**** Bộ này cũng comeback rồi đâyyyyyy
"Anh còn có em gái à? Trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới."
Ngồi trong quán cháo 24h, Hà Quyền nói với Trịnh Chí Khanh ngồi đối diện. Cậu nghe thấy cuộc nói chuyện của Trịnh Chí Khanh và Tần Lan, cảm thấy giật mình.
"Chuyện thương tâm không nhắc đến cũng được. Vừa nghe Tần Lan nói đến chuyện Tần Phong, hơi cảm khái."
Trịnh Chí Khanh vừa nói, ngẩng đầu chào hỏi với đồng nghiệp ăn xong muốn rời đi, lại tiếp tục xì xụp húp cháo. Một ngày chưa ăn, thể trạng nhân cao mã đại không chịu nổi, giờ này về nhà cũng lười bật bếp, ở bên ngoài tạm một bữa. Anh vốn muốn nhân cơ hội hỏi chuyện buổi trưa nhìn thấy xe Âu Dương, nhưng lại sợ chọc Hà Quyền giận, bèn dứt khoát nuốt lời xuống cùng với cháo.
Hà Quyền gật gật đầu, lặng yên gặm ngô. Cậu cũng không phải đói, đi xuống trả tiền đóng gói mang đồ ăn về, coi như bữa khuya sớm.
"Người trong nhà cũng chưa từng nhắc đến, sợ khiến ba mẹ tôi thương tâm. 9 tháng, ba tôi khắp nơi tìm danh y, cũng không thể cứu lại được." Trịnh Chí Khanh bóc trứng luộc nước trà, giơ lên trước mặt Hà Quyền hỏi cậu ăn không.
Hà Quyền lắc lắc đầu, hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Hồi tôi 9 tuổi, nhà chúng tôi khá có quy luật, 10 năm sinh một đứa."
"Trẻ em mắc bệnh thận đừng nói hơn 20 năm trước, hiện tại cũng chưa chắc có thể sống được đến 3 tuổi."
"Đúng vậy, đoạn thời gian đó, mẹ tôi vì em gái, một miếng đồ bỏ muối cũng không ăn." Trịnh Chí Khanh cười chua xót, "Bà ấy người xinh đẹp như vậy, phù chân chỉ thể đi dép, vẫn kiên trì nuôi sữa mẹ không dám đút sữa bột, nếu không em gái ngay cả 6 tháng cũng không sống qua được."
"Làm mẹ sẽ mạnh mẽ mà." Hà Quyền có chút đồng tình Hứa Viện, đừng nói nuôi con 9 tháng, ngay cả đứa nhỏ cậu chưa từng gặp mặt kia, hiện tại nhớ tới cũng vẫn không khỏi đau lòng.
"A Quyền?" Thấy Hà Quyền giơ ngô ngẩn người, Trịnh Chí Khanh nhẹ nhàng gõ cánh tay cậu, "Nghĩ gì thế?"
"Hả? À, tôi đang nghĩ...... Bên Hàn Tuấn năm ngoái làm một ca giải phẫu cấy ghép thận trẻ 2 tuổi, đáng tiếc thất bại, đứa trẻ không chịu được phản ứng thải ghép." Hà Quyền dời ánh mắt, khụt khịt mũi nghẹn trở lại hơi nước ngưng tụ trong hốc mắt, "Rất đáng tiếc."
"Quá nhỏ, lúc tôi ở nước ngoài cũng từng đi theo một ca, thuốc kháng thải ghép tốt nhất, cũng không được."
"Không chữa thì chết, chữa thì sống không bằng chết, ài —" Hà Quyền thở dài, cái ngô không gặm được, tiện tay để xuống, "Hai hôm trước còn có người bệnh đái tháo đường thai kỳ nói với tôi, "Chủ nhiệm Hà, tôi thấy con người ta chạy đầy đất, sao lại dễ dàng vậy, mà chúng tôi lại sinh vất vả như vậy"...... Kỳ thực tôi cũng cảm thấy buồn, hiện tại sinh con làm sao khó như vậy? Tôi là sinh ở nhà, hình như cũng chưa từng kiểm tra sinh sản. Tôi sinh ra còn hòa lẫn máu, bệnh vàng da cấp độ nặng, ba tôi nói với tôi, ông ấy lúc đó tưởng là mình sinh ra hạt xoài."
Trịnh Chí Khanh suýt nữa cười phun trứng luộc nước trà trong miệng lên mặt Hà Quyền — Coi như là biết được cái miệng độc này của cậu là giống ai.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lạc Quân Hàm fix hẹn gặp mặt Âu Dương. Trước công chúng, lắm thầy nhiều ma, là nơi tốt để gặp mặt người lạ. Y đã lâu không đến night club rồi, chính xác mà nói, từ sau sự kiện ở gara, y không đến nơi như này nữa. Hồi đó Trịnh Chí Khanh vừa về nước đã bận rộn dến sở sự vụ học, vào Đại Chính thì không ngừng tăng ca, y không có ai cùng đến night club chơi, kết quả chơi ra chuyện lúc trước.
Tên buôn thuốc thấy Lạc Quân Hàm quen mắt liền sáp lại chào hàng, bị Lạc Quân Hàm lườm đi mất. Âu Dương ít tới chỗ như vậy, nhưng hắn nhìn ra thằng nhãi lôi kéo làm quen với Lạc Quân Hàm không phải thứ gì tốt.
"Không cần để ý đến tôi, Lạc thiếu, tôi đây rất cởi mở." Hắn giơ chén rượu với Lạc Quân Hàm.
"Cai rồi, cũng không phải thứ gì tốt." Lạc Quân Hàm chỉ gọi chén nước soda, lúc nói "chính sự" không uống rượu, "Ngài Âu Dương, anh muốn từ chỗ tôi nhận được thứ gì?"
"Một cơ hội." Âu Dương nói, nhìn quanh một vòng, "Chỗ này quá ồn, Lạc thiếu, đổi chỗ? Tôi biết một hội sở không tệ, buôn bán 24h, tuyệt đối đảm bảo bí mật khách hàng."
Lạc Quân Hàm không vội đáp lại, mà nhìn chằm chằm Âu Dương quan sát đối phương. Người này có thể có được số điện thoại y, hẳn có chút nhân mạch, tự nhiên không phải thứ làm xằng làm bậy. Y trước khi đến ở trên mạng tìm kiếm tên "Âu Dương Thiều Hoa", nhảy ra rất nhiều thông tin về hắn thân là ngành quản lý, cả một trang dài đều là từ ngữ khen ngợi. Trọng điểm là, đối phương vẫn ở nhà máy thuốc Trịnh thị giữ chức vị cao. Nhưng Lạc gia gia đại nghiệp đại, tâm phòng bị không thể không có.
Thấy Lạc Quân Hàm không nói chuyện, Âu Dương tùy ý cười cười, mở điện thoại ra, hiển thị số điện thoại lưu bên trong với đối phương: "Đây là số máy bàn phòng làm việc cụ nhà, ở Mỹ bây giờ là buổi trưa, có muốn gọi điện qua báo cáo với ông ấy chút không, nói cậu ở cùng với tôi?"
"Không cần." Lạc Quân Hàm xác nhận số, đứng lên, "Đi thôi, tới chỗ mà anh nói."
Hai người đi ra cửa lớn night club, trên đường đến gara, Lạc Quân Hàm nhìn thấy có cô gái rõ ràng là uống nhiều bị hai thằng cha kéo về phía trước. Giày cao gót của cô gái kia còn rơi một chiếc, nhưng người kéo cô hiển nhiên không quan tâm, không chút thương hoa tiếc ngọc, tùy ý cô bước cao bước thấp đi.
Hai người kia nhất định là "Kéo thi thể", Lạc Quân Hàm khẳng định. Loại người này chuyên môn ở trong night club quán bar làm ổ, chỉ cờ có cô gái uống nhiều rơi lại một mình, ra tay kéo đi, một đêm xuân.
Lúc này thường chỉ cần có người nói chuyện, là có thể để cô nàng đáng thương này thoát khỏi bị ra tay.
"Hey! Đó là bạn tôi, các người muốn dẫn cô ấy đi đâu?" Lạc Quân Hàm lên tiếng ngăn cản, cũng tiến lên đẩy một thằng cha trong đó ra, đưa tay ôm eo mảnh khảnh của cô nương.
Một người khác nhìn bộ dạng Lạc Quân Hàm mảnh mai không chịu nổi đánh, hoàn toàn không để y vào trong mắt, ngược lại thu chặt tay kéo cô gái trở lại bên người: "Thằng nhãi, đừng tìm chuyện, con mẹ nó mày là bạn gì của cô ấy? Mày biết cô ấy tên gì sao?"
Lạc Quân Hàm ngẩn ra, trước đây ở night club khác cũng từng gặp phải người như thế, nhưng không kiêu ngạo như vậy, cậu hoặc là bạn cậu chỉ cần lên tiếng ngăn cản đối phương lập tức liền chạy trối chết. Nói không chừng người ta thật sự quen biết? Nhưng nhìn thái độ bọn họ đối xử với cô gái này, cho dù quen biết cũng không an tâm.
Âu Dương kéo Lạc Quân Hàm về phía sau, chắn trước người y, hỏi cô gái kia: "Cô à, cô biết hai người bọn họ chứ?"
Cô gái kia say quá mức, cũng không trả lời vấn đề của Âu Dương, chỉ rầm rì nói: "Tôi muốn...... về nhà......"
"Ông chú, mày góp náo nhiệt cái gì?" Người đàn ông vừa bị Lạc Quân Hàm đẩy ra vẻ lớn lối bày bộ dạng hung tướng, giơ tay lên xô vai Âu Dương, "Biết đây là ai không? Đây là Cầu thiếu đại danh đỉnh đỉnh, con đường này là cha anh ấy bao, không nhận ra anh ấy — ui cha! Đau đau đau —"
Ngón tay thằng cha kia suýt nữa bị Âu Dương bẻ gãy, đau đến đầu gối quỵ xuống gào to. Lạc Quân Hàm căn bản không thấy rõ động tác Âu Dương, nhưng y cảm nhận được hơi thở hung hãn tản mát ra trên người Âu Dương.
Người đàn ông được gọi là Cầu thiếu vừa thấy gặp phải người luyện võ, nhanh chóng buông tay cô gái trên tay ra, lui về sau 2 bước nói: "Mày mày mày...... Mày đừng đi! Mày chờ đấy! Tao gọi người đến!"
Lạc Quân Hàm vội đón lấy thân thể xụi lơ của cô gái.
Âu Dương buông tay ra, vỗ vỗ bụi bẩn không tồn tại trên áo, lạnh lùng nói với "Cầu thiếu": "Tốt nhất gọi cả bố mày đến, tao cũng thay bố ông ta dạy dỗ con trai."
Mắt thấy hai tên kia tiến vào một chiếc xe đua Honda đã lái ít nhất 10 năm, Lạc Quân Hàm đỡ cô nương say rượu quay đầu nhìn về phía Âu Dương, cau mày hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"
Âu Dương cười khẽ.
"Tôi đoán, tôi có lẽ là người tốt."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cho Tiền Việt ăn cơm xong, Hà Quyền nắm chắc thời gian về phòng làm việc ngủ. Ban đêm không chắc có bao nhiêu khám gấp, có thể ngủ thì nhanh chóng ngủ. Đám người bọn họ đã sớm luyện ra được, chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ.
Mất ngủ là cái gì?
Nhưng Hà Quyền hôm nay nằm trên sofa nửa tiếng vẫn chưa ngủ được, mấy lần muốn ngủ lại lập tức tỉnh táo lại. Cậu trở mình, trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy vỏ hộp Jaeger-LeCoultre. Mục đích của Âu Dương rất rõ ràng, chính là quyền khống chế Hoa Y Đường, kết hôn với người thừa kế trên danh nghĩa bất quá là để cho địa vị của mình càng vững chắc.
Đồng hồ 20 vạn nói ném là ném, Hà Quyền ở trong lòng cười lạnh, người này thật đúng là có thể vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào.
Cậu thật lòng không thích giao thiệp với người như vậy, quá mệt mỏi, thời thời khắc khắc phải đề phòng. Loại người như Âu Dương mỗi một câu nói ra, mỗi một quyết định làm ra đều có mục đích, cuộc sống này trôi qua thế nào? Thành thật mà nói, mặc dù Trịnh Chí Khanh sẽ không hở tí là đòi cậu vui vẻ, nhưng ít nhất làm người vô tư, không cần đề phòng, ở chung một chút cũng không vất vả.
** mẹ! Hà Quyền trong lòng thầm mắng. Từ lúc bị Trịnh Chí Khanh gặm một cái, thật sự con mẹ nó mở mắt nhắm mắt đều là anh ta. Chỉ cần trong đầu không có chuyện khác, ký ức quá khứ liền sẽ rõ ràng. Một ngày vợ chồng trăm ngày ân huệ, hai người bọn họ cũng không biết "ngày" qua bao nhiêu lần rồi, có rất nhiều thứ quả thực là in sâu vào trong tế bào, muốn quên cũng không quên được.
Không phải nói thân thể con người 7 năm là thay tế bào toàn thân một lần sao? Sao vẫn mẹ nó mang theo thừa kế?
Càng nằm càng không nằm yên, Hà Quyền dứt khoát từ trên sofa trở mình dậy, lấy điện thoại ra xem Wechat. Cậu chỉ sticky post quan trọng của mấy bạn bè và đồng nghiệp, tin tức khác rất ít để ý. Nhất là mấy group bạn học, group đồng nghiệp, group người bệnh, mấy phút không xem là mấy chục tin tức, cậu luôn trực tiếp xóa đi.
Group bạn đại học chưa đọc thông báo đã là "......", Hà Quyền vừa định xóa, bỗng nhiên chú ý tới tin cuối cùng là 【Nhiệt liệt chào đón nam thần về đơn vị】của lớp trưởng cũ đăng, bèn di tay click vào xem. Bên trên tin lớp trưởng đăng, là thông báo vào group của Wechat tên là【Không biết tôi trắng chỗ nào】.
Trịnh Chí Khanh.
Hà Quyền trợn mắt, gửi bông hoa trong gói emo không bắt mắt nhất, hệ thống tự có tỏ vẻ chào đón người mới. Cậu vừa gửi liền sôi nổi, bên dưới rào rào bùng nổ một mảnh —
【Má ôi! Hà Quyền xác chết vùng dậy rồi!】
【Là ai đến mà nổ ra được cả Hà Quyền vậy?】
【Nhất định là Trịnh Đại Bạch, nhìn tên là biết.】
【Hai bọn họ chưa kết hôn sao?】
【Lầu trên, hai bọn họ chia tay rồi.】
【+1】
【+2】
【+10086】
Hà Quyền leave group. Chưa tới nửa phút, lớp trưởng lại kéo cậu lại. Còn nhắn tin riêng với cậu nói đừng giận, hồi đi học đã nên biết đám cháu trai này là đức hạnh gì. Hà Quyền đang phiền, đám người kia lại lần lượt bám theo cậu hỏi tới hỏi lui, cậu phát cáu nhắn cho toàn bộ thành viên một câu 【Ông đây ca đêm, câm con mẹ nó hết mồm đi!】
Tất cả đều từng ở bệnh viện, ai không biết ca đêm hành hạ người, thế là mọi người lập tức yên tĩnh lại. Một lát sau, có một người tên là 【Cho người hoa hồng tay có dư hương】add friend Hà Quyền. Hà Quyền vừa nhìn thông báo xác nhận, là Thiệu Tuấn Thăng trước kia ở trong khoa đứng top 5.
Thiệu Tuấn Thăng là người duy nhất trong số bọn họ thông qua kỳ thi tuyển viên chức thi vào ngành public health, hình như chức vị hiện tại còn rất cao. Từ hồi đi học cậu đã biết người này tương lai nhất định sẽ đi theo con đường làm quan, vẫn luôn là chủ tịch hội học sinh.
【Tìm tôi có việc?】 Hà Quyền hỏi hắn.
【Cuối tuần tôi sẽ đến viện các cậu làm điều tra, Hà Quyền, về việc xét duyệt chức danh bác sĩ chủ nhiệm của cậu, căn cứ vào tài liệu hiện hữu thể hiện, không phù hợp quy định】
Gì vậy?
Hà Quyền suýt chút nữa quăng di động.