thành công mà phải trả giá lớn như vậy, thì Triệu Cương tình nguyện không thành công. Bởi vì, cho dù hắn có thành công rồi, thì hắn cũng chỉ là người cô đơn, thậm chí sẽ hối hận cả đời, thương tâm cả đời, bất an cả đời.
"Thật xin lỗi!" Diệp Khiêm đi đến trước mặt Triệu Cương, nói, "Vừa rồi tính tình của em có chút quá nước, thật xin lỗi!"
"Em đánh anh rất đúng, anh quả thật là tên khốn kiếp, không bằng cầm thú, nhiều năm như vậy, chẳng những không có chăm sóc cho lão tía, thậm chí còn không thể đến gặp lão tía trước lúc lâm chung, lại để cho lão tía mang theo tiếc nuối ra đi." Triệu Cương nghẹn ngào nói.
"Em không phải cũng giống như vậy sao, sống ở nước ngoài hơn tám năm, sau khi trở về, cùng lão tía chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, luôn để cho lão tía một mình lẻ loi hiu quạnh. Bất quá, lão tía ra đi vô cùng an tường, trên cơ bản không có thống khổ gì." Diệp Khiêm nói.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Anh là vụng trộm chạy về sao? Không phải lần trước anh nói lãnh đạo không phê chuẩn cho anh nghỉ sao? Anh không hối hận sao?"
"Hối hận, anh hối hận vì đã đến quá muộn, hối hận vì không đủ kiên quyết, nếu không thì anh đã có thể nhìn thấy lão tía lần cuối." Triệu Cương nói.
"Anh cứ như vậy chạy về đến, sẽ không có sao chứ? Quân bộ có thể truy cứu trách nhiệm của anh hay không?" Diệp Khiêm hỏi.
Nở nụ cười đắng chát một chút, Triệu Cương nói: "Xử phạt là không thiếu được rồi, chỉ là nặng hay nhẹ mà thôi. Nặng thì xử lý giống như đào binh, đưa ra toà án quân sự; nhẹ thì cũng phải đánh dấu trong hồ sơ một lần, vĩnh viễn không có cơ hội thăng chức. Bất quá, những chuyện này đều không quan trọng, sau khi anh đưa lão tía lên núi, sẽ trở về thỉnh tội."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Bất kể nói thế nào, chúng ta đều là anh em, tuy không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt. Lão tía trước khi lâm chung cũng đã căn dặn em, nếu như anh có chuyện gì thì cứ nói với em, em sẽ giúp anh giải quyết. Anh cũng đừng có khách khí với em, nếu có chuyện phiền toái gì, thì cứ việc nói thẳng."
"Ừ!" Triệu Cương nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Bất quá, chuyện của anh, tuy em không giúp được gì nhưng anh vẫn muốn cám ơn em, hảo ý của em, anh tâm lĩnh. Đúng rồi, nghe lão Tam nói bây giờ em đã mở công ty, như thế nào rồi? Sinh ý của công ty có được không?"
Diệp Khiêm vừa vịn Triệu Cương dậy, vừa nói: "Bình thường thôi, bất quá hiện tại việc buôn bán cũng không dễ dàng như vậy, chỉ kiếm miếng cơm ăn mà thôi."
Có thể là bởi vì quỳ quá lâu, hai chân Triệu Cương có chút nhức mỏi, vừa mới đứng lên đến, thiếu chút nữa lại nhịn không được ngã xuống. May mắn Diệp Khiêm nhanh tay lẹ mắt, giơ tay đỡ hắn. Triệu Cương nhìn Diệp Khiêm cười cười, nói tiếp: "Mặc kệ em làm cái gì, nhất định phải tuân theo kỷ cương luật pháp, có biết không? Khi còn bé em rất nghịch ngợm, rất thích đùa nghịch tiểu thông minh, cho nên, anh rất sợ em đi sai đường."
Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "Em có chừng mực, anh hãy lo quản tốt chính mình a, bây giờ anh so với em càng thêm phiền toái ah, ha ha."
