• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Nghe nói hai cái tên mình đặt nói không chừng cũng có thể dùng đến, Tề Gia Tín cười cau khuôn mặt già nua lại. Bổn gia nhân khẩu suy tàn rốt cục thấy được ánh rạng đông thịnh vượng, ông thề phải sống đến 100, không dạy ra được đồ đệ tốt có huyết mạch Tề gia, chết cũng không có mặt mũi đối diện tổ tông.

Nhưng Hà Quyền không vui. Tề Gia Tín nhận con cậu làm đồ đệ, tương lai cậu còn phải dạy dỗ đứa bé kia gọi là sư thúc. Lại nói, sự nghiêm khắc lúc làm thầy của ông cụ cậu đã đích thân trải qua, vừa nghĩ tới con mình tương lai phải ăn thước, cậu bây giờ đã căng da.

Nghe Hà Quyền quanh co lòng vòng nhắc tới chuyện mình hồi bé bị đánh, Tề Gia Tín biết cậu lo lắng sau này con chịu khổ, bèn nói rõ: "Da thịt non của trẻ con, sao nỡ đánh? Muốn học thì học, không muốn học, ông cũng không ép."

Lúc cháu bị đánh chính là da thô thịt già? Hà Quyền ở trong lòng bất bình vì bản thân.

Để Hà Quyền an tâm, ông cụ lấy thước tổ tông truyền xuống ra, định ngay trước mặt cậu niêm phong cất kho. Nhìn thấy hung khí năm đó đánh mình thương tích đầy người, Hà Quyền lại căng da từng đợt. Cây thước kia đen nhánh bóng loáng, cơ hồ không nhìn ra là sản phẩm từ trúc.

Tề Gia Tín chậm rãi dùng da hoẵng dính dầu thông lau thước, "Cũng đừng xem thường thứ đồ cũ này, tuổi còn lớn hơn cả cụ cố của con đấy, trước đây dùng lúc nấu thuốc, con biết đó, thuốc bắc không thể dính thiết khí. Ngâm thời gian dài trong thuốc, hút no dược chất, trọng lượng đè tay."

"Đồ chữa bệnh, sao lại biến thành trị người?" Hà Quyền cầm thước ước lượng, quả thật nặng hơn mảnh trúc bình thường nhiều lắm.

"Người đầu tiên cầm nó đánh người chính là sư tổ của ông, bởi vì cha của ông lúc bào chế dược liệu ngủ mất, phá hỏng một nồi nguyên liệu đắt. Sư tổ giận, thuận tay quơ lấy đánh xuống sau lưng ông ấy. Bắt đầu từ cái đánh đó, đệ tử phạm lỗi, phải chịu thước." Tề Gia Tín cười lắc lắc đầu, hiếm thấy cháu ngoại có tâm tình nói chuyện phiếm với ông, "Anh em bọn ông hồi bé đều là sư phụ ông đánh ra, không đánh không thành tài. Động tí là cổ mạch cổ phương mấy nghìn chữ, lại phần lớn là nguyên bản, đọc lên nửa chữ cũng không biết, không có phần tóm tắt đọc trong điểm để học thuộc, không thể thiếu được bỏ ra công sức cực lực."

Ông quay đầu nhìn bức họa Tôn Tư Mạc treo trên tường, được ca tụng là "Dược Vương", trong ánh mắt tràn đầy áy náy: "A Quyền, ông ngoại trước đây quá nghiêm khắc với con, cũng là mắt thấy không có người kế tục, gấp gáp lắm. Kết tinh trí tuệ mấy nghìn năm và thực tiễn vô số lần của tổ tiên, mắt thấy sắp phải tuyệt tự, ài, thật có lỗi với tổ tông."

"Thật ra, ông đánh cháu, bản thân cháu không mang thù." Hà Quyền rũ mắt xuống, "Chủ yếu là đánh giá của ông đối với cha cháu...... Ông ngoại, các cha cháu rất ân ái, thật đấy. Cháu thường xuyên sẽ nghĩ, may mà bọn họ chết cùng nhau, nếu không đối với người ở lại mà nói, mỗi một giây đều sẽ là dằn vặt."

