Lão tía có chút nở nụ cười, nói: "Con nhất định không tin a? Ha ha, lúc còn trẻ tía cũng giống như con, chỉ là sau khi trải qua nhiều chuyện, rất nhiều chuyện đều xem phai nhạt, cái gì danh lợi a, đều không quan trọng, quan trọng nhất là có thể cùng người mình thương yêu sống cùng một chỗ. Bằng hữu, người nhà, mới là quan trọng nhất. Đáng tiếc, lúc tía biết rõ những điều này thì đã quá muộn rồi, toàn bộ bọn họ đều đã bỏ tía mà đi. Tiểu Nhị a, con là người mà tía không yên lòng nhất, tính cách của con tuy có thể giúp con leo lên địa vị rất cao, leo lên đỉnh phong, nhưng cũng có thể làm cho con mất đi tất cả. Cho nên, bây giờ con cần phải biết thu liễm chính mình, đem phong mang của mình toàn bộ ẩn tàng xuống dưới. Con là người thông minh, nhất định con hiểu được ý của tía."
Diệp Khiêm có chút rung động, hắn thật không ngờ lão tía còn có một quá khứ không tầm thường như vậy, hơn nữa nghe giọng điệu của lão tía, tựa hồ hắn đã từng là một đại nhân vật, một vị dậm chân một cái, thế giới đều sẽ run rẩy theo. Diệp Khiêm rất muốn biết lão tía đã trải qua chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng của lão tía tựa hồ cũng không có ý định nói ra tỉ mỉ. Diệp Khiêm cũng không nên truy vấn, chỉ có thể yên lặng lắng nghe mà thôi. Bất quá, lão tía nói rất chính xác, hiện tại Diệp Khiêm quả thật cần thu liễm phong mang của mình, hiện tại đã có quá nhiều thế lực nhìn chằm chằm vào Nanh Sói rồi, rất có thể làm cho hai mặt thụ địch. Những năm này, nếu như không phải Nanh Sói làm việc ngoan độc đủ tuyệt, chấn nhiếp rất nhiều người, chỉ sợ Nanh Sói đã sớm không tồn tại rồi.
Trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Lão tía cứ yên tâm đi, con biết phải làm sao."
"Con nói như vậy thì tía đã an tâm." Lão tía nói, "Tiểu Nhị, kỳ thật người mà tía không yên lòng nhất là con, nhưng người mà tía mong đợi lớn nhất cũng là con. Lão Đại cùng lão Tam bọn họ đã có sự nghiệp của riêng mình, nhưng xã hội rất hay a dua lừa dối, bọn họ cũng không phải là người thích hợp sống trong tranh đấu. Cho nên, tiểu Nhị a, nếu như tương lai có chuyện gì xảy ra thì con phải chiếu cố bọn họ a. Tuy các con không phải là anh em ruột, nhưng các con dù sao cũng là người mà tía nuôi lớn, tía hi vọng các con có thể quý trọng phần tình cảm huynh đệ khó có được này."
"Lão tía cứ yên tâm đi, con biết rồi. Mặc kệ tương lai phát sinh ra dạng chuyện gì, bọn họ thủy chung đều là huynh đệ của con, con sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ bọn họ." Diệp Khiêm kiên định nói.
Lão tía nhẹ gật đầu, ánh mắt càng phát ra ảm đạm không ánh sáng, lẩm bẩm nói: "Ai, xem ra tía không thể chống đỡ được đến lúc gặp lão Đại rồi. Bất quá cũng không có sao, có các con tiễn đưa tía, tía đã rất thỏa mãn."
"Sẽ không đâu, sẽ không đâu. Lão tía, con lập tức gọi điện thoại cho lão đại để cho anh ấy lập tức trở về, tía nhất định có thể thấy anh ấy, nhất định có thể nhìn thấy anh ấy." Diệp Khiêm vừa nói vưa giơ tay lấy điện thoại ra, thế nhưng mà, lão tía lại bắt được tay hắn, có chút lắc đầu, nói: "Đừng gọi nữa, đến không kịp nữa rồi. Tiểu Nhị, nhớ kỹ lời tía đã nói."
Diệp Khiêm rốt cuộc không thể khống chế nổi cảm xúc của mình nữa rồi, nước mắt liền chảy xuống trên khuôn mặt của hắn. Lão tía nở nụ cười một chút, nói: "Chuyện này cũng không giống như là tính cách của tiểu Nhị chúng ta ah, vậy mà khóc nhè. Mau lau khô nước mắt a, tía đã sống đủ lâu rồi, coi như là bạch hỉ, không cần phải chảy nước mắt. Con muốn để cho tía ra đi cũng không an lòng sao?"
"Không khóc, con không khóc." Diệp Khiêm lau đi nước mắt của mình, nghẹn ngào nói.