Triệu Cương nở nụ cười đắng chát, không nói gì.
"Đi thôi, đêm nay anh hãy đi tới nhà của em ở lại a. Di thể của lão tía ngày mai sẽ hoả táng, sau đó đưa lên núi." Diệp Khiêm nói.
"Không cần, anh muốn ở chỗ này cùng lão tía. Anh đã nhiều năm không ở bên cạnh lão tía rồi, coi như là anh đang chuộc tội a." Triệu Cương nói.
Diệp Khiêm có chút lắc đầu, không có khuyên nữa hắn. Tuy đã có hơn chục năm không gặp, nhưng tính tình của Triệu Cương một chút cũng không có sửa, có chút bướng bỉnh, cho nên Diệp Khiêm biết rõ cho dù mình có khuyên hắn thì hắn cũng không nghe. Huống hồ, giống như lời Triệu Cương đã nói, đây cũng là một loại biến tướng của phương thức chuộc tội, Diệp Khiêm cũng không nên cự tuyệt tâm ý của hắn, nếu không sẽ chỉ làm cho Triệu Cương càng thêm khổ sở. "Được rồi, vậy em đi về trước. Buổi tối có chút lạnh, anh nhớ mặc thêm quần áo; còn có, đây chính là nhà tang lễ, buổi tối anh nhớ cẩn thận nha." Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, cởi áo tang từ trên người ra choàng lên trên người Triệu Cương, nói.
Triệu Cương bất đắc dĩ lườm Diệp Khiêm, nói: "Em yên tâm đi, người anh toàn là chính khí, yêu ma quỷ quái gì đều không dám tới gần anh."
"Vậy sao? Ha ha!" Diệp Khiêm ha ha cười cười, vỗ vỗ bả vai Triệu Cương, quay người đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi nhà tang lễ, Diệp Khiêm đi dạo chẳng có mục đích. Cảnh đêm thành phố Thượng Hải xinh đẹp như vậy, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại căn bản không có tâm tư đi thưởng thức, suy nghĩ của hắn có chút hỗn loạn, tuy phần lớn nguyên nhân là do lão tía qua đời, nhưng cũng có một phần nguyện nhân là do Tần Nguyệt bỗng nhiên ôm một đứa bé trở về.
Diệp Khiêm không biết nên đi đối mặt với Tần Nguyệt như thế nào, đối mặt những cố gái khác như thế nào. Nếu như đứa bé kia là con của hắn, thì hắn phải làm thế nào? Nếu như không phải là con của hắn, thì hắn nên xử lý thế nào? Diệp Khiêm có chút mơ mơ màng màng, ý nghĩ một mảnh lộn xộn. Đi thẳng đến bờ sông Hoàng Phố, Diệp Khiêm mới đột nhiên tỉnh lại, nếu như không phải như vậy, thì người khác nhất định sẽ cho là hắn có ý định nhảy xuống sông tự sát.
"Chuyện này cũng không giống mình nha." Diệp Khiêm có chút thở dài, thì thào tự nói. Sau đó, Diệp Khiêm cũng không lo lắng những chuyện khác nữa, quay người bắt một chiếc xe taxi hướng nhà chạy tới.
Lúc Diệp Khiêm về tới nhà, đẩy cửa ra, liền trông thấy chúng nữ đang ngồi vây quanh ở trên ghế sa lon phòng khách. Giống như sao vây quanh mặt trăng, đem đứa bé trong ngực Tần Nguyệt bao vây ở giữa, tiểu hài tử cũng không có chút nào cảm giác sợ hãi. Nhìn thấy Diệp Khiêm đi đến, Triệu Nhã hưng phấn kêu lên: "Diệp Khiêm, mau tới đây a, đứa bé này thật đáng yêu nha."
Diệp Khiêm ngượng ngùng nở nụ cười một chút, đi đến bên cạnh Tần Nguyệt ngồi xuống. Tần Nguyệt nhìn hắn một cái, nói: "Thật xin lỗi, không có trải qua sự đồng ý của anh đã sinh ra nó."