"Lỗi của ông, bọn họ đều là đứa nhỏ ngoan." Sống lưng Tề Gia Tín hơi gù lộ ra vẻ càng thêm còng, ông cầm tay Hà Quyền, nhẹ nhàng vuốt ve, "A Quyền, chờ ông ngoại không còn, căn nhà này để lại cho con, con lại truyền cho lớp sau...... Ký ức của ông đối với Tề Tranh đều ở trong căn nhà này, thay ông bảo vệ nó tốt, được không?"

Hốc mắt khẽ nóng lên, Hà Quyền nghiêng đầu hít sâu một hơi ngừng nước mắt: "Hai cái tên ông đặt, sửa một cái đi."

Tề Gia Tín sửng sốt: "Sửa cái nào?"

"Tùy tiện sửa một cái, họ Tề, lưu lại đời sau cho ba cháu."

"Được...... được......"

Tề Gia Tín cảm động đến nước mắt tuôn đầy mặt.

Âu Dương Diễn Vũ thích đồ chơi, Hà Vũ Bạch đều không hứng thú. Lúc trẻ con cùng tuổi cầm "Xương cho chó gặm" (*) mài lợi, Hà thiên tài-Vũ đại não trổ mã sớm-Tiểu Bạch lại thích ngồi trước màn hình dò kênh. Nhất là xuất hiện cảnh bình bình lọ lọ trong phòng thí nghiệm, nhóc đặc biệt hưng phấn, vỗ tay toét miệng chỉ có 4 cái răng cười khà khà.

((*) xương cho chó gặm: nhà ai nuôi pet thì chắc biết cái cục xương này, hay dùng cho chó gặm để cung cấp thêm chất dinh dưỡng. Ở đây để chỉ loại bánh cho trẻ tập cắn ấy)

So sánh nhóc thối nhà mình bỏ đuôi của Đại Kim Mao vào mồm gặm, mà Hà Vũ Bạch đã biết chơi trò bắt tay ngồi xuống với Kim Mao, Lạc Quân Hàm sâu trong nội tâm ghen tỵ lan tràn. Lại thấy Trịnh Chí Khanh họp về liền chơi cùng Tiểu Bạch các loại trò chơi phát triển trí tuệ, y liền quy hành động "Ngu ngốc" của Diễn Vũ là thời gian bầu bạn của Âu Dương không đủ.

Nhận được cuộc gọi oán trách của Lạc Quân Hàm, Âu Dương kiên nhẫn an ủi đối phương: "Làm xong cổ phiếu thuốc Trung y đầu tiên ở NYSE đưa ra thị trường, Hoa Y Đường sẽ lập phòng làm việc ở phố Wall, đến lúc đó anh có thể có đống thời gian bồi em và con."

"Em không cần anh bồi, là Diễn Vũ cần sự chú ý của cả song thân." Ngữ điệu Lạc Quân Hàm cũng không hề vui, "Anh thất chức quá đi mất, Âu Dương. Hồi đó em đáp ứng anh sinh Diễn Vũ, anh sao không đảm bảo với em? Làm một người cha làm hết phận sự. Nhưng bây giờ em cho nó xem ảnh anh, nó không có chút phản ứng nào. Cùng với, đừng nghĩ trách nó, em cũng sắp quên anh là dạng gì rồi."

"Quân Hàm, em không muốn kết hôn với anh, lại đi yêu cầu anh thực hiện trách nhiệm của người cha......" Âu Dương cười khổ, "Anh hiện tại không danh không phận, mỗi lần đến Lạc gia thăm các em đều chịu hết ánh mắt của người làm."

Lạc Quân Hàm đang muốn nói chuyện lại nhìn thấy con trai ôm đuôi chó muốn gặm, vội vàng quơ lấy nhóc con ôm đến trên đùi dạy bảo.