Có chút nở nụ cười, lão tía lẩm bẩm nói: "Bà đã đến rồi? Nhất định đã đợi tôi lâu rồi hả? Thật xin lỗi, vốn đã sớm muốn đi tới cùng bà, thế nhưng mà tôi không yên lòng những đứa nhỏ này. Hiện tại bọn họ đều đã có sự nghiệp của mình, tôi có thể yên tâm rồi. Chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ, không bao giờ tách ra nữa."
Diệp Khiêm nhìn theo ánh mắt của lão tía hướng về sau nhìn lại, nhưng lại là một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không có. Không khỏi âm thầm thở dài, xem ra lão tía thật sự sống không qua khỏi đêm nay rồi, vậy mà lại sinh ra ảo giác. Hoặc là nói, người trước trước khi chết có thể nhìn thấy một số thứ mà người khác không nhìn thấy, xem ra tình trạng của lão tía chính là như vậy.
Quả nhiên, sau khi lão tía vừa nói xong những lời này, con mắt chậm rãi nhắm lại, trái tim cũng đình chỉ nhảy lên. Trái tim của Diệp Khiêm giống như bị ai đâm một nhất dao, có chút thống khổ không chịu nổi. Thế nhưng mà, hắn đã đáp ứng lão tía không khóc. Cầm lấy chăn, mền, nhẹ nhàng phủ lên mặt lão tía, Diệp Khiêm đứng dậy đi đến trước phòng bệnh, mở cửa phòng ra.
"Nhị ca, lão tía đã ngủ chưa?" Lí Hạo nhìn thấy Diệp Khiêm đi ra, hỏi.
"Lão tía đi rồi." Diệp Khiêm nghẹn ngào một chút, nói.
Toàn thân Lí Hạo cùng Hàn Tuyết chấn động, cuống quít vọt vào trong phòng. Nhìn thấy lão tía đã tắt thở ở trên giường bệnh, hai tay Lí Hạo run rẩy vén chăn lên. "Lão tía..." Hàn Tuyết oa một tiếng khóc lên. Khóe miệng của Lí Hạo khẽ nhăn một cái, nước mắt cũng chảy xuống, quỳ gối trước mặt lão tía.
Diệp Khiêm cúng không có đi vào phòng bệnh nữa, hắn ngồi xuống ở trên ghế tại hành lang, một mình lẳng lặng ngồi ở chỗ đó. Đầu của hắn rất loạn, một mảnh hỗn loạn, thờ thẩn cả người.
Hồi lâu, Lí Hạo từ trong phòng bệnh đi ra, đến bên cạnh Diệp Khiêm ngồi xuống. Không nói gì, móc ra một gói thuốc lá, đưa cho Diệp Khiêm một điếu, Diệp Khiêm lắc đầu, không có nhận. Lí Hạo ngậm thuốc lá trong miệng, nhen nhóm, hít thật sâu một hơi. Quay đầu nhìn Lí Hạo, Diệp Khiêm nói: "Em từ Lúc nào lại học hút thuốc hả? Mau bỏ a." Sau đó vỗ vỗ bả vai của Lí Hạo, nói: "Lão tía đã đi, chúng ta cũng đừng có thương tâm nữa, lão tía cũng không hy vọng nhìn thấy chúng ta như vậy. Chúng ta hãy hảo hảo thương lượng tang sư của lão tía một chút a. Em hãy gọi điện thoại cho lão đại, để cho anh ấy trở về. Nói cho anh ấy biết, anh mặc kệ anh ấy có nguyên nhân gì, nếu như tang lễ của lão tía mà anh ấy không tham dự, thì vĩnh viễn cùng đừng có trở về, anh cũng không có người huynh đệ này."
Lí Hạo nhẹ gật đầu, hung hăng rút hai phần, sau đó đem điếu thuốc bóp tắt, lấy điện thoại cầm tay ra đi qua một bên.
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Tang lễ của lão tía sẽ được cử hành vào ba ngày sau, nhà tang lễ to như vậy mà đã kín hết chỗ ngồi. Người tới tham gia tang lễ đều là quan to, hậu duệ quý tộc, buôn bán cự cổ, hắc đạo kiêu hùng, từng người đều là đại nhân vật có thể ngăn cản một phương. Vì thế, cục công an thành phố không thể không phái ra đại lượng cảnh sát duy trì trật tự bên ngoài nhà tang lễ, còn cố ý phong tỏa hai con đường, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.
Lãnh đạo chính phủ thành phố Thượng Hải, cơ hồ toàn bộ đều đến đông đủ. Vương Hổ, Lý Tể Thiên, Mã Sơn Hà, Trình Văn, Lâm Hải, Hứa Mai, Hoàng Phủ Kình Thiên, Hắc Quả Phụ Cơ Văn, còn có những tổng giám đốc những tập doàn cở lớn cùng tập đoàn Hạo Thiên hợp tác, thậm chí nước Myanmar, các quốc gia vùng Trung Đông đều phái quan viên tới tham gia. Một màn này khiến cho chính phủ Hoa Hạ bị hù không nhẹ, lúc nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như vậy nhao nhao từ nước ngoài chạy tới, còn tưởng rằng là làm cái gì, cuối cùng mới biết đều là tới tham gia tang lễ lão tía. Từng người, đều là đại nhân vật, chỉ cần bọn họ giậm chân một phát, cũng có thể khiến cho một phương run rẫy.