"Đồ ngốc, anh vui vẻ còn không kịp nữa a. Đúng rồi, nó có tên gọi hay nhũ danh gì chưa?" Diệp Khiêm nói.
"Không có, anh là ba của nó, tên của nó đương nhiên phải do anh đặt." Tần Nguyệt nói.
"Chuyện này phải hảo hảo suy nghĩ một chút." Diệp Khiêm nói xong, đem đầu chuyển hướng sang nhìn đứa bé đang được Lâm Nhu Nhu ôm vào trong ngực, giơ tay ôm lấy."Bảo Bảo, có biết ta là ai không? Ta là ba của con, con phải hảo hảo nhớ kỹ a." Diệp Khiêm nhẹ nhàng chà xát cái mũi của đứa bé một chút, nói.
Ai biết, đứa bé một chút cũng không nể mặt Diệp Khiêm, oa một tiếng liền khóc lên, càng nghiêm trọng hơn chính là, vậy mà trực tiếp tè vào người Diệp Khiêm. Diệp Khiêm bị lộng có chút dở khóc dở cười, luống cuống tay chân. "Đừng khóc, đừng khóc, mẹ đây!" Tần Nguyệt cuống quít ôm lấy đứa bé, nói.
"Ha ha, nước tiểu đồng tử, chính là đại bổ ah, Diệp Khiêm, anh cũng đừng có lãng phí ah." Triệu Nhã cười hì hì nói.
Diệp Khiêm liếc cô một cái, nói: "Nói bậy gì đấy." Sau đó lại nhìn Tần Nguyệt, nói: "Ủy khuất cho em rồi, thời gian dài như vậy cũng không có đi thăm em, lúc em sinh con, anh cũng không thể ở bên cạnh em, anh thật xin lỗi."
"Là em cam tâm tình nguyện." Tần Nguyệt nói, "Hoàn cảnh nơi đó rất ác liệt, lúc đầu em cũng sống không thói quen, mỗi ngày chỉ nhớ đến anh, hận không thể lập tức bay trở về. Thế nhưng mà, lúc em biết rõ trong bụng mình đã có con của chúng ta, thì lòng của em đã yên tĩnh trở lại, nhìn thấy bụng của mình ngày một to ra, em có cảm giác giống như anh vẫn đang ở bên cạnh em. Là con của chúng ta cho em sức lực, để em có thể chèo chống cho tới ngày hôm nay."
"Diệp Khiêm anh có phúc đức gì, lại có thể có một người hồng nhan tri kỉ giống như em, đây là vinh hạnh của cả đời anh." Diệp Khiêm vừa nói vừa đem Tần Nguyệt kéo vào trong ngực. Nhưng mà, Lâm Nhu Nhu, Triệu Nhã, Hồ Hội, Tống Nhiên ở bên cạnh đều có một chút cảm động cùng ghen tuông, không có bất kỳ một cô gái nào có thể rộng lượng khi thấy người yêu của mình nói lời yêu thướng với một cô gái khác ở trước mặt mình hết.
Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: "Anh nói thật với các em, anh rất thật lòng yêu thương các em. Không phải là tình cảm của anh phong phú, mà là anh thật sự thành tâm yêu mến các em, nguyện ý đem lòng mình móc ra cho các em xem. Anh không biết các em có thể ở chung với nhau hay không, có thể tiếp nhận nhau hay không, nói anh ích kỷ cũng tốt, nhưng anh hi vọng chúng ta có thể sống cùng với nhau, cả đời sinh hoạt chung một chỗ. Anh không yêu cầu các em lập tức trả lời câu hỏi của anh, gần đây tâm tình của anh cũng rất rối loạn, không biết phải nói như thế nào. Nếu như có thể, chúng ta hãy cho nhau đầy đủ thời gian để cân nhắc."
"Nhu Nhu, em là bạn gái đầu tiên của anh, cũng là cô gái đầu tiên mà anh yêu mến, mặc kệ tương lai như thế nào, anh cũng sẽ không vứt bỏ em, trừ phi có một ngày, em không muốn ở bên anh nữa." Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp.