Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Khiêm cùng nàng vô công viên phụ cận đi dạo.
"Nhu Nhu, anh muốn đi nước ngoài một thời gian ngắn." Diệp Khiêm đã trầm mặc một lát, nói.
"Ừ? Đi nơi nào?" Lâm Nhu Nhu hỏi.
"Myanmar, nghiệp vụ của công ty ở bên kia gặp chút ít phiền toái, anh phải đích thân đi qua xử lý một chút." Diệp Khiêm tận khả năng nhẹ nhõm nói.
"Ah, cái kia muốn đi bao lâu?" Lâm Nhu Nhu hỏi.
"Hiện tại còn không rõ ràng lắm, phải chờ tới bên đó mới biết được. Bất quá có lẽ cũng không lâu lắm đâu, tối đa là một tháng sẽ trở lại." Diệp Khiêm hồi đáp.
"Đến bên kia nhớ gọi điện thoại cho em, còn có, đừng đi ra lêu lổng nha." Lâm Nhu Nhu nghịch ngợm nói.
Nhẹ nhàng chà xát mũi Lâm Nhu Nhu một cái, Diệp Khiêm nói: "Nha đầu ngốc, lão công của em không phải loại người này."
Lúc này, một chiếc xe chạy đến bên cạnh Diệp Khiêm thì dừng lại, Jack cùng Lý Vĩ, James, William đều ngồi ở trong xe. Lý Vĩ hắc hắc nở nụ cười, hướng về phía Lâm Nhu Nhu nhẹ gật đầu, kêu lên: "Đại tẩu!"
Lâm Nhu Nhu trên mặt có chút đỏ lên, nói với Diệp Khiêm: "Anh đi đi, em tự về nhà là được rồi."
Diệp Khiêm gật gật đầu, nói: "Trên đường cẩn thận." Nói xong, tiến vào trong xe, Jack lập tức nổ máy xe chạy đi. Nhìn chiếc xe dần biến mất trong bóng đêm, Lâm Nhu Nhu lẩm bẩm nói: "Nhất định phải cẩn thận,em chờ anh." Kỳ thật, Lâm Nhu Nhu cũng sớm nhìn ra Diệp Khiêm có chút không đúng rồi, hơn nữa Diệp Khiêm đã nói qua chuyện Nanh Sói với nàng, cho nên Lâm Nhu Nhu cảm giác được chuyện không hề đơn giản giống Diệp Khiêm nói. Bất quá, nàng rất rõ Diệp Khiêm sở dĩ không nói, chính là sợ nàng lo lắng, nên nàng cũng giả bộ cái gì cũng không biết, miễn cho Diệp Khiêm luôn nghĩ đến nàng, không yên lòng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ, James, William đúng giờ đến thủ đô của Myanmar, sau đó lại ngựa không dừng vó đổi xe tốc hành tiến về phía Bắc Myanmar.
Sau khi tìm khách sạn ở lại, Diệp Khiêm gọi Lý Vĩ, James cùng William vào phòng của mình. Laukkai là ví trí cuối cùng của Thiên Trần được hệ thống vệ tinh định vị xác định, hiện tại không có một điểm tin tức của Thiên Trần, cũng chỉ có thể từ nơi này bắt đầu điều tra, mặc dù có chút mò kim đáy biển, bất quá Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không tùy ý buông tha bất kỳ một thành viên nào của Nanh Sói.
Laukkai nằm ở Đông Bắc thủ đô Myanmar cách thủ đô 230 km. Dân số khoảng 4 vạn người, người Hoa cùng Hoa kiều khá nhiều. Đây là nơi mậu dịch trọng yếu giữa Hoa Hạ và Myanmar. Phụ cận sản xuất trà, kim loại màu và có rất nhiều mỏ khoáng sản. Phía Bắc giáp tỉnh Vân Nam Hoa Hạ, nên đây là tuyến đường trọng yếu để hai nước giao dịch với nhau.
Nói đến nơi đóng quân Laukkai không thể không có nói đến chuyện xưa. Thời kỳ cách mạng văn hóa diễn ra ở Hoa Hạ, có không ít thanh niên trí thức tỉnh Vân Nam vươt biên đến Myanmar tham gia đội du kích chống lại quân đội chính phủ Myanmar. Quận đội Hoa Hạ phụ cận biên giới Hoa Hạ và Myanmar phái ra một đoàn tham mưu có tên gọi là 808, phụ trách xây dựng căn cứ ở Đông Bắc, huấn luyện và cung cấp quân nhu trang bị cho quân đội chống lại chính phủ Myanmar. Có không ít thanh niên trí thức đánh tới Laikkai của Myanmar, họ từng một lần công chiếm thành công nhà ga của Laikkai, lúc rút lui khỏi nhà ga một gã thanh niên trí thức Hoa Hạ dùng bốn ống phóng rốc-két phá huỷ hai chiếc xe tăng. Về sau bọn hắn bị quân đội chính phủ đánh tan, có không ít người tử chiến nơi xa trường, huyết rơi ở dị quốc. Sau khi trốn về căn cứ, đại bộ phận thanh niên trí thức về nước làm nông nghiệp, số ít thanh niên trí thức trở thành sĩ quan cao cấp, một số khác thì thì ở trong rừng núi phía Bắc buôn lậu gieo trồng nha phiến.
Hoa Hạ là quốc gia có vô số nam nhi nhiệt huyết, dù cho đang ở dị quốc tha hương, vẫn thủy chung nhớ lấy tổ quốc của mình.
"Mọi người có cần nghỉ ngơi một chút không!" Đợi mọi người ngồi xuống, Diệp Khiêm hỏi.
"Không cần, tìm Thiên Trần quan trọng hơn." James nói. Đây là một đại hán khôi ngô thân cao chừng 2m, nhưng lại có trời sinh có chứng say máy bay, mỗi lần ngồi phi cơ đều là rối tinh rối mù, lần này cũng không ngoại lệ. Thế nhưng mà hắn vẫn đang kiên trì, hắn cũng giống như Diệp Khiêm, không muốn bỏ rơi bất luận thành viên nào của Nanh Sói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Bay giờ ta phân phối nhiệm vụ. James, ngươi cùng William đi liên hệ những thành viên của Nanh Sói đã đến đây, ta cùng Lý Vĩ đi xem đội du kích phụ cận. Nhớ kỹ, đừng có dùng điện thoại liên hệ, đối phương nói không chừng cũng sẽ có dụng cụ giám thị tinh vi. Hiểu chưa?"
"Đã rõ!" Ba người cùng kêu lên.
"Tốt, mỗi người tự làm phần của mình đi." Diệp Khiêm nói.
Diệp Khiêm vừa nói xong, James cùng William đứng dậy đi ra ngoài. Lý Vĩ nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Lão đại, ngươi biết đội du kích ở đây?"
Gật gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Giao tình không phải rất sâu, chỉ gặp mặt một lần mà thôi. Bất quá bọn hắn cũng đều là người Hoa Hạ, là hậu nhân của những thanh niên trí thức lúc trước, tuy hôm nay đã mang quốc tịch Myanmar, nhưng bọn hắn đối đãi người Hoa Hạ vẫn tương đối thân mật, họ có thể giúp chúng ta một số chuyện."
Nói xong, Diệp Khiêm nhìn ngoài trời, nói: "Đi thôi, nếu không đợi tí nữa bầu trời tối đen sẽ không thể đến nơi đội du kích đóng quân."
Lý Vĩ không nói gì thêm, đứng dậy cùng Diệp Khiêm đi ra ngoài. Gọi một chiếc xe taxi, hướng phụ cận nơi đội du kích đóng quân chạy tới.
Bởi vì đường núi khá nhiều, đường cũng không phải dễ đi, hơn nữa xe taxi cũng không dám tùy ý tiến vào nơi đội du kích đóng quân, lúc đến biên giới điểm đóng quân liền để Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ xuống xe. Diệp Khiêm cũng không có bắt buộc, dù sao người ta chỉ là dân chúng bình thường, hai người chỉ đành phải đi bộ hướng sâu vào trong rừng nhiệt đới đi đến.
Bởi vì thời gian quá lâu, Diệp Khiêm cũng không nhớ rõ đường đi đến nơi này, đồng hồ định vị cũng không thu được tín hiệu, có thể là do nơi này có thiết bị quấy nhiễu tần số của đội du kích.
"Người nào? Đứng lại!" Hai người tiến vào rừng nhiệt đới không có bao lâu, vang lên bên tai một hồi tiếng hét thất thanh, sau đó hai gã mặc đồ lính ngụy trang cầm súng trong tay đi ra.
Diệp Khiêm biết rõ đây nhất định là trạm gác ngầm của đội du kích, vì vậy cũng không có phản kháng, theo lời dừng bước lại hai tay giơ lên. Lý Vĩ nhìn Diệp Khiêm, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn dừng và giơ hai tay lên.
"Huynh đệ, đừng hiểu lầm, chúng ta là tới bái phỏng Vương Trùng Vương Tướng quân." Diệp Khiêm nói.