2 rưỡi, khách khứa lục tục rời tiệc, Hà Quyền cũng muốn nhân cơ hội chuồn đi, nhưng Trịnh Chí Khanh một mực ở dưới mặt bàn kéo tay cậu. Vừa nãy trên bàn rượu không có cơ hội công bố chuyện hai người, bạn bè thân thích một lát lại đến một người, Trịnh Chí Khanh không biết uống bao nhiêu rượu, lúc này trên mặt đỏ bừng.
"Ba, mẹ, anh, anh Vũ, em có chuyện muốn nói." Chờ trong đại sảnh ngoại trừ nhân viên phục vụ thu dọn bàn không còn ai khác, Trịnh Chí Khanh kéo Hà Quyền đứng lên. Hà Quyền thấy anh hơi lắc lư, lặng lẽ lấy tay chống sau lưng anh, rũ mắt không nhìn đủ loại vẻ mặt của người Trịnh gia nhìn tới.
Trịnh Chí Khanh vỗ vỗ cánh tay cậu ra hiệu anh không sao, sau đó nói với người ta: "Con và A Quyền bây giờ đang ở bên nhau, kế hoạch năm nay kết hôn, nhân dịp hôm nay đông đủ người, tuyên bố."
Hà Quyền bộ mặt mông lung nhìn về phía Trịnh Chí Khanh — Anh uống nhiều quá rồi đi, ai đáp ứng anh năm nay kết hôn?
Hứa Viện gượng chống nụ cười, vẻ mặt Trịnh Chí Kiệt có chút vi diệu, Hòa Vũ ngược lại vẫn luôn cười với Hà Quyền, mà Trịnh Kiến Bình thì không biến sắc. Chốc lát, chủ nhà gõ gõ mặt bàn, ra hiệu Hà Quyền và Trịnh Chí Khanh ngồi xuống.
"Hôn nhân đại sự, không thể đùa." Trịnh Kiến Bình gật đầu với Hà Quyền, "Chủ nhiệm Hà, chờ Tề lão xuất viện, cháu hẹn thời gian với ông ấy giúp ta, ta dẫn vợ dến nhà hỏi cưới."
Hứa Viện nhẹ nhàng cau mày.
"Không cần đâu, chủ tịch Trịnh, chuyện của cháu, tự mình có thể làm chủ." Hà Quyền hít sâu một hơi, giương mắt quét qua các vị đang ngồi, "Hẳn mọi người biết, cháu và ông ngoại cũng không thân thiết, tất cả của Hoa Y Đường đều không liên quan đến cháu. Cháu là người bình thường, cho dù tương lai kết hôn với Chí Khanh, cũng không mang đến cho Trịnh thị lợi ích gì khác. Cháu cũng không am hiểu tài chính, phương diện quản lý kinh doanh cũng không thể giúp Chí Khanh, cho nên, làm ơn đừng có kỳ vọng quá lớn với cháu."
"A Quyền?" Trịnh Chí Khanh không nghĩ tới Hà Quyền có thể nói ra lời như vậy, theo bản năng nắm chặt tay đối phương.
Những người khác đều không lên tiếng, chỉ có Trịnh Kiến Bình cười cười hỏi: "Chủ nhiệm Hà, cháu có phải cảm thấy lão Trịnh ta cưới con dâu chính là tiền không?"
Hà Quyền ngẩn ra.
Trịnh Kiến Bình cầm tay vợ đặt lên mặt bàn.
"Lúc ta khó khăn nhất, mỗi ngày mở mắt ra đã phải nghĩ, hôm nay tìm ai vay tiền đây? Trong nhà máy mấy trăm miệng đang chờ ăn cơm. Hồi đó Chí Kiệt còn nhỏ, Chí Khanh vẫn ở trong bụng mẹ nó, ta mỗi ngày sợ nhất chính là về nhà. Nhà máy thuốc đứng trước phá sản, về nhà đối diện với vợ và mẹ già, ta cảm thấy mình cực kỳ vô dụng."
Hứa Viện ở bên cạnh khẽ thở dài một cái, bà nhớ khoảng thời gian đó. Toàn thể bệnh viện thay đổi chế độ, đầu tư bên ngoài tiến vào mạnh mẽ, thị trường thay đổi dữ dội, khách hàng vốn có đều đi sạch, tồn kho chất như núi lại không có chỗ tiêu thụ. Đại lý khắp nơi cũng bởi vì bị bóp nghẹt mà khất tiền hàng, tiền đòi lại được lại như muối bỏ biển. Trịnh Kiến Bình vay tiền xung quanh duy trì nhưng chỉ đủ trả tiền lương thấp nhất của công nhân. Cho dù là vậy, dòng tiền mặt cũng mắt thấy phải đứt rời.
"Đều nói vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi tự mình bay đi. Nhưng bà vợ ngốc của ta, từ bỏ cuộc sống tốt đẹp ở nhà mẹ đẻ, cứ muốn chịu khổ cùng ta." Trịnh Kiến Bình nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Viện, đầy trong mắt là ái ý, "Bán hết đồ trang sức và bất động sản của hồi môn mà cha cho bà ấy, thân đeo lục giáp (*) còn khắp nơi vay tiền giúp ta. Một năm, bà ấy giúp ta tranh thủ thời gian một năm, mới có Trịnh thị hiện tại...... Vợ chồng son, hoạn nạn gặp chân tình."
((*) thân đeo lục giáp: ý là mang thai)
Hòa Vũ thấy hốc mắt Hứa Viện đỏ lên, đưa chiếc khăn tay vải xô sạch chuẩn bị cho Quan Quan cho bà.
Trịnh Kiến Bình vỗ vỗ tay vợ, lại quăng ánh mắt về phía Hà Quyền: "Chủ nhiệm Hà, ta là hi vọng Chí Khanh có thể tìm được đối tượng gia sản hùng hậu không sai, thị trường thay đổi bất ngờ, xí nghiệp làm càng lớn, đưa vào hoạt động áp lực cũng càng lớn. Làm cha mẹ, ta không muốn các con chịu khổ như ta năm đó, cái này cháu có thể hiểu được chứ?"
Hà Quyền gật gật đầu.
"Nhưng thật ra đó cũng không phải quan trọng nhất, ta hiện tại nghĩ thông suốt rồi, tiền không có thể kiếm lại, đường đều là con người đi ra." Trịnh Kiến Bình cười cười, ánh mắt lần lượt quét qua vãn bối bên cạnh bàn, "Nói với các cháu chuyện này, chính là hi vọng các cháu cũng có thể quý trọng người bên cạnh. Hòa Vũ, Hà Quyền, không phải lão Trịnh ta khoe khoang, hai đứa con trai của ta so với mấy nhị thế tổ bọn nó, tuyệt đối là thế này."
Thấy cha giơ ngón cái lên, anh em Trịnh gia nhìn nhau cười một tiếng.
Trịnh Kiến Bình dùng ánh mắt ra hiệu bọn họ đừng kiêu ngạo: "Dĩ nhiên, bọn nó cũng có khuyết điểm của bọn nó, thằng cả tính hơi nóng chút, thằng hai thì quá trầm, nhưng con người không ai hoàn mỹ, đúng không? Hòa Vũ, chờ tết âm lịch năm nay, con và Chí Kiệt dẫn cha mẹ con và Quan Quan, đi New Zealand chơi, nơi đó ấm áp. Chi phí tính vào ta, coi như nhận lỗi với thông gia."
"Cha, không cần đâu, tự con có tiền......" Hòa Vũ ngượng ngùng khoát khoát tay, "Cha đừng để ý, ba mẹ con...... không trách Chí Kiệt."
"Vậy con còn không về nhà? Ta cũng muốn hàng ngày có thể nhìn thấy cháu gái." Trịnh Kiến Bình vừa nói lại chuyển hướng Hà Quyền, "Chủ nhiệm Hà, thật ra...... 10 năm trước là ta để Chí Kiệt đến tìm cháu, lúc ấy không biết cháu là cháu ngoại của Tề lão...... Cái này, ta khi đó cũng không hỏi tên cháu, là phu nhân nhắc tới, ta mới biết được ban đầu ở bên Chí Khanh cũng là cháu, thật không nghĩ tới có thể để lỡ cháu và Chí Khanh 10 năm, nói tiếng xin lỗi với cháu."
Cắn bên trong môi, Hà Quyền theo bản năng túm chặt li quần tây, tiếng xin lỗi này đã tới quá muộn, không cứu vãn được bất cứ thứ gì. Trịnh Chí Khanh mặc dù uống hơi nhiều, nhưng đầu óc tỉnh táo, nghe nói như thế, anh nghi ngờ cau mày.
"Ba, ba để anh đi tìm A Quyền?"
"Đúng, sau khi đến Mỹ hộ chiếu của con cũng là ta bảo Chí Kiệt thu lại." Trịnh Kiến Bình tiếc nuối lắc lắc đầu, "Là ta quá khinh thường người trẻ tuổi các con, luôn cảm thấy tình cảm của các con là trẻ con chơi trò gia đình......"
Trịnh Chí Khanh ầm ầm đứng dậy, dẫn tới cốc đĩa bát chén trên bàn va chạm ra tiếng vang thanh thúy.
"Chí Khanh!" Hà Quyền nhìn thấy nhanh chóng túm cánh tay anh lại. Trịnh Chí Khanh uống nhiều liền không khống chế được tâm tình, hôm nay hôm đó đã cách xa ngàn vạn —
"Chơi trò gia đình!? Ba! Con suýt nữa đã có gia đình! Hồi đó ba nếu để anh thả con về nước, cháu ba cũng 10 tuổi rồi!"
Mọi người đều khiếp sợ nhìn anh, Quan Quan bị tiếng la đột nhiên phát ra của chú dọa khóc lên.
Hà Quyền buông tay Trịnh Chí Khanh ra, đứng dậy bước nhanh rời khỏi đại sảnh.
"A Quyền! A Quyền!"
Trịnh Chí Khanh nhịp chân rối loạn chạy đến trên hành lang — Lúc ngồi vẫn ổn, vừa đứng dậy liền không như vậy nữa. Anh một cái đè lại cửa thang máy sắp đóng lại, chen vào túm lấy cánh tay Hà Quyền: "Xin lỗi, anh vừa nãy — anh vừa nãy quá —"
"Anh bị bệnh à!" Hà Quyền dùng sức hất anh ra, lùi 2 bước kéo ra khoảng cách với Trịnh Chí Khanh, tức giận đầy mặt, "Nhất định muốn ở trước mặt cha mẹ anh kéo mặt tôi phải không?!"
"Không phải đâu — A Quyền — A Quyền em nghe anh nói —" Trịnh Chí Khanh dùng sức gõ gõ trán — rượu xông lên đầu, choáng — lại nắm vai Hà Quyền bán cong người thở gấp, "Vẫn luôn cho rằng là anh trai anh tự chủ trương, không nghĩ tới là chủ ý của ba anh...... A Quyền, xin lỗi...... Anh thất lễ......"
"Ba anh cũng được, anh trai anh cũng không sao, con là chuyện của hai chúng ta, có liên quan gì đến bọn họ!" Hà Quyền dùng sức đẩy Trịnh Chí Khanh ra, lực mạnh đẩy người đụng vào vách thang máy. Mắt thấy Trịnh Chí Khanh cau mặt che ót, Hà Quyền lại tức đến không muốn để ý anh.
"Trịnh Đại Bạch tôi cho anh biết, từ nay về sau, đừng hi vọng tôi vào cửa Trịnh gia các anh một bước!"
Bỏ lại lời, Hà Quyền lao ra cửa thang máy từ từ mở ra, suýt nữa đụng phải ngực người đi vào. Người kia thấy Hà Quyền cũng không nói xin lỗi đã bỏ chạy, thấp giọng mắng câu thô tục, kết quả xoay mặt bị Trịnh Chí Khanh đụng ngã.
Một đường đuổi theo ra khách sạn, Trịnh Chí Khanh thấy Hà Quyền áo khoác cũng không mặc, ôm cánh tay đứng ven đường chờ thuê xe, nhanh chóng cởi áo khoác vest ra quấn cho cậu. Bản thân anh chân mềm đứng không vững, chỉ có thể bán dựa vào lưng Hà Quyền chống đỡ. Hà Quyền thấy anh chỉ mặc áo sơ mi gió thổi cái là xuyên thấu, hỏa khí trong lòng nhất thời tắt một nửa.
Trịnh Chí Khanh lúc này hoàn toàn bị rượu cồn làm tê dại đại não, cũng không tổ chức ra được ngôn ngữ, liền không ngừng cằn nhằn "Đừng giận mà, A Quyền" và "A Quyền, đừng giận mà".
Đưa tay vẫy xe, Hà Quyền trước tiên nhét Trịnh Chí Khanh vào ghế sau, sau đó mình ngồi vào ghế phó lái, do dự một chút, báo địa chỉ nhà Trịnh Chí Khanh.
Đồ sâu rượu, ói thì cũng đừng ói lên giường cậu!
Lúc mở mắt đầu đau như muốn nổ tung, Trịnh Chí Khanh chậm chạp một lát, mới phát hiện mình bán dựa vào trên tủ dưới bồn rửa tay trong phòng vệ sinh ngủ. Trên mặt đất một đống hỗn độn, quần áo cà vạt cũng dính vết bẩn, anh lao lực kéo cà vạt ném vào rổ quần áo, chống mép bồn rửa tay đứng lên.
Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, anh thấy Trịnh Chí Kiệt đang ngồi trên sofa bên giường nhìn điện thoại.
"Anh, em là em ruột anh không?" Trịnh Chí Khanh xoay tay chỉ chỉ, "Không thể đỡ em lên giường?"
"Chú tự ói thành như vậy, đỡ chú lên giường không phải bẩn drap giường sao?" Trịnh Chí Kiệt ngược lại lẽ thẳng khí hùng.
Dùng sức lau mặt, Trịnh Chí Khanh tựa vào trên khung cửa, sống chết không nhớ nổi mình về nhà thế nào. Ký ức anh dừng lại ở điểm mấu chốt anh tuyên bố với người nhà ở bên Hà Quyền, xa hơn sau đó, trống rỗng.
"A Quyền đâu?" Anh hỏi.
"Không biết, lúc anh tới chỉ mình chú." Trịnh Chí Kiệt thu lại điện thoại, đứng dậy đến tủ lạnh cầm bình nước trở lại đưa cho Trịnh Chí Khanh, "Xét thấy biểu hiện của chú trong khách sạn, bản thân anh không kỳ quái cậu ấy sẽ bỏ lại chú."
Trịnh Chí Khanh phế sức hồi lâu mới vặn mở được nắp bình, rót nửa bình nước sau đó hỏi: "Em làm cái gì?"
"Chú nói hai bọn chú từng có con."
"Phụt —"
Nửa bình nước còn lại thành thật phun lên đầy áo sơ mi Trịnh Chí Kiệt. Trịnh Chí Kiệt cáu lườm anh một cái, xoay người rút một đống khăn giấy dùng sức lau nước đọng. Trịnh Chí Khanh im khoảng 5 phút mới phản ứng lại, vội vàng ở trên người sờ tới sờ lui.
"Anh, thấy điện thoại em không?"
"Không." Trịnh Chí Kiệt từ trong túi lấy điện thoại ra đưa cho anh, "Trước dùng cái của anh đi."
Trịnh Chí Khanh cầm lấy điện thoại gọi cho Hà Quyền, quá trình đợi nhận nôn nóng ở trong phòng đi tới đi lui, vừa đi vừa xoa hốc mắt. Điện thoại vang đến ngừng, không ai nhận nghe. Anh lại gọi hai lần, vẫn giống vậy. Anh suy nghĩ một chút, bật đèn phòng quần áo, lôi ra bộ thường phục ném lên giường.
"Em sao lại nói như vậy?" Trịnh Chí Khanh vừa thay quần áo sạch vừa hỏi.
Trịnh Chí Kiệt thuật đầu đuôi câu chuyện lại một lần, sau đó nói: "Ba cũng chịu kích thích, về đến nhà liền nằm."
"Rượu này thật con mẹ nó không nên uống!" Trịnh Chí Khanh quẳng mạnh quần áo bẩn xuống đất, "Cho em mượn xe, em đến chỗ A Quyền."
"Đừng đi, tính Hà Quyền, chú bây giờ đến đảm bảo bị cậu ấy đánh." Trịnh Chí Kiệt một cái túm lấy cánh tay em trai đè người trở lại giường, giơ cằm về phía đồng hồ treo tường, "2h sáng, người đang ngủ đấy, tìm khó chịu cái gì?"
Trịnh Chí Khanh sa sút tinh thần ngồi vào bên giường, cong người chen 10 ngón tay vào tóc túm chặt da đầu.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu ấy bỏ đứa nhỏ?"
"Sảy thai, mệt mỏi quá độ."
"Đủ bướng......" Trịnh Chí Kiệt lắc lắc đầu, "Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói một tiếng, anh còn cố ý để lại số điện thoại cho cậu ấy."
"Em ấy ngay cả em cũng không nói, có thể nói cho anh biết?" Trịnh Chí Khanh nhắm mắt lại, thở dài một hơi, "Em ấy cố ý dặn em đừng nói chuyện này ra, sợ mẹ và ba xem thường em ấy."
Trịnh Chí Kiệt vỗ vỗ vai anh: "Suy nghĩ nhiều rồi, mẹ hơi bảo thủ chút, nhưng ba không đến nỗi. Chú cũng vậy, uống tý rượu là high, high là mượn rượu làm càn."
"Em là vui, muốn có thể nói với gia đình chuyện A Quyền......"
"Phải, đã như vậy, ngày mai...... nè, đã con mẹ nó hôm nay rồi, chú nói cẩn thận với với Hà Quyền, ý ba là, có thể kết nhanh thì kết. Đã có lỗi với người ta một lần, đừng gây ra chuyện nữa."
"Kết thế nào? Tính A Quyền thế nào anh không biết? Em ấy trong vòng một tháng có thể nói chuyện với em cũng là kỳ tích!" Trịnh Chí Khanh cầm lấy điện thoại Trịnh Chí Kiệt dùng sức ném lên giường, "Cầm điện thoại anh gọi em ấy cũng không nhận!"
Trịnh Chí Kiệt cau cau mày, nhét di động lại trong túi: "Để Hòa Vũ tìm cậu ấy nói chuyện?"
"Anh Vũ còn phải trông Quan Quan, sao phiền anh ấy được......" Trịnh Chí Khanh lắc lắc đầu.
"Người một nhà, nói cái gì mà phiền với không phiền." Trịnh Chí Kiệt ngồi vào bên cạnh em trai, giơ tay phủ lên vai đối phương, khóe miệng hơi câu lên, "Hòa Vũ đáp ứng phục hôn với anh rồi."
Trịnh Chí Khanh nghiêng đầu, vẻ mặt hết sức xoắn xuýt.
"Anh, nghĩ đến em là em trai ruột của anh, đừng mẹ nó khoe khoang nữa."