Diệp Khiêm cùng Thanh Phong sau khi rời khỏi quán trà, liền tùy tiện tìm một quán cơm để ăn cơm. Trên đường Diệp Khiêm gọi một cuộc điện thoại cho Tô Vi, sau khi hỏi địa chỉ của những cổ đông công ty, định cúp điện thoại, thì Tô Vi cuống quít hỏi Diệp Khiêm, xế chiều hôm nay rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì Tào Hồng Nhạc bỗng nhiên lại dừng tay.
Hiển nhiên, Tô Vi cũng cảm giác được chuyện này cùng Diệp Khiêm có chút quan hệ, vì sau khi nàng nói địa chỉ của Tào Du Lương cho Diệp Khiêm, thì không bao lâu, Tào Hồng Nhạc liền đình chỉ hành động thu mua công ty. Diệp Khiêm cũng chỉ hàm hồ trả lời, cũng không có trả lời rỏ ràng cho nàng. Tô Vi biết rỏ sẽ không hỏi ra kết quả gì, nên cũng không có tiếp tục truy vấn, bất quá trong nội tâm đối với thân phận của Diệp Khiêm cũng bắt đầu hoài nghi.
Tô Vi cũng không phải người ngu, hôm nay từ trong lời nói của Triệu Nhã, nàng đã nghe ra thân phận của Diệp Khiêm cũng không phải đơn giản giống như nàng thấy. Tuy nàng không rõ thân phận của Diệp Khiêm, nhưng có thể trở thành bạn trai cua Triệu Nhã tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Moore, thì thân phận của Diệp Khiêm ít nhất cũng phải tương xứng với thân phận của Triệu Nhã.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Khiêm dựa theo địa chỉ Tô Vi đưa cho, cùng Thanh Phong tiến đến nhà Tô Phú Hải. Tô Phú Hải là chú của Tô Vi, là em trai của phụ thân nàng, hắn có 10% cổ phần tập đoàn Tứ Hải. Diệp Khiêm cũng có chút buồn bực, theo lý thuyết, Tô Phú Hải dù sao cũng là chú của Tô Vi, tập đoàn Tứ Hải cũng có thể xem như sản nghiệp của Tô gia, Tô Phú Hải hẳn là không có lý do gì lại đi trợ giúp Tào Hồng Nhạc đối phó Tô Vi a, như vậy chẳng phải là để cho sản nghiệp Tô gia rơi vào trong tay ngoại nhân sao?
Nếu như Diệp Khiêm là Tô Phú Hải, hắn sẽ trợ giúp Tô Vi đối phó Tào Hồng Nhạc, sau đó lại thu thập Tô Vi, như vậy há không phải là có thể đem tập đoàn Tứ Hải thu vào trong tay của hắn rồi sao. Ở trong chuyện này còn có vấn đề gì sao? Là Tô Phú Hải bị Tào Hồng Nhạc uy hiếp, hay là Tô Phú Hải là một kẻ ngu ngốc?
Nghĩ mãi không rõ, Diệp Khiêm cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa, dù sao mặc kệ Tô Phú Hải đến cùng là bởi vì nguyên nhân gì mà đi vẽ đường cho hươu chạy, chỉ cần qua đêm nay thì mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt đẹp.
Thanh Phong lái xe, không bao lâu liền đến biệt thự của Tô Phú Hải, nơi này hơi chút vắng vẻ, bất quá trang thiết bị trong biệt thự được lắp đặt vô cùng xa hoa.
"Lão đại, cần gì phiền toái như vậy a, không cần ngươi tự thân xuất mã, ta mang mấy huynh đệ tùy tùy tiện tiện là có thể OK. Không phải là lấy cổ phần công ty sao, chuyện này dễ xử lý mà." Thanh Phong nói.
"Đúng là đơn giản, bất quá có một số việc ta muốn biết rõ ràng một chút." Diệp Khiêm vừa nói vừa từ trong xe đi ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng rất mông lung, phảng phất bị bao phủ bởi một tầng sương mù. Mây đen có chút nhiều, giống như là điềm báo trời muốn đổ mưa.
"Đi thôi!" Diệp Khiêm nói một tiếng, cất bước hướng biệt thự Tô Phú Hải đi đến. Thanh Phong cuống quít xuống xe đuổi theo. Hai người không cần gõ cửa mà trực tiếp đi vào, trực tiếp phóng qua tường vây, đi vào trong biệt thự.
