Diệp Khiêm sững sờ, ngạc nhiên nói: "Không thể nào? Lão sư bắt các con tặng quà hả. Lão sư của con tên là gì, ba sẽ đi tố cáo hắn ngay lập tức, để cho hắn cuốn xéo đi nơi khác."
"Sao ba lại nói như vậy, con đây là muốn tao mối quan hệ, cho nên tặng lễ, là chuyện rất bình thường a." Diệp Lâm nói, "Dù sao quà tặng cũng là đám tiểu tử kia xuất ra, sau đó con lại lấy món quà đó đem đi tặng lão sư, về sau ở trong trường học con có làm chuyện gì thì cũng có người nói giúp nha."
Diệp Khiêm thiếu chút nữa phun máu mà chết, đây là trẻ con đi học nhà trẻ sao? Mới tí tuổi đầu đã hiểu chuyện này rồi, nếu như trưởng thành thì còn như thế nào nữa? Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Lâm Lâm, con bây giờ vẫn còn là con nít, con hãy học tập, không nên chơi những thủ đoạn này."
Diệp Lâm chớp chớp mắt nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Ba tốt nghiệp trường gì?"
"Ah... Cái kia... Ba còn không có học hết cấp hai." Diệp Khiêm có chút xấu hổ nói.
"Ba tuy không có tốt nghiệp cấp hai, thế nhưng mà so với tiến sĩ thạc sĩ thì không có chênh lệch a, hơn nữa còn có quyền lực a, chuyện này đã nói lên không phải chỉ có đi học thì mới thành công." Diệp Lâm nói.
"Lời tuy nói như thế, nhưng con bây giờ còn nhỏ thì tranh thủ học đi, về sau lại có cái mà dùng. Ví dụ như ba ba đây, tuy ba chưa học hết cấp hai, nhưng sau đó ba cũng học tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp. Có thể là do lúc còn trẻ thời ba không có nắm chắc cơ hội, nên sau này học lại có chút khó khăn. Con đang trong giai đoạn đi học nên học những thứ này chắc sẽ dễ hơn ba? Hơn nữa, học những thứ này rất hữu dụng nha." Diệp Khiêm tận tình khuyên bảo nói.
"Chuyện này con hiểu rõ, trong lớp học con lúc nào cũng đứng thứ nhất ah." Diệp Lâm nói, "Bây giờ không phải là đang chủ trương phát triển toàn diện sao, con chính là đang phát triển toàn diện ah. Không phải có câu nói "Học phải đi đôi với hành" sao."
Diệp Khiêm không khỏi nuốt nước miếng một cái, lời này đâu phải là lời trẻ con có thể nói ra a, Diệp Khiêm không muốn thừa nhận cũng không được, nha đầu kia quả thật rất thông minh. Nói thật, Diệp Khiêm cũng cũng không ngại Diệp Lâm chơi chút ít thủ đoạn, người nếu như chỉ vùi đầu đọc sách thì nhất định sẽ có tiền đồ, nhưng hiểu được chơi thủ đoạn, hiểu được khống chế người khác, thì sau này sẽ trở thành lãnh đạo. Chỉ là, Diệp Khiêm cảm thấy những đều này không ứng dụng lên trên người một đứa bé a, tối thiểu cũng phải đợi đến lúc nàng hơi hiểu chuyện một chút. Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm nói ra: "Con không sợ đùa giỡn quá đà sẽ dẫn hỏa thiêu thân sao?"
Tiểu nha đầu cười rất đắc ý, nói: "Ba cứ yên tâm đi, con hiểu đúng mực. Hơn nữa, cho dù con có xảy ra chuyện, thì không phải còn có ba ở phía sau làm chỗ dựa cho con sao."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Ba cũng chẳng rãnh đâu mà quản con, con nếu gây ra chuyện gì, thì tự mình thu thập, ba sẽ không chịu trách nhiệm lau mông cho con đâu."
"Sao ba lời nói thô tục như thế, con là con gái, ba lại ở trước mặt con nói bờ mông bờ mông, thật không có ý tứ ah." Diệp Lâm nhíu mũi của mình lại, nói.
Diệp Khiêm một hồi ngạc nhiên, có chút dở khóc dở cười, lắc đầu, nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi mua bánh kem."
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lâm như vậy, Diệp Khiêm trong lòng vẫn có chút lo lắng, sợ nàng thành thục quá sớm làm cho nàng không thể hưởng thụ được niềm vui của trẻ thơ. Một người dù sao chỉ có một mạng sống, cũng chỉ có một khoàng thời gian lúc còn trẻ thơ, quá sớm hiểu được xã hội phức tạp cũng không phải một chuyện tốt. Diệp Khiêm suy nghĩ, hắn có nên rút ra một chút thời gian để quán giao nha đầu Diệp Lâm hay không?.
Quản giáo là gì? Là quản lý và giáo dục. Lão tía thì không nỡ đánh chửi Diệp Lâm, đừng nói là lão tía, ngay cả Diệp Khiêm cũng không nỡ đánh chửi nàng, tuy nàng không phải là con ruột, nhưng hắn đối với nàng còn hơn là đối với con ruột. Cũng bởi vì tiểu nha đầu này quá thông minh, lại hiểu chuyện, nên hắn rất yêu thích nàng.
Lúc buổi sáng Diệp Khiêm đã gọi điện thoại đặt trước rồi, tin tưởng hiện tại cũng đã làm xong. Diệp Khiêm nắm tay tiểu nha đầu tay đi vào tiệm bánh ngọt, nhìn nhân viên phục vụ nở nụ cười, nói: "Xin chào, buổi sáng hôm nay ta có đặt một cái bánh kem, xin hỏi đã làm xong chưa?"
"Tiên sinh họ gì?" Nhân viên phục vụ bộ dáng tươi cười, hỏi.
"Họ Diệp, phía trên bánh kem có vẻ hình một con Sói." Diệp Khiêm nói. Đây là hắn phân phó tiệm bánh ngọt làm, xem như là kỷ niệm ngày quen nhau giữa hắn cùng Tống Nhiên.
"Xin ngài chờ một lát!" Nhân viên phục vụ nói một tiếng, liền ngồi xổm xuống tìm kiếm.
"Hình như ba rất thích con Sói ah, lần trước con trông thấy lồng ngực của ba cũng có một hình đầu sói máu chảy đầm đìa, lần này trên bánh kem cũng có hình một con Sói, là vì cái gì à?" Diệp Lâm tò mò hỏi.
"Bởi vì, Sói đi khắp thiên hạ ăn thịt, cẩu đi khắp thiên hạ đớp cứt!" Diệp Khiêm không hề nghĩ ngợi, nói.
"Sói đi khắp thiên hạ ăn thịt, cẩu đi khắp thiên hạ đớp cứt!" Diệp Lâm nghiêng đầu thì thào thì thầm, giống như đang suy nghĩ cái gì. Diệp Khiêm nhìn thoáng qua, thầm kêu một tiếng không xong, hắn tại sao lại quán thâu cho nàng loại tư tưởng này ah. Cuống quít vỗ đầu Diệp Lâm, đánh gãy suy nghĩ của nàng, nói: "Con còn muốn ăn món gì khác không?"
"Không muốn!" Diệp Lâm lắc lắc đầu, nói. Xem bộ dạng kia, tựa hồ còn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Diệp Khiêm.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang hộp bánh kem đặt ở trên mặt bàn, nói: "Xin chào, tiên sinh, đây là bánh kem ngươi đã đặt, mời kiểm tra một chút."
"Tốt!" Diệp Khiêm gật gật đầu, mở hộp bánh kem ra nhìn một chút, nói: "Không có vấn đề, hết bao nhiêu tiền?"
Nhân viên phục vụ một lần nữa đóng hộp bánh kem lại, nói: "Dạ, tổng cộng 388 NDT."
"Đây 400 NDT!" Diệp Khiêm móc ra bốn tờ 100 NDT đưa tới, nhân viên phục vụ nói cảm tạ, sau đó thối lại cho Diệp Khiêm 12 NDT. Nếu như không có Diệp Lâm ở đây, đoán chừng Diệp Khiêm sẽ không lấy 12 NDT thối lại rồi, có thể vì không muốn làm tấm gương xấu cho nha đầu kia, nên Diệp Khiêm vẫn nhận lấy số tiền lẻ này.
"Đi thôi!" Diệp Khiêm cầm hộp bánh kem, nhìn Diệp Lâm, nói.
"Tỷ tỷ, có thể đổi cho em 10 NDT không? Em có là 10 đồng tiền xu, có thể đổi cho em 1 tờ 10 NDT hay không?" Diệp Lâm vừa móc tiền trong túi, vừa nói.
"Có thể ah!" Nhân viên phục vụ lấy ra 1 tờ 10 NDT đưa tới.
Diệp Lâm sau khi nhân lấy, liền móc trong túi ra một nắm tiền xu đưa tới, nói: "Đa tạ tỷ tỷ!" Diệp Khiêm có chút kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu này, bằng trực giác của Diệp Khiêm, hắn cảm thấy tiểu nha đầu này khẳng định lại đang đánh chủ ý xấu gì đó. Nàng có thể giấu giếm được người khác, nhưng làm sao có thể giấu giếm được con mắt Diệp Khiêm, dù sao nàng còn chưa đủ lô hỏa thuần thanh nha.
"Tiểu muội muội, nơi đây chỉ có 9 xu, em còn thiếu 1 xu." Phục vụ viên nói.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Em nhớ là có 10 xu mà, khẳng định là mất 1 xu lúc nào rồi." Diệp Lâm vừa nói vừa từ trong túi móc ra 1 tờ 10 NDT đưa tới, nói, "Nếu không tỷ tỷ lại đổi cho ta 20 NDT a, em sợ cất tiền lẻ sẽ lại bị mất."
"Tốt!" Nhân viên phục vụ nhận tiền của tiểu nha đầu, lấy trong ngăn kéo một tờ 20 NDT đưa tới, rất quan tâm nói: "Tiểu muội muội, tiền cần phải cất kỹ ah, đừng có làm mất nữa."
"Đa tạ tỷ tỷ!" Diệp Lâm rất vui vẻ nở nụ cười, kéo cánh tay của Diệp Khiêm chạy ra ngoài.
Sau khi lên xe, Diệp Khiêm càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hỏi: "Nói nhanh một chút, con vừa rồi làm cái gì vậy? Nhìn con cười thật âm hiểm!"
Diệp Lâm hắc hắc cười cười, từ trong túi tiền lấy ra 30 NDT quơ quơ, nói: "Xem, tỷ tỷ kia đưa cho con nhiều hơn 10 NDT."
Diệp Khiêm không khỏi sững sờ, hồi tưởng lại tình tiết vừa rồi, lập tức ngạc nhiên không thôi, nhân viên phục vụ kia quả thật đã bị tiểu nha đầu kia lừa gạt 10 NDT. Sắc mặt của Diệp Khiêm lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trách mắng: "Nhỏ như vậy đã học thói gạt người rồi?"
Tiểu nha đầu cong lên miệng, nói: "Ai kêu tỷ tỷ trước kia gạt con trước a, lần trước con mua một miếng bánh ngọt ở tiệm của tỷ ấy nhưng bánh bị hư, con tìm nàng nói banh bị hư, tỷ ấy lại nói con nói xạo. Con đây chỉ dùng đạo của người trả lại cho người mà thôi."
"Bất kể nói thế nào, trẻ em không nên học thói lừa gạt người khác. Mau trả lại tiền cho người ta đi." Diệp Khiêm trách mắng.
"Không, cho dù đem tiền này cho những người ăn xin ven đường kia, con cũng không trả lại cho tỷ ấy." Tiểu nha đầu quật cường nói, "Thế nhân đều có tội, con đây chỉ giúp họ tẩy rửa linh hồn mà thôi."
Diệp Khiêm quả thực là trợn mắt há hốc mồm, thật không rõ tiểu nha đầu này làm sao mà hiểu nhiều như vậy, hơn nữa nàng học những lời này từ nơi nào. Có chút nhíu lông mày lại, Diệp Khiêm cảm thấy nếu như không hảo hảo quản giáo nha đầu này, về sau là tốt hay là xấu thì khó có thể nói được. Nếu như sinh ra ở thời cổ đại, Diệp Khiêm thậm chí một chút cũng không nghi ngờ nàng sẽ là Võ Tắc Thiên thứ hai. "Con phải hiểu, cho thì có phúc hơn là nhận, con phải học tha thứ." Diệp Khiêm nói.
"Nhưng Tào Tháo đã nói: "Thà ta phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta." Diệp Lâm nói.
"Vậy có phải con về sau cũng muốn đối với ba như vậy? Đối với lão tía cũng như vậy hay không?" Diệp Khiêm khiển trách quát.
"Hừ, ba đây là không nói đạo lý." Diệp Lâm quật cường nói, "Bất luận kẻ nào đều vì chính hành động sở tác sở vi của mình mà trả giá thật nhiều, không phải sao? Tỷ tỷ kia đã lừa con, thì tỷ ấy cũng nên nghĩ đến một ngày cũng sẽ bị người khác lừa gạt. Ba không nói đạo lý, con về sau sẽ không nói chuyện với ba nữa."
Nói xong, tiểu nha đầu rất quật cường mở cửa xe, đi xuống. Bộ dạng của tiểu nha đầu thoạt nhìn giống như rất tức giận, bất quá lại thỉnh thoảng vụng trộm nhìn ra phía sau. Diệp Khiêm bất đắc dĩ thở dài, kỳ thật nếu như đổi lại là bản thân hắn, bị người khác lừa gạt, hắn cũng sẽ có ý nghĩ giống như nàng vậy, thậm chí so với nàng còn làm mạnh liệt hơn. Diệp Khiêm chỉ cảm thấy, loại chuyện này không nên phát sinh ở trên người nàng a.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm mở cửa xe đuổi theo. Diệp Khiêm không có làm ba bao giờ, cũng không biết làm sao mới trở thành một người cha tốt, cho dù tiểu nha đầu có xấu xa thế nào, thì nàng vẫn là con của hắn. Hơn nữa, cách làm của tiểu nha đầu cũng không thể nói là hoàn toàn không đúng.