Thực tập đủ kỳ hạn 1 năm, Bàng Hải và Đoan Mộc đều không thông qua đánh giá cuối cùng của ban nhân sự viện. Cầm được kết quả, Hà Quyền nổi khùng trước. Đừng thấy cậu mắng thực tập sinh không nể mặt, nhưng gặp phải chuyện, bảo vệ con mình hơn ai khác.
Cậu cầm bảng đánh giá nổi giận đùng đùng đi tìm Trịnh Chí Khanh.
"Hai đứa nhỏ này, vứt đâu cũng là người giỏi, dựa vào cái gì không để em giữ lại?"
Trịnh Chí Khanh xoa xoa lông mày, cầm lấy bảng đánh giá vị Hà Quyền đập trên bàn, khó xử nói: "Bên nguồn nhân lực ra quy định mới, bác sĩ nội trú, ngoại trừ nghiên cứu sinh, tất cả không thể tuyển."
"Em là tiến sĩ học tại chức, nếu theo quy định của bọn họ, em còn không có tư cách làm bác sĩ!" Hà Quyền vẻ mặt không cam lòng, "Đừng tưởng Đại Chính hiện tại bình xét cấp bậc lên rồi là có thể mang trình độ học vấn ra đè người, làm tên mọt sách, ai con mẹ nó làm việc cho anh!?"
"A Quyền, đây là xu thế nghề nghiệp." Trịnh Chí Khanh kiên nhẫn khuyên nhủ, "Cũng không phải bình xét cấp bậc lên bên nhân sự dùng trình độ học vấn đè người, trên thực tế, quy định này là lúc anh vừa nhậm chức đề nghị, ban chấp hành bệnh viện trải qua thảo luận nhiều lần mới quyết định. Ở Mỹ chính là như vậy, không có hàm cấp Dr., không thể trở thành bác sĩ nội trú."
"Hệ thống chế độ giáo dục không giống nhau được chứ? Anh muốn để Đại Chính kết nối với quốc tế, còn sớm mấy năm." Hà Quyền thực sự cầu thị, "Em biết, hiện tại bệnh viện lớn đều chỉ yêu cầu nghiên cứu sinh, nhưng nhân sự lúc tuyển dụng thường xem nhẹ một chuyện, đó chính là nhiệt tình và bỏ ra của bọn họ đối với công việc. Đoan Mộc vì rèn luyện tính ổn định ở tay, hàng ngày cầm tăm ăn cơm, Bàng Hải thì dùng tạ tay đeo lên cánh tay, ngày qua ngày. Chí Khanh, em có thể đảm bảo với anh, cho hai bọn họ 5 năm, tuyệt đối có thể đạt tới trình độ của Cảnh Tiêu."
Trịnh Chí Khanh cười khẽ: "Anh còn tưởng em sẽ nói có thể đạt tới trình độ của em."
"Em khiêm nhường chút."
Hà Quyền khiêu mi.
"Em có thể ngồi xuống không, Tiểu Bạch kháng nghị rồi kìa." Trịnh Chí Khanh đưa tay sờ sờ bụng Hà Quyền, Hà Quyền chỉ mặc đồ giải phẫu, vừa nãy anh thấy nhóc con ở bên trong trở mình.
"Không có thời gian ngồi, em lát còn có ca giải phẫu." Hà Quyền đẩy tay anh ra, "Dù sao người em phải giữ lại, bên nhân sự anh đi nói."
"Anh có thể nói, nhưng em như vậy, để chủ nhiệm khu 1 khu 2 nghĩ thế nào? Bọn họ cũng muốn giữ thực tập sinh lại, hôm nay em nói ngày mai bọn họ nói, quy định của nhân sự không phải thùng rỗng kêu to?"
Hà Quyền bĩu môi: "Quy định là chết người là sống."
Trịnh Chí Khanh lại xoa lông mày, đây là động tác vô thức theo thói quen của anh lúc khó khăn.
"Được rồi." Anh cuối cùng vẫn gật gật đầu, "Có chủ nhiệm Hà xác nhận, bên nhân sự hẳn cũng không dám có ý kiến, anh lát đi tìm chủ quản."
Hà Quyền cười đưa tay nâng cằm Trịnh Chí Khanh.
"Trình độ nịnh nọt tăng rồi đó Trịnh Đại Bạch, nào, thưởng cho anh cái hôn."
Sau khi biết được đánh giá thông qua, hai người Bàng Hải và Đoan Mộc ở trong phòng làm việc vui mừng khấp khởi. Hà Quyền vào phòng thấy bọn họ gào thét, thưởng cho bọn họ mỗi người một bản bệnh ánh, dạy bảo tại chỗ.
"Đừng vui quá sớm, trường chinh vạn dặm bước đầu tiên, đây là khởi điểm trong sự nghiệp của các cậu, làm việc thật tốt, không được phạm sai lầm, nếu không đá hết các cậu về trường bỏ lò tái tạo!"
"Nhất định khắc ghi dạy bảo của chủ nhiệm." Bàng Hải ôm đầu hì hì cười ngu.
So với vẻ hí hửng của Bàng Hải, Đoan Mộc vẫn coi như thu liễm hơn, cẩn thận hỏi: "Chủ nhiệm, vậy bọn em, sau này vẫn đi theo anh?"
"Cậu theo bác sĩ Cảnh, Bàng Hải theo bác sĩ Kiều." Hà Quyền nói, "Tôi qua khoảng thời gian nữa nghỉ phép rồi."
Đoan Mộc gật gật đầu. Cảnh Tiêu và Kiều Xảo đều là nhân tài kiệt xuất trong giới, mặc dù không có tiếng bằng Hà Quyền, nhưng năng lực nghiệp vụ ở trên cùng trục hoành với Hà Quyền.
Lúc này Tiền Việt gõ gõ cửa đi vào, thông báo với Hà Quyền bên phòng khám gọi cậu qua hội chẩn.
Thấy Hà Quyền vào phòng, Phương Mặc vội vàng đứng dậy nhường ghế của mình cho đối phương.
Hà Quyền sau khi ngồi xuống hỏi: "Tình huống thế nào?"
Phương Mặc ra hiệu người bệnh xắn tay áo và ống quần lên. Hà Quyền vừa nhìn, khá lắm, đầy tay đầy chân mụn đỏ, có nhiều chỗ đều bị gãi ra máu.
"Nguyên nhân dị ứng đã làm kiểm tra, đều là âm tính." Phương Mặc cho cậu xem ghi chép khám bệnh, "Hắn lúc trước đi khám da liễu, bên kia nói là bệnh mẩn ngứa, kê cho calamine, nhưng không có hiệu quả."
"Không giống bệnh mẩn ngứa, cậu xem, chỗ này đều nổi mụn nước." Hà Quyền chỉ chỉ mảng chấm đỏ lớn trên bắp chân người bệnh, "Cũng không có thuộc da hóa, này, trên lưng có không?"
"Trước ngực sau lưng đều có." Người bệnh nhíu mày, "Ngứa chết người, buổi tối cả đêm không ngủ được."
Hà Quyền tỉ mỉ xem ghi chép hỏi chẩn của Phương Mặc, trên đó viết người bệnh phủ nhận từng tiếp xúc với vật có thể dẫn tới viêm da và các loại triệu chứng bị lây sốt, cũng không có thuốc phục vụ ghi chép. Cậu xoa cằm suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Phương Mặc: "Làm kiểm tra miễn dịch huỳnh quang đi, tôi nghi là herpes thai kỳ (*)."
((*) herpes thai kỳ hay còn gọi là Pemphigoid gestationis (herpes gestationis), là bệnh hiếm gặp, rất ngứa, tổn thương đa dạng: bọng nước, mụn nước, sẩn, ban đỏ... gặp ở phụ nữ có thai)
Người bệnh vừa nghe gấp gáp: "Gì vậy? Tôi không thể nào mắc bệnh đó!"
"Mụn nước này không phải mụn nước kia." Hà Quyền cười lắc lắc đầu, cậu biết người bệnh hiểu sai, "Herpes thai kỳ là một loại bệnh miễn dịch tự thể, xảy ra vào thời kỳ mang thai, khá hiếm gặp. Đơn giản mà nói, chính là trong cơ thể thai nhi sinh ra kháng thể nào đó, thông qua cuống rốn tiến vào máu, sinh ra phản ứng với da của cậu."
"Bệnh này có ảnh hưởng gì tới đứa nhỏ không?" Người bệnh nghe mông lung.
"Không ảnh hưởng quá lớn, có thể sau khi sinh sẽ lên sởi 1-2 tháng." Hà Quyền dặn dò hắn, "Nhưng đối với cậu mà nói, mang thai lần nữa, vẫn sẽ tái phát."
Vẻ mặt người bệnh trong nháy mắt nhăn lại: "Bó tay à bác sĩ?"
"Mặc dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng quả thực không cách nào trị tận gốc, bệnh miễn dịch đề như vậy." Hà Quyền đứng lên, trả lại ghế cho Phương Mặc để hắn kê đơn kiểm tra, sau đó vịn vai hắn nói tiếp: "Trước tiên làm kiểm tra, cho dù là chẩn đoán chính xác cũng không sao cả, thoải mái, hiện tại có rất nhiều thuốc an toàn với thai nhi có thể giảm bớt bệnh trạng."
Người bệnh hơi thở phào, trên dưới đánh giá Hà Quyền, hỏi: "Bác sĩ, ngày sinh dự tính của anh tháng mấy?"
"Tháng 9." Hà Quyền cười khan. Sau khi có thể nhìn ra, người bệnh đều thích hỏi cậu cái này.
"Ài, các anh làm bác sĩ cũng đủ vất vả, mang thai cũng không thể nghỉ ngơi."
"Trên thực tế, làm việc tốt hơn nghỉ ngơi." Phương Mặc tiếp lời, đồng thời nhìn Hà Quyền một cái, "Cả ngày chạy tới chạy lui, đứng bên bàn giải phẫu một lần mấy tiếng, thể lực sẽ không giảm, lúc sinh dễ."
"Người sinh mổ đừng nói mấy lời kiểu "Lúc sinh dễ"." Hà Quyền cười nhạo hắn.
Phương Mặc hừ một tiếng: "Anh tự sinh à?"
"Đương nhiên." Hà Quyền thề son sắt. Ngay trước mặt bệnh nhân, cậu phổ cập lợi ích của sinh đẻ tự nhiên. "Cậu xem, tự sinh, 2-3 tháng đã hồi phục. Sinh mổ, con không qua sản đạo làm giảm sức miễn dịch thấp, người lớn thì, một vết sẹo mang theo cả đời, ngang hông còn phải bị tiêm, trời râm trời mưa là đau, tôi nói không sai chứ?"
"Chính xác, eo tôi bây giờ đúng hơn dự báo thời tiết." Phương Mặc đưa đơn kiểm tra đã in cho người bệnh.
Người bệnh nhận lấy danh sách, cười nhạt: "Sinh mổ đã nhiều vấn đề như vậy, sao bây giờ còn cứ thích mổ nhỉ?"
"Dù sao ở bệnh viện chúng tôi, ngoại trừ phải mổ, đều là sợ đau." Hà Quyền bóp vai Phương Mặc, "Đúng không, bác sĩ Phương."
Phương Mặc tâm nói đừng đứng nói chuyện không đau eo, chờ lúc anh sinh là biết liền.
Cơm tối đã hẹn đến Trịnh gia ăn, đến nhà Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền nhìn thấy bánh ngọt bày trên bàn, hỏi ra mới biết hôm nay là sinh nhật của Trịnh Kiến Bình.
"Trịnh Đại Bạch, đây chính là anh không dúng, ba anh sinh nhật, sao không nói với em trước?" Hà Quyền nhỏ giọng chất vấn Trịnh Chí Khanh, "Hai bọn mình tay không đến."
"Anh chuẩn bị quà rồi, coi như hai bọn mình tặng." Trịnh Chí Khanh xoa xoa cánh tay cậu, để bày tỏ trấn an.
Hà Quyền liếc anh một cái, quay đầu nhìn khắp nơi, hỏi: "Này? Sao chỉ còn 1 con chó? Lúc trước không phải đã sinh một đàn cún con sao? Em còn nói ôm một con về làm bạn với Tiểu Bạch."
"Đại Chí dẫn con rời khỏi nhà." Trịnh Chí Khanh xiên miếng táo đưa cho Hà Quyền, "Trước ăn trái cây ướp lạnh, anh trai anh 8h mới về được, chờ anh ấy ăn cơm."
"Chó cũng sẽ bỏ nhỏ đi?" Hà Quyền cảm thấy giật mình. Cậu biết là mèo biết, không nghĩ đến chó cũng ngạo kiều vậy.
Trịnh Chí Khanh cúi đầu cười cười, nói: "Chắc là nghe anh trai anh nói muốn đưa bọn nhóc ra nước ngoài bồi dưỡng giống chó mới, Đại Chí tức giận bỏ đi. Nhà hàng xóm cũng mất chó, Becgie, nói là từng tham gia chó tìm kiếm cứu nạn ở cứu nạn động đất."
"Chắc là bỏ nhà theo giai." Hà Quyền phồng quai hàm nói, "Hai con chó ở khu thảm họa quen biết, cơ hội duyên phận, lại ở đây chạm mặt, nghĩ thôi đã rất lãng mạn."
"Có duyên phận, cho dù bị thời gian và không gian cách trở, cũng nhất định có thể ở bên nhau." Trịnh Chí Khanh duỗi tay ôm eo Hà Quyền — Được rồi cậu đã không còn eo nữa, vị trí đại khái — cười khanh khách nhìn đối phương, "Ví dụ như hai bọn mình, cũng rất lãng mạn nhỉ?"
"Em hoàn toàn không nghĩ tới lại gương vỡ lại lành với anh." Hà Quyền vẻ mặt khinh thường.
Trịnh Chí Khanh khiêu mi: "Huh? User "Từng miếng ăn sạch Đại Bạch" là ai đặt?"
Hà Quyền oán hận cắn miếng táo, nói: "Ông đây sớm xóa phần mềm lởm kia đi rồi!"
"Xong rồi, ngày phải phải thông báo cho quản lý sản phẩm, lại thiếu mất một khách hàng." Trịnh Chí Khanh tiếc lắc đầu, lấy điện thoại ra mở màn hình, mở cho Hà Quyền phần mềm lái xe thuê đối phương hồi trước dùng, "Anh đầu tư 2 triệu cho công ty làm phần mềm này."
"Anh đầu tư công ty này làm gì?" Hà Quyền suýt nữa cắn đầu lưỡi, "Em thấy bọn họ cứ báo lỗ, anh đây không phải quẳng tiền vào trong nước."
Hạ thấp giọng, Trịnh Chí Khanh dán lỗ tai Hà Quyền nói: "Để bày tỏ cảm tạ, không có user "Từng miếng ăn sạch Đại Bạch" em đăng ký, Tiểu Bạch bây giờ vẫn là chất lỏng đó."
Nghe thấy bạn học Trịnh Đại Bạch đột nhiên nói giọng đồi trụy, đầu tai Hà Quyền đỏ lên. Cậu sở dĩ sẽ đăng ký tên user thiếu mắt nhìn như vậy, là hôm đó tham gia hôn lễ Kiều Xảo. Cậu cũng không phải giữa đường nhận được điện thoại của khám gấp chạy đi, mà là nghĩ đến Kiều Xảo vẫn luôn thương cậu yêu cậu từ nay về sau bị gả làm vợ người ta, trong lòng hết sức mất mát. Cộng thêm Đào Tấn Thịnh trước kia cũng ở đội bóng rổ của trường, là đồng đội với Trịnh Chí Khanh. Cậu vừa thấy người kia cao mét 9, đột nhiên nhớ tới quãng thời gian ở bên Trịnh Chí Khanh, vô luận như thế nào cũng không ở thêm được nữa, tự mình chạy ra ngoài tìm quán bar uống rượu.
Rượu cồn tê dại đại não, ngày đó cậu vô luận là thân thể hay là trái tim đều nhớ Trịnh Chí Khanh khó giải thích được, tới mức sau khi download phần mềm lái xe thuê, cậu nghiến răng nghiến lợi đặt cho mình cái tên user "Từng miếng ăn sạch Đại Bạch".
Mà bây giờ, cảm giác lúc đó lại đánh bẫy giác quan cậu.
Rụt lại trong ngực Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền hỏi: "Trịnh Đại Bạch, anh nói anh trai anh...... 8h mới về đến nhà?"
"Ừ, em nếu đói, trước tiên để chị Mai chuẩn bị chút đồ ăn cho em." Trịnh Chí Khanh giương mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường, vừa vặn 7h20.
"Em đói rồi." Hà Quyền nghiêng đầu thổi khí nóng bên tai Trịnh Chí Khanh, "Muốn ăn anh."
Cổ họng Trịnh Chí Khanh lăn một cái, kéo Hà Quyền từ sofa dậy.
"Đi, phòng anh ở tầng 2."
40 phút hẳn là đủ đút Hà Quyền ăn no.