Những người kia rất nhiều đều là không biết lẫn nhau, mà ngay cả bản thân Diệp Khiêm đánh rớt xuống lớn giang sơn như vậy, từng người phụ trách mỗi khu vực hắn cũng không nhận ra, nhưng lại đều nghe qua tên của đối phương, bởi vậy, lúc bọn họ giới thiệu lẫn nhau cũng đều là phi thường kinh ngạc. Diệp Khiêm cũng muốn mượn tang lễ này, hướng Hoa Hạ chính phủ phát ra một điểm cảnh cáo, lực lượng của hắn không phải bọn họ có thể khinh thường, nếu như bọn họ muốn đối phó hắn, vậy thì phải suy nghĩ xem có thể tiêu diệt nhiều người như vậy hay không.
Triệu Nhã, Hồ Hội cũng từ Đài Loan trở về, cùng Tống Nhiên, Lâm Nhu Nhu cùng một chỗ hành động hiếu tử, dù sao, các cô đều xem như là nữ nhân của Diệp Khiêm. Về phần Tần Nguyệt, Diệp Khiêm liên lạc không được, cho nên cô cũng chưa có trở về.
Vì phòng ngừa có người tại tang lễ gây náo loạn, Jack cũng điều động rất nhiều thành viên của công ty bảo an Thiết Huyết phụ trách giữ gìn trật tự hiện trường, thành viên Tử Lang thì đang âm thầm phụ trách giám thị hết thảy mọi người, phòng ngừa có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
Đây có thể nói là một tang lễ có một không hai, đủ để khiếp sợ toàn bộ thế giới.
Diệp Khiêm quay đầu nhìn Lí Hạo, hỏi: "Đã gọi điện thoại cho lão đại chưa? Anh ấy nói như thế nào?"
"Lão đại nói hắn sẽ tận lực trở về." Lí Hạo nói, "Nhị ca, anh cũng đừng trách lão đại, anh ấy đang ở trong quân đội, cho dù đi không được cũng là chuyện rất bình thường."
"Chó má, ở trong quân đội chẳng lẽ muốn đoạn tuyệt lục thân sao? Hừ!" Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói.
Lí Hạo có chút xấu hổ cúi đầu, không biết nên nói cái gì cho phải. "Đợi tí nữa anh cũng đừng có làm ẩu, đây là tang lễ của lão tía, có rất nhiều người nhìn xem a." Lâm Nhu Nhu tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm nhỏ giọng nói. Cô rất hiểu rõ Diệp Khiêm, sợ hắn nhất thời rối rắm, sẽ làm ra chuyện gì đó.
"Có khách tới!" Theo người điều khiển chương trình một tiếng dứt lời, chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi chậm rãi từ ngoài cửa đi đến, một thân âu phục màu đen, đeo một bộ kính râm. Tất cả mọi người đưa ánh mắt chuyển tới, bất quá người nhận thức hắn lại không phải rất nhiều, Diệp Khiêm lại hơi hơi sửng sốt một chút, thật không ngờ Lâm Phong sẽ tới nơi này.
Sau khi cúi đầu, Lâm Phong đi đến trước mặt Diệp Khiêm, vỗ vỗ bả vai Diệp Khiêm, nói: "Bớt đau buồn đi. Anh em chúng ta còn phải kề vai chiến đấu a."
"Ừ!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói, "Cảm ơn!" Sau đó nhìn Jack, nói: "Jack, hỗ trợ chiêu đãi một chút."
"Vâng!" Jack lên tiếng, nói: "Lâm tiên sinh, mời đi bên này!"
"Có khách tới!" Âm thanh người điều khiển chương trình lại vang lên. Hắn làm người điều khiển chương trình lâu như vậy, cũng chưa từng thấy tang lễ khổng lồ như vậy, người đến đây rất nhiều, nhà tang lễ căn bản là không đủ chỗ ngồi, rất nhiều người đều ngồi ở bên ngoài. Hơn nữa, trong đó hắn cũng nhận thức được mấy đại nhân vật, ví dụ như quan viên chính phủ thành phố Thượng Hải, cũng đủ để cho hắn giật mình không thôi.
Theo thoại âm của người điều khiển chương trình rơi xuống, một gã đàn ông ước chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi từ cửa ra vào đi đến. Một thân quân phục dã chiến, phía trên còn có rất nhiều bùn đất, cả khuôn mặt cũng đen sì vô cùng bẩn. "Lão tía!" Lúc gã đàn ông đi đến cửa ra vào, liền vứt bỏ túi hành lý của mình, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, "Rầm rầm rầm" dập đầu ba cái, sau đó liền quỳ như vậy di chuyển về phía trước.