Tô Phú Hải đang ngồi trong phòng khách xem tivi, vợ của hắn Triệu Phương đang ngồi ở bên cạnh của hắn. Nhìn Tô Phú Hải, Triệu Phương nói: "Lão Tô, ông tại sao phải làm như vậy? Đem cổ phần công ty bán cho Tào Hồng Nhạc không phải là đem tập đoàn Tứ Hải đưa cho hắn sao? Nói như thế nào, tập đoàn Tứ Hải cũng là sản nghiệp của đại ca ông vất vả đánh hạ xuống a? Tiểu Vi dù gì cũng là người nhà họ Tô, cũng là người một nhà a."
Tô Phú Hải làm sao không hiểu đạo lý này, cho Tô Vi, tối thiểu cũng là cho người trong nhà, nhưng nếu đem cổ phần công ty bán cho Tào Hồng Nhạc, vậy thì đồng nghĩa với việc đem tập đoàn Tứ Hải chắp tay tặng cho người ngoài. Thế nhưng mà, hắn còn có biện pháp nào khác, Tào Hồng Nhạc không phải là kẻ lương thiên, lúc còn trẻ hắn chính là một kẻ lưu manh, về sau tuy tiến vào tập đoàn Tứ Hải, biến thành thương nhân, nhưng vẫn kết giao cùng những kẻ có máu mặt trên đường. Người như vậy, Tô Phú Hải nào dám đắc tội, Tào Hồng Nhạc đã từng uy hiếp hắn, nếu như hắn không đem cổ phần công ty bán cho Tào Hồng Nhạc, thì sẽ giết cả nhà của hắn. Tô Phú Hải không dám hoài nghi lời nói này, Tào Hồng Nhạc là kẻ dám nói, dám làm, hơn nữa dựa vào quan hệ với những kẻ có máu mặt trên đường, Tào Hồng Nhạc có giết cả nhà hắn, thì đoán chừng cảnh sát có muốn tra cũng không tra được gì.
"Bà thì biết cái gì, tôi còn không phải là vì cái nhà này sao, bà cho rằng tôi không hiểu những đạo lý này sao?" Tô Phú Hải có chút buồn bực nói.
Khi hai người đang nói chuyện, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong trực tiếp từ ngoài cửa đi vào. Nhìn thấy bọn họ, Tô Phú Hải không khỏi sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: "Các ngươi là ai? Các ngươi vào bằng cách nào?"
Diệp Khiêm quay đầu lại nhìn nhìn, nói: "Từ ngoài đi vô a, chứ không lẻ bay vào a." Vừa nói vừa đi đến đối diện Tô Phú Hải ngồi xuống, Thanh Phong cũng không khách khí, cũng ngồi xuống theo.
Tô Phú Hải cùng Triệu Phương đều lộ ra vẻ khẩn trương, trong lúc nhất thời không biết Diệp Khiêm cùng Thanh Phong đến đây với ý đồ gì, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ. Diệp Khiêm ha ha cười cười, không chút khách khí, cầm lấy quả táo trong đĩa trái cây trên bàn lên ăn, vừa ăn vừa nói: "Mùi vị không tệ a, thật lâu không ăn táo a."
Thanh Phong cũng cầm lấy chùm nho trong đĩa lên ăn, vừa ăn vừa phun hạt tứ tung. Diệp Khiêm thấy thế, liền nói: "Mịa a, có thể ăn nhã nhặn một chút không, tất cả mọi người đều là người văn minh."
Hắc hắc cười cười, Thanh Phong xem giống như không có chuyện gì phát sinh, lại cầm lấy quả chuối trên bàn hướng trong miệng của mình nhét vào. Một màn này, làm cho Tô Phú Hải cùng Triệu Phương phải trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không rõ hai người này rốt cuộc tới đây làm cái gì.
"Ta nhớ ra rồi, ngươi là trợ lý tiểu Vi mới thuê, đúng không?" Tô Phú Hải giật mình nhớ lại sáng sớm hôm nay tại phòng họp của tập đoàn Tứ Hải đã thấy Diệp Khiêm, vì vậy nói ra.
"Ha ha, Tô lão bản có trí nhớ tốt a, không tệ, ta là Diệp Khiêm, trợ lý mà Tô Vi mới thuê" Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói.
"Ngươi tới nơi này làm cái gì? Là tiểu Vi phái ngươi đến đây?" Tô Phú Hải nhíu mày, hỏi. Theo hắn hẳn là như thế này rồi, hôm nay sau khi vừa kết thúc hội nghị, Tào Hồng Nhạc liền bắt đầu hành động thu mua tập đoàn Tứ Hải, Tô Vi nhất định là biết rỏ, cho nên nàng phái Diệp Khiêm đến cùng hắn chắp nối, đàm luận cổ phần công ty ở trong tay hắn.
"Tô lão bản là người thông minh, chuyện này có lẽ không cần ta nói đi." Diệp Khiêm vừa nói vừa lấy trái chuối trong tay Thanh Phong, nhét vào trong miệng của mình.
"Là vì cổ phần trong tay ta?" Tô Phú Hải dừng một chút, nói, "Thực không dám giấu giếm, ta xác thực muốn giúp trợ tiểu Vi, thế nhưng mà ta cũng là bất đắc dĩ, ngươi trở về chuyển cáo với tiểu Vi, nói là ta có lỗi với nàng."
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, Diệp Khiêm từ trong lời nói của Tô Phú Hải nghe ra hắn chỉ sợ là bị Tào Hồng Nhạc uy hiếp. Đem vỏ chuối ném vào trong đĩa, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Ta hôm nay đến cũng không phải chịu sự sai phái của Tô tổng, ta chỉ đứng dưới lập trường một người bạn, muốn đi trợ giúp Tô tổng. Tô lão bản là chú ruột của Tô tổng, ta nghĩ ngươi có lẽ cũng không muốn nhìn thấy tập đoàn Tứ Hải rơi vào trong tay ngoại nhân. Ta, cũng không muốn nói quá nhiều, ta không biết ngươi bị Tào Hồng Nhạc uy hiếp cái gì, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện, cổ phần trong tay ngươi ta muốn rồi. Chuyện Tào Hồng Nhạc có thể làm được, ta cũng có thể làm được."
Quay đầu nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm nói: "Mịa, đợi lát nữa rồi ăn!" Thanh Phong ha ha nở nụ cười, buông trái chuối trong tay xuống.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Theo như biết thì Tô lão bản có một trai một gái, hiện tại đang du học ở nước Ý a? Ta nghe nói gần đây bên kia rất loạn, liên tiếp phát sinh chuyện nã súng giết giết, Tô lão bản có lẽ cần cẩn thận nhiều hơn ah. Còn có Đài Loan, gần đây cũng không quá an bình, luôn phát sinh chuyện đánh boom xe, ta khuyên Tô lão bản nên ở trong nhà không nên đi ra ngoài, vạn nhất xe của người bị nổ thì không tốt nha."
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn! Diệp Khiêm cũng không có thời gian, cũng không có tinh lực cùng Tô Phú Hải nói chuyện đại nghĩa, thân tình, chỉ có thể uy hiếp để giải quyết dứt khoát chuyện này. Tô Phú Hải sợ Tào Hồng Nhạc uy hiếp, Diệp Khiêm cũng không tin hắn không sợ mình uy hiếp, chuyện Tào Hồng Nhạc có thể làm được, Diệp Khiêm có thể làm mạnh hơn hắn gấp trăm lần.
Tô Phú Hải là người thông minh, hắn tự nhiên nghe ra ý từ trong lời nói của Diệp Khiêm, sắc mặt trong chốc lát trở nên dị thường khó coi. Khóe miệng có chút co rúm, nói: "Ngươi... Ngươi đang uy hiếp ta sao?"
"Tô lão bản có thể xem là như vậy." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Tô tổng là một nha đầu ngốc, nàng cố kỵ không muốn đụng đến người thân, không đành lòng cùng các ngươi cãi nhau mà trở mặt. Bất quá ta lại không quan tâm, các ngươi cũng không phải là người thân của ta, có đúng không? Ta không ngại dưới tình huống các ngươi cự tuyệt làm một ít chuyện quá phận."
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói tiếp: "Ta nghĩ, Tào Hồng Nhạc có lẽ cũng đã uy hiếp ngươi đi? Tin tưởng ngươi hôm nay cũng xem thị trường chứng khoán của tập đoàn Tứ Hải a? Đừng nói là ngươi, ngay cả Tào Hồng Nhạc ta cũng đã uy hiếp, để cho hắn đình chỉ hành động thu mua tập đoàn Tứ Hải. Hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là lựa chọn Tào Hồng Nhạc, trở thành người bị người đời thóa mạ; hai là lựa chọn Tô Vi, còn có thể giữ lại một phần thân tình! Ngươi chọn đi?"
Tô Phú Hải toàn thân chấn động, có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, có chút không rõ Diệp Khiêm rốt cuộc là nghé con mới đẻ nên không sợ cọp, hay là có chỗ dựa vững chắc. Hôm nay, hắn quả thật là nhìn chằm chằm vào thị trường chứng khoán của tập đoàn Tứ Hải, trong nội tâm cũng có chút ít kinh ngạc, không rõ Tào Hồng Nhạc như thế nào lại bỗng nhiên đình chỉ hành động thu mua tập đoàn Tứ Hải. Bây giờ nghe Diệp Khiêm nói, mới hiểu được nguyên nhân là do hắn ra tay.