Âu Dương nghe thấy trong điện thoại truyền đến một chuỗi tiếng Anh, dặn dò: "Quân Hàm, đối với trẻ con phải có kiên nhẫn."

"Anh không phải nói, em vẫn còn con nít?" Lạc Quân Hàm sặc lại.

Trong ống nghe truyền đến tiếng cười của Âu Dương: "Cho nên, em thấy anh kiên nhẫn cỡ nào, nhìn thấy em một lần cầu hôn một lần, tới lúc em đáp ứng mới thôi."

"Anh không yêu em, anh chỉ là coi trọng xuất thân bối cảnh của em mà thôi, Âu Dương, em không ngốc, anh cũng đừng lừa mình dối người."

"Anh không hi vọng em có suy nghĩ như vậy." Ngữ điệu Âu Dương nghiêm túc, "Em có thể chất vấn anh, nhưng xin đừng hạ thấp bản thân. Nói lại lần nữa, anh có chính là kiên nhẫn, nhất định sẽ kiên trì đến một ngày em chịu tin anh mới thôi."

Sương mù trong lòng được một luồng ánh nắng chiếu ấm, Lạc Quân Hàm vô thức giơ tay lên lau đi ẩm ướt khóe mắt. Diễn Vũ dựa trong ngực ba đột nhiên bị mất đi chống đỡ, lăn lông lốc ngửa xuống, rơi trúng vào trên mặt thảm lông lạc đà mềm nhũn bên cạnh Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch ra vẻ sờ sờ đầu Diễn Vũ tỏ an ủi, đồng thời dùng ánh mắt trách móc nhìn Lạc Quân Hàm một cái.

Tần Phong chiếm sofa của Hà Quyền ngủ bù, Tiền Việt đẩy cửa đi vào, khom lưng bóp sống mũi cao thẳng kia, cứng rắn nghẹn người tỉnh lại.

"Để anh ngủ thêm lát, xin em đó." Tần Phong trở mình, nắm lấy tay Tiền Việt không cho y tiếp tục làm ồn mình.

"Ai bảo em 1 rưỡi cung cấp dịch vụ đánh thức? Dậy rửa mặt, đã 1h40 rồi."

Tần Phong đột nhiên trở mình ngồi dậy, nhắm hai mắt ôm lấy eo Tiền Việt, ngáp xong chùi chùi nước mắt lẩm bẩm: "Ài, nguyện vọng lớn nhất bây giờ của anh chính là ngủ trọn giấc, vợ à, từ lúc lấy được tư cách bác sĩ Phó chủ nhiệm, việc nhiều gấp đôi trước."

"Cấp bậc khác nhau, ca mổ có thể làm cũng nhiều, khẳng định mệt hơn trước đây." Tiền Việt chen ngón tay vào trong tóc ngắn của đối phương, xoa bóp da đầu thả lỏng giúp hắn, "Đúng rồi, hôm qua nói với cha anh thế nào?"

Tần Phong rốt cục mở mắt ra, dẹt miệng nói: "Ông ấy gọi anh về bệnh viện Trung Tâm, bảo anh tham dự vào nhiều ca mổ lồng ngực, làm tốt nền tảng tương lai làm chủ nhiệm."

Chân mày Tiền Việt cau lại: "Anh nghĩ thế nào?"

"Tính anh không phù hợp làm lãnh đạo, không bận tâm nổi." Tần Phong nhăn mặt, giơ tay phủ lên bụng dưới Tiền Việt, "Nhưng vì con, anh vẫn muốn cố gắng."

Nhẹ nhàng đẩy đầu Tần Phong ra, Tiền Việt hơi híp mắt lại, hỏi: "Con ở đâu?"

Tần Phong đứng lên, ôm eo Tiền Việt kéo vào trong ngực, vẻ mặt như lưu manh câu khóe miệng lên: "Tuyệt đối trúng rồi, anh hì hục tốn sức 1 tháng, mưa bom bão đạn, còn có thể tránh được? Nói không chừng còn có thể giống chủ nhiệm Hà, một lần làm 2 đứa."

Cúi đầu cười cười, Tiền Việt từ trong túi áo hộ sĩ lấy ra que nhựa màu trắng giơ lên trước mặt Tần Phong, Tần Phong nhìn kỹ, vẻ mặt trong nháy mắt cứng lại, ngược lại lại kích động đến sắc mặt đỏ ửng.

Hà Quyền đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy y tá trưởng và bác sĩ gây mê không biết xấu hổ ôm nhau liều mạng như đang gặm đối phương, nhất thời kêu to —

"** mẹ! Có muốn kê cái giường đến cho các cậu không!?"

Ném đồ trên bồn rửa tay vào thùng rác, Sát Mục hít sâu một hơi, kéo cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài. Quý Hiền Lễ vừa nhìn vẻ mặt hắn liền biết hi vọng lại tan vỡ, bèn không hỏi một tiếng, chỉ đẩy bát cháo trắng lên.

"Ăn sáng trước đã, lát còn phải đưa anh đến sân bay."

Sát Mục cầm đũa ở trong cháo khuấy khuấy, hỏi: "Lần này đi bao lâu?"

"Chắc là 1 năm, giữa lúc đó có thể sẽ về 1 lần." Quý Hiền Lễ cầm lấy tay trái của hắn đặt trên bàn, "Anh đảm bảo, đây là lần cuối cùng."

"Em không phải để ý anh đi làm bác sĩ MSF (*), mà là......" Sát Mục ngửa mặt lên, "Lão Quý, anh nên thương lượng trước với em. Nhưng nói đi là đi...... anh bây giờ không phải hồi độc thân nữa, bất cứ chuyện gì, em không chỉ có quyền cảm kích, cũng có quyền tham dự quyết sách. Nếu như hôm nay em nói với anh, chúng ta sắp có con, anh có đi không?"

((*) MSF: Bác sĩ không biên giới hay Y sĩ không biên giới là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo)

"Xin lỗi, anh không suy nghĩ nhiều như vậy, còn tưởng là em...... nhất định sẽ tán thành." Quý Hiền Lễ hơi có vẻ chột dạ, cười khan hai tiếng sau đó nhìn thấy mặt Sát Mục vẫn âm trầm, lại đặt ngang khóe miệng.

Sát Mục không nói tiếp, mà trầm mặc ăn xong bữa sáng. Không khí trên bàn ăn gần như đọng lại, Quý Hiền Lễ mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, tuy nhiên cũng không thể phát ra âm thanh. Cơm nước xong, Sát Mục đi vào phòng thay quần áo. Quý Hiền Lễ rửa xong bát đũa, kéo vali qua đứng ở cửa chờ Sát Mục.

Sát Mục kéo dài một lát mới từ trong phòng ngủ đi ra. Nhìn thấy túi du lịch màu đen hắn xách, Quý Hiền Lễ nhìn ngó xung quanh, nói: "Anh đã đóng gói một vali rồi."

"Đây là của em." Sát Mục quẳng túi du lịch vào trong ngực Quý Hiền Lễ, suýt nữa nện người ngã nhào, "Em ở Đại Chính làm việc lâu như vậy cho tới bây giờ chưa từng nghỉ ngơi, lần này xin nghỉ một năm với viện trưởng, đi châu Mỹ với anh."

Quý Hiền Lễ kinh ngạc trợn to mắt: "Em làm visa lúc nào?"

"Tuần trước." Sát Mục rốt cục lộ ra nụ cười, "Em có chiến hữu làm ở Lãnh sự quán, nộp ảnh là làm xong."

Trong lúc nhất thời, Quý Hiền Lễ vẫn chưa kịp tiêu hóa tin tức tốt khiến người ta khiếp sợ này. Thấy y đứng ngây ở cửa, Sát Mục nghiêng đầu qua, hỏi: "Sao thế? Ở đó có bồ, không tiện để em đi cùng anh?"

Quý Hiền Lễ nhanh chóng giơ tay thề: "Không không không, anh thề với trời, kể từ sau lần đầu tiên của hai bọn mình anh chỉ có một mình em."

"Vậy còn chờ cái gì?"

Sát Mục đưa tay kéo cửa ra.

"Tài xế em gọi đã đến dưới tầng, còn không đi, sẽ lỡ chuyến bay."

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Bởi vì tuổi quá nhỏ, kết quả kiểm tra IQ của Tiểu Bạch cũng không chính xác. Nhưng thành tích trước mắt mà nhìn, đại não nhóc sau khi trổ mã hết IQ ít nhất trên 140.

Trịnh Chí Khanh vui buồn lần lộn, vui chính là con trai đúng là thiên tài, buồn chính là giáo dục nhi đồng thiên tài ở trong nước hiện nay cũng chưa hoàn thiện, chỉ có mấy trường xây dựng lớp thiếu niên thiên tài, còn đều không ở trong thành phố bọn họ ở.

Anh gọi điện thoại cho Hà Quyền báo cáo kết quả, Hà Quyền nghe xong lập tức nói: "Không sao đâu, tìm giáo viên đến nhà dạy, em ban đầu đã tự học 6 năm."

"Nhưng dù sao cũng phải để nó trải qua cuộc sống tập thể." Trịnh Chí Khanh nhìn về phía Tiểu Bạch ngủ say, hạ giọng, "A Quyền, hôm nay anh đưa Tiểu Bạch đến trường, hiệu trưởng đề nghị để lại Tiểu Bạch ở bên này tiếp nhận giáo dục. Hắn nói nếu đoán không sai, Tiểu Bạch tương lai vào MIT hoặc Harvard không có vấn đề gì."

"Hả? Anh muốn nhét đứa nhỏ lớn 6 tháng một mình ở Mỹ?!" Hà Quyền ở đầu bên kia điện thoại vỗ bàn mãi, "Nhanh mang con về cho em, lập tức nhanh chóng đặt vé máy bay, anh không đặt em liền đích thân đến đón Tiểu Bạch!"

"Anh chắc chắn sẽ không làm như vậy, A Quyền, anh nghĩ...... Theo lời em nói, để Tiểu Bạch vui vẻ trải qua tuổi thơ, chờ nó đủ 12 tuổi để nó tự quyết định, xem là muốn ra ngoài tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn, hay là ở bên cạnh chúng ta."

"Thế còn được." Hà Quyền thở phào nhẹ nhõm, "Đừng quên, qua nửa năm nữa trong nhà lại thêm hai nhãi con, anh chuẩn bị từ chức về nhà làm ông chủ gia đình đi!"

Trịnh Chí Khanh cười cười, nói: "OK, tất cả nghe theo sắp xếp của chủ nhiệm Hà...... À đúng rồi, hôm qua anh hỏi Tiểu Bạch, là các em trai hay là các em gái, em đoán con phản ứng thế nào?"

"Ít thừa nước đục thả câu."

"Nó chỉ vào Diễn Vũ "da" một tiếng, sau đó nhìn khắp phòng, cuối cùng chỉ vào một nữ minh tinh điện ảnh trên TV lại "da" một tiếng."

"Thai long phượng? Nghe không tệ." Hà Quyền không khỏi đắc ý, "Mộ tổ nhà các anh 8 phần bốc khói xanh rồi."

"Ừ, về hỏi ba anh." Trịnh Chí Khanh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, "Đi ngủ sớm chút, anh ngày mai đặt xong vé máy bay gửi thông tin cho em."

"Ngủ ngon, hôn Tiểu Bạch thay em."

Cúp điện thoại, Hà Quyền ném mình vào trong gối ngửa mặt nhìn trần nhà, lâm vào suy tư.

Không biết 2 đứa này có thể đều là tóc xoăn hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK