• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Bát quái của Đại Chính dựa vào không khí làm chất môi giới, dùng tốc độ âm thanh truyền bá. Còn chưa tới thời gian ăn trưa, toàn bộ bệnh viện đều biết chủ nhiệm Hà khu sinh 3 sáng sớm nhặt được hoa đầy phòng. Không biết ai rảnh không việc gì làm còn thật sự đếm hoa, tổng cộng 365 bông, số lượng này đại biểu tiếng Hoa nói là "Ngày ngày yêu em".

Hà Quyền ghét mùi nồng, không để Tiền Việt đưa vào phòng làm việc. Nhưng khu hộ sĩ cũng không bày được, đành phải chia cho đồng nghiệp khu bệnh. Tiểu Quyên nghe nói chủ nhiệm tản hoa vội vàng đi cướp mấy cành, cắm vào trong bình hoa lấp lánh đặt trên bục khám bệnh khu bệnh VIP.

"Chủ nhiệm Hà, tôi vừa kiểm tra, đây gọi là uất kim hương đen, một cành rất đắt." Tiểu Quyên một bộ ngữ khí hâm mộ ghen tỵ, "Thấp nhất cũng phải 10."

Hà Quyền hừ lạnh nói: "10 đồng còn đắt? Chợ đêm một bông hoa hồng còn dám bán 20 đấy."

"Đô la, chủ nhiệm Hà, dựa theo tỷ hối hôm nay, anh nhận hoa 2 vạn 3 nghìn đồng."

"Gì? Vậy tôi ắt phải tra ra người kia là ai, lần sau đừng tặng hoa, giảm giá."

"Chủ nhiệm, anh cũng quá không lãng mạn......"

"Lãng mạn có thể làm cơm ăn?"

"Hữu tình nước uống no mà."

"Vậy vì sao đám tiểu nha đầu các cô xử đối tượng, còn phải trước xem người ta có nhà cưới hay không?" Hà Quyền bĩu môi, đặt văn kiện đã ký xong vào trên bục khám bệnh, "Rảnh rỗi đừng tán dóc, người kia hẹn 10 rưỡi đến giờ còn chưa tới, gọi điện thoại chưa?"

"Gọi mấy cuộc rồi, không ai nhận."

Tiểu Quyên lại gọi thử một lần, vẫn vang lên đến khi tự động cúp. Cô bất đắc dĩ nhún vai với Hà Quyền một cái, xoay mặt ở trên máy tính kiểm tra có phương thức liên hệ khác hay không. Gặp phải tình huống như thế, Hà Quyền không khỏi có chút lo lắng. Cậu 300 số, cho dù tạm thời có việc không đến được cũng sẽ gọi điện thoại để hẹn thời gian khác. Lần gần đây nhất gặp phải tình huống lỡ hẹn, là người bệnh ra ngoài với người trong nhà, ngã một cái xuất hiện triệu chứng sinh non được xe cấp cứu đưa tới viện lân cận, chồng người bệnh lúc tới Đại Chính làm thủ tục chuyển viện nói.

Hà Quyền nhìn đồng hồ, gần 12h, bèn nói với Tiểu Quyên: "Như vậy, cô gửi tin nhắn tới số lưu dự trữ, bảo bọn họ kịp thời liên hệ với viện ta. Cũng đừng ở đây lề mề, trước đi ăn cơm."

"Vâng, à, chờ chút, chủ nhiệm, có thêm một số, vừa từ khám gấp chuyển tới." Tiểu Quyên in thông tin bệnh ra, "Doãn Hiểu Quân, 23 tuổi, ghi chú...... Ú, đây là một người bệnh tự kỷ."

Hà Quyền sửng sốt, tự kỷ cũng biết làm chuyện đó?

Đưa người bệnh tới không chỉ cha mẹ hắn, còn có Cừ Kiếm Anh của đồn công an. Hà Quyền vừa thấy đồng chí lão Cừ tới, lập tức trong lòng níu lại. Cậu đoán Doãn Hiểu Quân này e là cái gì cũng không hiểu, để người ta chiếm tiện nghi. Bởi vì cậu chưa từng xử lý bệnh tự kỷ, bèn gọi điện thoại đến khoa thần kinh lầu 5, mời bác sĩ Trương xuống hội chẩn.

Cảm xúc cha mẹ Doãn gia khá kích động, lúc mẹ Doãn câu thông với bác sĩ Trương tình hình của con trai nghẹn ngào mấy lần. Hà Quyền thì hướng Cừ Kiếm Anh hiểu rõ tình huống, biết được Doãn Hiểu Quân sáng sớm bị cha mẹ dẫn tới đồn công an báo án, yêu cầu điều tra rốt cuộc là ai vô sỉ bỉ ổi như vậy, vậy mà ăn hiếp một người bệnh tự kỷ.

Doãn Hiểu Quân yên lặng ngồi ở trên sofa khu chờ VIP, dường như hết thảy phát sinh quanh mình không liên quan tới hắn. Nếu như không phải trước đó biết tình hình Doãn Hiểu Quân, Hà Quyền hoàn toàn không tưởng tượng ra thanh niên trắng nõn này sẽ là người bệnh tự kỷ. Ánh mắt hắn cũng không trống rỗng dại ra, dung mạo không khác người bình thường, trên người cũng sạch sẽ gọn gàng.

"Có thể để tôi làm kiểm tra giúp cậu chứ?" Hà Quyền ngồi vào bên người Doãn Hiểu Quân, nhẹ giọng hỏi dò.

Doãn Hiểu Quân không có bất kỳ đáp lại nào, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm phía trước. Hà Quyền sờ sờ túi, hầy, vừa nãy nên tới chỗ Hàn Tuấn đòi kẹo mút là tốt rồi. Cậu giương mắt theo ánh mắt Doãn Hiểu Quân nhìn về phía trước, chú ý tới đối phương nhìn chằm chằm hẳn là hoa uất kim hương đen Tiểu Quyên bày trên bục khám bệnh.

Hà Quyền chỉ chỉ bình hoa, hỏi: "Tôi lấy một cành cho cậu?"

Con ngươi đen nhánh của Doãn Hiểu Quân hơi giật giật, vẫn không trả lời. Hà Quyền đứng dậy đến chỗ bục khám bệnh, từ trong bình hoa rút cành uất kim hương ra, lau đi giọt nước trên thân hoa sau đó đưa cho Doãn Hiểu Quân. Doãn Hiểu Quân rốt cục có chút phản ứng, hắn cầm lấy hoa, đặt vào dưới mũi ngửi ngửi.

"Thơm." Hắn nói, giống như đang đối thoại với không khí.

"Chủ nhiệm Hà, ngài đến đây." Bác sĩ Trương nghiêng đầu với Hà Quyền, gọi cậu ra một bên, "Căn cứ theo miêu tả của cha mẹ Doãn Hiểu Quân, tình hình của hắn ở trong bệnh tự kỷ coi như là khá nhẹ. Hắn có một công việc chính thức, ở siêu thị làm nhân viên quản lý hàng, có thể tự mình đi làm tan làm, mỗi ngày cố định ngồi xe bus cùng một thời gian. Cho nên, tôi cho rằng hắn có năng lực nhận thức. Mặc dù hắn khả năng không rõ hàm nghĩa của hành vi tình dục, nhưng hắn đối với tình huống trước mắt của mình hẳn có chút hiểu rõ."

"Tôi phải trước kiểm tra cho cậu ấy." Hà Quyền nhún vai, "Bên lão Cừ phải làm DNA lấy bằng chứng, tôi nghĩ làm trích nước ối, nhưng sợ người bệnh không phối hợp."

"Tôi trước câu thông với cậu ấy xem sao." Bác sĩ Trương đi tới bên cạnh Doãn Hiểu Quân, ngồi xổm xuống, mặt mỉm cười mà khen hoa trong tay hắn, "Đẹp thật đấy, Hiểu Quân, cậu thích hoa sao?"

Doãn Hiểu Quân chớp chớp mắt, dao động ánh mắt tới một bên. Đây là triệu chứng điển hình của người bệnh tự kỷ, cự tuyệt giao tiếp, người bên cạnh rất khó đi vào thế giới nội tâm của hắn. Bác sĩ Trương suy nghĩ một chút, chỉ vào Hà Quyền nói: "Cậu bị bệnh rồi, đại ca ca kia là bác sĩ, cậu ấy có thể khám bệnh giúp cậu, chờ khám bệnh xong, tôi lấy thêm cho cậu một cành hoa, được chứ?"

Bảo vệ hoa tới ngực, Doãn Hiểu Quân lẩm bẩm: "Tiểu bảo bảo thích hoa, nó cử động."

Bác sĩ Trương hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía Hà Quyền đầy mặt biểu tình được mở ra cánh cửa thế giới mới.

Trong phòng khám chữa bệnh VIP có máy Doppler, Hà Quyền dưới sự đi cùng của mẹ Doãn làm kiểm tra cho Doãn Hiểu Quân.

"Khoảng 20 tuần, ngoài mặt nhìn không có bất kỳ thiếu sót gì, làm tiếp sàng lọc bệnh đái tháo đường thai kỳ đi, còn phải thử máu, tôi chờ lát nữa thông suốt cho cậu ấy -"

"Bác sĩ, đứa nhỏ này chúng tôi không giữ lại." Mẹ Doãn cắt đứt lời Hà Quyền, "Cũng không biết đâu ra đứa con hoang!"

Hà Quyền đối với từ "con hoang" nhạy cảm cực độ, lập tức sắc mặt khẽ biến. Cậu hít sâu một hơi, lấy bao tay xuống kéo mẹ Doãn đến một bên, nói: "Người bệnh đối với sự tồn tại của thai nhi có nhận thức, đề nghị của tôi là, các người tốt nhất khơi thông với cậu ấy chút, nếu như cưỡng chế phá thai, tôi sợ sẽ tạo thành tổn thương với tình trạng tinh thần cậu ấy."

"Nó biết cái gì? Tôi hỏi nó cả đêm, nó cũng không nói ra rốt cuộc là ai làm chuyện tồi tệ này!" Mẹ Doãn vừa gấp vừa tức, "Sớm biết đã không để nó đi làm, tôi muốn đi kiện siêu thị kia!"

Hà Quyền kiên nhẫn khuyên nhủ: "Bà trước bình tĩnh, trước mắt mà nói, thân thể người bệnh quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Thai nhi 20 tuần nếu như bỏ, không khác lắm với sinh ra không quá lớn, cần tiêm trợ sản để mở miệng tử cung và kẽ xương. Lấy hiện trạng của Hiểu Quân mà nhìn, tôi cảm thấy cậu ấy rất khó phối hợp với công việc của bác sĩ. Bà đã sinh con, những cái khác không cần tôi nhiều lời."

"Vậy làm sao đây? Để nó sinh đứa con hoang? Nó như vậy làm sao làm cha, ngay cả bản thân cũng không chăm sóc được!"

Hà Quyền cắn cắn bên trong môi, cưỡng chế không vui trong lòng - Con hoang, cậu hận thấu từ này.

"Tiểu bảo bảo, không phải, con hoang." Doãn Hiểu Quân nằm ở trên giường kiểm tra đột nhiên mở miệng, "Tiểu bảo bảo, là của Ba Ba và Hiểu Quân."

(Ba ở đây nghĩa là "sóng" không phải là "cha". Bình thường trẻ con nói "ba ba" chệch đi thành "bo bo". Nhưng ở đây là tên riêng)

Mẹ Doãn nghe vậy sắc mặt đại biến, run rẩy môi lẩm bẩm tự nói: "Vậy mà là Khương Ba......"

Hà Quyền hoàn toàn không hiểu logic của người bệnh tự kỷ, cũng không ai hiểu. Nhưng cậu có thể xác định, năng lực nhận biết của Doãn Hiểu Quân hơn nhiều những người khác.

"Khương Ba là ai?" Cậu hỏi mẹ Doãn.

"Đồng nghiệp siêu thị Hiểu Quân, cũng là người bệnh tự kỷ, trạng thái tốt hơn Hiểu Quân chút, có thể làm nhân viên thu ngân." Mẹ Doãn vịn bàn ngồi xuống, giơ tay lên gõ ngực, "Đứa nhỏ chết tiệt kia, nó ngày ngày ở trạm xe chờ Hiểu Quân, quả nhiên là không yên lòng!"

Hà Quyền có chút vui mừng, đây rõ ràng là yêu đương mà, hơn nữa e là tình yêu hồn nhiên ngây thơ nhất thế giới. Hai người hoàn toàn không chịu nhân tố quấy nhiễu bên ngoài, hai người tuyệt đối sạch sẽ thuần túy, thông qua một loại phương thức không ai biết được thành lập nhịp cầu khơi thông.

"Đừng nóng giận, đã biết là ai làm, nhanh đi đòi phí nuôi dưỡng." Hà Quyền rót cho mẹ Doãn chén nước, "Hỏi bà vấn đề, siêu thị tại sao lại thuê nhiều người bệnh tự kỷ như vậy?"

Nhận lấy chén giấy, mẹ Doãn thở dài một hơi nói: "Bọn nó có chứng nhận người tàn tật, xí nghiệp thuê người tàn tật chiếm tổng nhân số nhân viên nhất định là có thể giảm thuế. Hơn nữa bọn nó tiền lương thấp, làm việc không phàn nàn, lại ít phạm lỗi, dùng tốt hơn người bình thường. Nếu không phải vì để cho Hiểu Quân tiếp xúc với xã hội nhiều, tôi mới không để nó đi làm. Cậu xem, hiện tại biến thành như vậy, bọn nó còn cần người chăm sóc đấy, chờ mấy già chúng tôi không còn, đứa nhỏ tương lai ai quan tâm?"

"Bà vẫn chưa đến 50 đi? Yên tâm, có thể nhìn thấy cháu trai trưởng thành. Tự kỷ lại không di truyền, tương lai Hiểu Quân bọn họ già rồi cũng có người chăm sóc, bà không phải càng yên tâm?" Hà Quyền lau đi chất tiếp âm trên bụng Doãn Hiểu Quân, đỡ người dậy, nhìn hắn nghiêm túc từ dưới lên trên cài từng nút áo sơ mi, "Cậu ấy không phải năng lực tự lo liệu rất mạnh sao, nói không chừng tương lai tự mình cũng có thể nuôi con."

"Cậu cũng không biết, để dạy nó thành như bây giờ, tôi với cha nó tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết." Mẹ Doãn khoát khoát tay, "Cái này, không nhắc nữa. Bác sĩ, cậu làm chứng nhận, tôi phải tìm cha Khương Ba nói chuyện, làm sao dạy ra được thằng nhãi như vậy được!"

"Bình tĩnh mà nói, đều là thông gia." Hà Quyền đóng dấu lên tờ chứng nhận kia, ghim lại đưa cho đối phương, "Tình huống Hiểu Quân đặc thù, xác định cần đứa nhỏ này, ở chỗ tôi kiểm tra sinh sản, phí đăng ký toàn bộ miễn. Tới trực tiếp đến bục khám bệnh bảo hộ sĩ gọi tôi là được, tôi buổi sáng hai tư sáu đều ở đây. Những lúc khác có tình huống khẩn cấp, đến khám gấp tìm hộ sĩ gọi tôi, tôi họ Hà, Hà Quyền."

Mẹ Doãn cảm kích cầm tay Hà Quyền nói: "Bác sĩ Hà, cậu thật là người tốt."

"Đừng khách khí, bà nuôi lớn đứa bé như vậy cũng không dễ dàng."

Hà Quyền đưa hai mẹ con ra phòng khám bệnh, dặn Tiểu Quyên lập hồ sơ lưu bệnh án cho bọn họ. Tiểu Quyên sau khi làm xong thông báo với cậu người lúc trước không tới rốt cục liên lạc được, nói là công ty có việc không xin nghỉ được, điện thoại quẳng trên bàn làm việc một mực không nghe điện thoại.

Thở phào nhẹ nhõm, Hà Quyền vừa nhìn đồng hồ đều gần 1h rồi, lúc này mới cảm thấy đói.

"Quyên nhi, ăn cơm chưa? Cùng nhau?"

"Ăn rồi, vừa nãy chuyên vụ Trịnh tới gọi anh ăn cơm, thấy anh vẫn ở trong phòng khám bệnh liền đi ra ngoài mua 2 phần, em dính ánh sáng của anh." Tiểu Quyên từ dưới bục khám bệnh xách ra túi giữ ấm, khơi lông mày, "Cơm lươn mỡ bò, đặt cơm đối diện "Sơn Khi Gia", 98 đồng một suất. Chủ nhiệm Hà, em thấy chuyên vụ Trịnh thật sự rất không tệ, nếu không anh theo đi."

"98 đồng đã theo, anh Quyền của cô đâu rẻ mạt vậy!"

Hà Quyền nhận lấy túi giữ ấm. Không quan tâm ai đưa, dù sao cậu đã đói tới ngực dán lưng rồi, không ăn phí hoài. Trong phòng khám bệnh không thể ăn đồ, Hà Quyền kéo ghế ngồi vào bục khám bệnh, mở hộp cơm ra đang định ăn, điện thoại trong túi rung lên, lấy ra vừa nhìn, gọi tới hiển thị là một dãy số lạ.

"Ai đó?" Hà Quyền vừa nhét cơm vào miệng vừa hỏi.

"Âu Dương Thiều Hoa, cậu Hà, nhận được uất kim hương tôi đưa đến chưa?"

Hà Quyền suýt nữa cắn gãy thìa nhựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK