Gần tới nửa đêm, Đường Uy rốt cục xuất hiện ở cửa thông đạo máy bay, Trịnh Chí Khanh nhanh chóng nghênh đón đối phương tự giới thiệu bản thân trước. Anh ở bệnh viện Trung Tâm từng xem ảnh Đường Uy, vị này tuổi trên 50 nhưng hình ảnh nữ cường nhân vẫn còn thùy mị nết na in lên rõ ràng trong đầu anh.
"Ngài Trịnh, cậu ở sân bay đợi tôi cả ngày?" Đường Uy cảm thấy giật mình.
"Công ty hàng không luôn đổi thời gian cất cánh, tôi sợ bỏ lỡ." Nhận lấy xe đẩy trong tay Đường Uy, Trịnh Chí Khanh lên tinh thần cười cười với bà, "Tôi đưa bà về nhà, xe ở bãi đậu."
"Làm phiền cậu rồi." Đường Uy gật gật đầu, đi theo phía sau Trịnh Chí Khanh một đường đến bãi đỗ xe.
Ngồi vào trong xe, Đường Uy đánh giá một vòng trang trí bên trong Porsche, nói: "Xe này không tệ, thoạt nhìn mở tư nhân kiếm tiền hơn bệnh viện công lập."
"Đại Chính có 2 đại chủ nhiệm khu đều là bệnh viện Trung Tâm bồi dưỡng ra được, tôi phải thay các giám đốc bệnh viện cảm ơn bệnh viện Trung Tâm." Trịnh Chí Khanh khách sáo đáp lại đối phương.
"Vậy phải nói kỹ thuật đào góc tường nhà các cậu không tệ, Hàn Tuấn và Hà Quyền đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, à, còn có Tần Phong...... Ngay cả cháu trai viện trưởng cũ cũng đào được, thực lực thật là hùng hậu."
"Trên thực tế, nhân tài lưu động hành nghề ở đâu cũng không thể nào tránh được." Trịnh Chí Khanh cũng không định ngay lúc đó tỏ vẻ xin lỗi với Đường Uy. Cơ hội mà Đại Chính có thể cho bác sĩ trẻ tuổi, phương thức thăng chức lạc hậu bảo thủ như bệnh viện Trung Tâm hoàn toàn không cách nào sánh được. "Viện trưởng Đường, giường nằm của bệnh viện công lập trước giờ thiếu thốn, có bổ sung của bệnh viện tư có thể giải quyết vấn đề chạy chữa khó khăn của rất nhiều người, nhưng nếu không có bác sĩ đủ ưu tú đến tư nhân đảm nhiệm chức vụ cũng là vô dụng. Bà phải biết, ở nước ngoài, nhất là quốc gia phát triển, bác sĩ tốt nhất đều ở bệnh viện tư nhân. Thanh xuân 8 năm học y, rèn luyện 10 năm từ bàn mổ đến bàn mổ, gian khổ mà bọn họ vì cứu sinh mạng bỏ ra người bình thường khó có thể tưởng tượng, nên nhận được đãi ngộ và tôn trọng tương ứng."
Mặt Đường Uy lộ vẻ tán thưởng, khẽ cười nói: "Đã sớm nghe nói cậu hai Trịnh thị tài ăn nói hơn người, không hổ là từng làm luật sư, lời nói ra đâu ra đấy, thật là nghe vua nói một buổi thắng đọc sách 10 năm."
Trịnh Chí Khanh lập tức ý thức được mình ở trước mặt tiền bối làm càn, không khỏi có chút lúng túng. Trước mặt người nước ngoài nói thẳng vô tư như vậy không vấn đề gì, nhưng người trong nước chịu sâu ảnh hưởng văn hóa truyền thống, bề trên bề dưới có thứ tự. Đối mặt với người lớn tuổi hơn mình, phải giữ thái độ nhún nhường nhất định là biểu hiện của có giáo dưỡng.
"Viện trưởng Đường, tôi sống lâu ở nước ngoài, ăn nói tùy tiện, xin đừng chê cười." Anh nhanh chóng nhìn Đường Uy một cái, để xác nhận đối phương có sinh ra cảm xúc không vui hay không.
"Đừng nói như vậy, tôi không phải người bảo thủ, vừa vặn ngược lại, tôi rất thích nghe ý kiến của người trẻ tuổi." Đường Uy giơ tay lên ra hiệu anh lái xe cẩn thận, "Thời đại bất đồng, tư tưởng cũ phải vứt bỏ, chỉ cần cậu nói có lý, tôi nhất định sẽ tiếp nhận."
Trịnh Chí Khanh hơi gật đầu.
"Đúng rồi, cậu chờ tôi lâu như vậy, nhất định là có chuyện rất quan trọng." Đường Uy hỏi, "Nói xong lời khách sáo, có thể bàn chính sự rồi?"
Hơi cân nhắc tìm từ chốc lát, Trịnh Chí Khanh nói chuyện có liên quan đến đánh giá tư cách bác sĩ chủ nhiệm của Hà Quyền với Đường Uy, sau đó thành khẩn thỉnh cầu: "Viện trưởng Đường, chuyện của chủ nhiệm Hà đối với Đại Chính, đối với tôi mà nói đều rất quan trọng, hi vọng bà có thể giúp đỡ, thay cậu ấy ra một phần chứng minh."
"Hà Quyền à, là ưu tú nhất mà tôi từng gặp, cũng là người ngạo khí nhất, đương nhiên cậu ấy có tư cách kiêu ngạo." Hai tay Đường Uy giao nhau, nhẹ nhàng xoa, "Nhưng cậu ấy không hiểu được cảm ơn, ngài Trịnh, tôi có thể rất rõ ràng mà nói với cậu, tôi không có hảo cảm với người vong ân phụ nghĩa, cho dù cậu ấy ưu tú ơn nữa cũng không đáng để tôi chịu mạo hiểm vì cậu ấy."
Trịnh Chí Khanh dự liệu được không thể nào thuận lợi như vậy, nhưng anh nhất định phải kiên trì: "Chủ nhiệm Hà làm người hơi kiêu ngạo, nhưng tôi đảm bảo với bà, cậu ấy tuyệt đối không phải người không biết cảm ơn."
"Ừm, xem ra cậu vẫn chưa biết." Đường Uy cười lắc lắc đầu, "Cậu về hỏi Hà Quyền, là tay ai dẫn dắt cậu ấy thành "Hà một dao", là ai thay cậu ấy chịu toàn bộ trách nhiệm sự cố chữa bệnh, là ai, lúc cậu ấy muốn chuyển nơi công tác sang Đại Chính bị cậu ấy chỉ vào mũi mắng "bà đồng già"."
Trên tay Trịnh Chí Khanh căng thẳng, Porsche ở trên cao tốc sân bay rộng rãi vẽ ra chữ "S".
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Một đêm không ngủ, Trịnh Chí Khanh sáng sớm đã mang quầng thâm mắt đi tìm Kiều Xảo. Lòng tự ái của Hà Quyền quá nặng, nếu biết anh đi tìm Đường Uy cầu người ra chứng nhận, 8 phần sẽ nổi nóng. Thừa dịp Hà Quyền đến phòng khám VIP không có ở đây, Trịnh Chí Khanh gọi Kiều Xảo vào phòng làm việc của Hà Quyền nói chuyện.
"Đường Uy à, bà ấy là sư phụ của A Quyền, đại chủ nhiệm khoa sản của bệnh viện Trung Tâm trước kia." Kiều Xảo vừa nghe cái tên này liền trợn mắt mãi, "Bà đồng già kia từ lúc lên làm phó viện trưởng một mực đi giày nhỏ (*) cho A Quyền, nếu không cậu cho rằng A Quyền tại sao quyết tâm muốn đi ăn máng khác."
((*) đi giày nhỏ: ý ở đây là gây khó khăn cho người khác)
Nghe được Kiều Xảo cũng gọi Đường Uy là "bà đồng già", Trịnh Chí Khanh cũng không giật mình. Hai chị em cùng một lỗ mũi thở ra, người bắt nạt Hà Quyền, Kiều Xảo luôn luôn chướng mắt.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trịnh Chí Khanh hỏi.
"Muốn nghe chuyện cũng không cho uống miếng nước?" Kiều Xảo liếc anh một cái.
Trịnh Chí Khanh nhanh chóng đứng dậy từ trong tủ lạnh lấy trà Ô Long ra, nấu nước pha cho Kiều Xảo. Kiều Xảo liếc đồng hồ, vừa uống trà vừa nói: "Bệnh viện Trung Tâm đối với sản khoa nam cũng không coi trọng, A Quyền ban đầu vào sản khoa cũng không học mảng này. Bởi vì vấn đề kết cấu sinh lý, phẫu thuật của sản khoa nam không giống với sản khoa bình thường, cái này cậu biết."
Trịnh Chí Khanh gật gật đầu.
"Đường Uy đa tài, bà ta đều biết. A Quyền muốn học kỹ thuật sản khoa nam, nhưng bà ta không dạy, bởi vì sản khoa nam đặc biệt dễ dàng xảy ra sự cố, bà ta sợ nhận người bệnh nhiều vấn đề xảy ra cũng nhiều, tương lai ảnh hưởng bà ta leo lên." Kiều Xảo khinh thường bĩu môi, "Sau đó A Quyền học trộm, có lần nó trực ca đêm, gặp phải tai nạn liên hoàn, có người bệnh ở phòng quan sát khám gấp đột nhiên xuất huyết nhiều, căn bản không kịp chờ Đường Uy chạy về bệnh viện đã chết. A Quyền lúc đó vẫn chưa phải mổ chính, nhưng mạng người liên quan đến trời nó liền đi giải phẫu, cứu sống toàn bộ lớn nhỏ. Chính là vì bảo vệ tính mạng, A Quyền cắt tử cung của người ta, người nhà cũng không biết từ đâu nghe được nó không có tư cách mổ chính, bèn tố cáo bệnh viện. Vì chuyện này, Đường Uy ngay trước mặt tất cả nhân viên y tế của khoa quát A Quyền một trận."
Khẽ nhíu mày, tay Trịnh Chí Khanh không tự chủ được nắm thành nắm đấm.
"Thật ra quyết sách của nó một chút cũng không sai, cho dù Đường Uy ở đó, cũng chỉ có con đường cắt tử cung có thể lựa chọn." Kiều Xảo thở dài, lắc lắc đầu, "Nhưng người ta chiếm lý, cuối cùng vẫn là quyết định là sự cố chữa bệnh. Đường Uy làm chủ nhiệm khoa, chịu toàn bộ trách nhiệm. Thật ra chuyện này đối với bà ta mà nói không có ảnh hưởng gì, ngược lại bởi vì bà ta "Dạy" ra đồ đệ kỹ thuật ưu việt lâm nguy không loạn như A Quyền, trong viện còn khen ngợi bà ta. Sau đó Đường Uy liền được đề bạt thành Phó viện trưởng, kiêm nhiệm đại chủ nhiệm khoa sản còn phân công quản lý nhân sự, mọi người đều nói bà ta sẽ là viện trưởng nhiệm kỳ kế. Bắt đầu từ đó, cuộc sống tốt đẹp của A Quyền coi như chấm dứt. Nó một bác sĩ chủ nhiệm, ngay cả việc của bác sĩ nội trú cũng làm, một tuần 5 ca đêm, thứ 7 chủ nhật còn thêm nửa ngày khám bệnh, cái này không hành hạ người sao? Ngay cả cái này, A Quyền cũng không nói Đường Uy nửa chữ, đó dù sao cũng là sư phụ nó. Nó muốn chia tổ sản khoa nam, Đường Uy không duyệt, cái này còn không tính, đến cuối cùng cả khu bệnh khoa sản để lại 6 cái giường cho nó. Nhưng bọn nó chẩn 1 ngày phải nhận 40 số, chỉ vì chuyện không sắp xếp được giường, nó không ít bị người nhà trách mắng. Thật sự không có cách, nó dọn phòng làm việc của mình ra để nhét 3 cái giường vào."
"Viện trưởng Đường bà ấy...... Đây là vì sao?" Trịnh Chí Khanh nghe một đường, thật sự không nghĩ ra Hà Quyền vì sao chịu sỉ nhục như vậy.
"A Quyền là bác sĩ chủ nhiệm trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của hệ thống, Đường Uy cảm thấy nó quá mức xuất sắc, chính là muốn áp chế nhuệ khí của nó. Bà ta không nghĩ tới chính là, Quý Hiền Lễ nhìn trúng A Quyền, cho A Quyền điều kiện đến Đại Chính làm đại chủ nhiệm khu thành lập khu sinh 3. Chị thật sự đã lâu không thấy A Quyền vui vẻ như vậy. Nhưng Đường Uy không thả nó đi, lật ra điều kiện nói nó là bác sĩ học tại chức, dựa theo quy định phải ở bệnh viện Trung Tâm phục vụ đủ 10 năm mới có thể nghỉ việc, hoặc là bồi thường hơn 100 vạn." Kiều Xảo nói đến đây hầm hừ, "Tính A Quyền cậu cũng biết đấy, ép nó, mặc kệ thiên vương lão tử của mày là ai, ở trong phòng làm việc làm ầm với Đường Uy. Sau đó viện trưởng Tần ra mặt giảng hòa, cho A Quyền nghỉ việc, nhưng Đường Uy vẫn giữ hồ sơ của nó không cho chuyển ra. A Quyền cũng không quan tâm, dù sao chưa đến về hưu cũng không cần hồ sơ, tự nó cũng nói, cứ làm như vậy, chưa đến về hưu đã mệt chết trên bàn giải phẫu.
"Nhưng mà, chị Kiều Xảo, hiện tại biện pháp duy nhất A Quyền không bị giáng chức, chính là tìm Đường Uy xuất một phần chứng minh để thừa nhận niên hạn làm việc của cậu ấy ở bệnh viện Trung Tâm."
"Trời đất, bà ta nếu có thể xuất phần chứng minh này cho A Quyền, chị mặc kệ cậu gọi là chị!" Kiều Xảo kêu lên khoa trương.
Trịnh Chí Khanh lúng túng xoa lông mày, đang muốn uyển chuyển tỏ vẻ cự tuyệt đột nhiên nghe thấy trên hành lang truyền đến tiếng tranh chấp. Anh đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy có người nhà đang ở khu hộ sĩ ồn ào với Tiền Việt. Trong đó có một nam, trên mũi dán miếng dán thu hẹp cố định xương mũi.
Trịnh Chí Khanh một cái liền nhận ra chàng trai kia là ai, bên cạnh còn đứng chị họ của hắn và một người phụ nữ trung niên chưa từng gặp. Anh đi tới chắn Tiền Việt về phía sau, nói: "Có vấn đề gì nói với tôi."
"Rút tiền! Đứa nhỏ chúng tôi không cần, dựa vào cái gì không rút —" Phùng Khải nói một nửa, sau khi nhận ra Trịnh Chí Khanh nhất thời nghẹn lại, không tự chủ được lui về sau nửa bước.
"Chi phí là đăng ký dưới tên người bệnh, trừ phi bản thân người bệnh đồng ý, nếu không một phân tiền cũng không rút được." Trịnh Chí Khanh áp sát lên một bước, ánh mắt lạnh lùng ngữ điệu tràn đầy cảm giác bị áp bách, "Vị tiên sinh này, nhìn cậu rất quen, chúng ta có phải từng gặp ở đâu không?"
Phùng Khải lại lui về sau một bước, trực tiếp trốn phía sau mẹ hắn và chị hắn.
Mẹ Phùng Khải vừa thấy con trai sợ, hơi cau may, lập tức lại chất vấn Trịnh Chí Khanh: "Cậu là lãnh đạo? Vừa lúc, tôi nói, bệnh viện nát này của các cậu thu phí cao như vậy, còn để bác sĩ giả khám bệnh, có tin tôi hiện tại liền gọi điện thoại đến cục Y tế bảo người ta đóng bệnh viện các cậu không?"
"Tôi tin." Trịnh Chí Khanh gật gật đầu, thái độ thành khẩn đến dọa người. Cánh tay anh dài, trực tiếp lướt qua mặt bàn khu hộ sĩ duỗi tay vào cầm ống nghe máy bàn lên đưa cho mẹ Phùng Khải, bình tĩnh nói: "Bà hiện tại liền gọi, tôi chờ."
Mặt mẹ Phùng Khải đều tức cứng. Chị họ vội vàng kề tai nói nhỏ với bà ta, cũng không biết nói cái gì, chỉ thấy vẻ mặt mẹ Phùng Khải đổi tới đổi lui, muôn màu muôn vẻ.
Trịnh Chí Khanh mặc dù ở nước ngoài chưa từng gặp người như vậy, nhưng anh từng gặp bực mình hơn. Hồi đó anh ở trung tâm khám gấp trực ca đêm, trải qua một trận bắn nhau của hắc bang Liên Bang Nga và hắc bang Colombia, đầy đại sảnh đều là máu và tiếng kêu thảm thiết, cảnh sát 3 lớp trong 3 lớp ngoài vây quanh một đống. Trịnh Chí Khanh được phân 2 người bị thương, anh đang bận khẩn cấp xử lý tên Tây lông trên đùi có vết thương xuyên qua, kết quả nghe thấy người Colombia nằm phía sau dùng tiếng Tây Ban Nha uy hiếp anh. Người đó nói anh kì thị chủng tộc, chỉ lo cứu người da trắng, bạn bè bên ngoài nhất định muốn anh mất mặt.
Nguyên tắc cấp cứu khám gấp dựa theo mức độ nguy cấp xếp thứ tự, lại nói Trịnh Chí Khanh một người da vàng, anh nếu có kì thị chủng tộc thật là kỳ lạ. Anh nghĩ có thể là mình đeo khẩu trang không thấy rõ mặt, vóc người lại cao lớn vừa nhìn bị coi thành người da trắng, cũng không định giải thích. Nhưng người kia mắng chửi người một đống, quấy nhiễu người làm việc, thế là Trịnh Chí Khanh kéo khẩu trang xuống xoay mặt dùng tiếng Trung kêu một câu "Câm mồm!" với người kia.
Đối phương quả thật ngậm miệng, nhưng không phải nghe hiểu lời của anh, mà là lúc ấy vẻ mặt Trịnh Chí Khanh nhìn giống như muốn giết người.
"Cậu đây là thái độ giải quyết vấn đề sao? Tôi không nói với các người! Gọi viện trưởng của các người!"
Mẹ Phùng Khải quay mặt đi, không nhìn Trịnh Chí Khanh.
Trịnh Chí Khanh ra hiệu đồng nghiệp xung quanh giải tán, sau đó bình tĩnh nói với bà ta: "Viện trưởng công việc bận rộn, không tiện quấy rầy. Tôi tên là Trịnh Chí Khanh, là chuyên vụ của bệnh viện sản khoa Đại Chính, cũng là cổ đông của bệnh viện này. Tôi có thể rất rõ ràng nói với bà, chuyện tôi không giải quyết được, tìm viện trưởng cũng vô dụng."
"Vậy thì trả tiền cho tôi! Đứa bé kia có bệnh, chúng tôi không cần!"
Kiều Xảo nhất thời sặc lại: "Tôi lúc trước nói với bà đều là vô ích sao? Đó là bệnh biến nhẹ, hơn nữa còn là phát sinh trên cuống rốn, liên quan gì đến đứa bé!?"
"Cuống rốn không phải trên người đứa bé à, đồ bẩn đã sớm theo máu chảy vào trong thân thể đứa nhỏ rồi! Đừng cho là tôi cái gì cũng không biết! Các người kiểm tra sinh sản không sớm kiểm tra ra, kéo dài quá 28 tuần mới nói có bệnh, phá thai còn không cho! Đây là thất trách của bệnh viện các người, các người phải bồi thường phí tổn thất tinh thần!" Mẹ Phùng Khải lúc này lại hơi có chút khí thế.
Trịnh Chí Khanh và Kiều Xảo câu thông đơn giản vài câu tình huống, xoay mặt cười cười với mẹ Phùng Khải: "Bà và Úc Siêu là quan hệ thế nào? Mẹ? Mẹ chồng?"
Mẹ Phùng Khải ngẩn người, hai đứa trẻ không đăng ký, bà ta chả tính là gì cả!
"Luật pháp quy định, chỉ cần bản thân người bệnh trao quyền, có thể do người thân thay xử lý thủ tục tương quan. Nói đơn giản chút, nếu như bất cứ ai trong các người có quan hệ luật pháp hoặc trên huyết thống với Úc Siêu, đều có thể thay cậu ấy tiến hành nhận quyền." Trịnh Chí Khanh nói, quăng ánh mắt về phía Phùng Khải. Thằng nhãi kia giống như con ếch bị rắn lườm, vẻ mặt cứng ngắc thở mạnh cũng không dám.
Hèn nhát.
"Cậu chờ đấy, không tố cáo phá sản bệnh viện nát nhà các người, tôi con mẹ nó sửa họ!" Mẹ Phùng Khải kéo tay con trai, "Đi! Buổi chiều đến cục dân chính đăng ký chứng nhận với đồ đê tiện kia!"
Đưa mắt nhìn theo ba bọn họ chạy thẳng tới phòng bệnh Úc Siêu, Kiều Xảo dùng cùi chỏ chọc chọc Trịnh Chí Khanh: "Này, bọn họ kiện thật, cậu phải bồi bao nhiêu?"
"Không cần bồi thường tiền, em lại không không tuân theo quy định." Trịnh Chí Khanh ngoắc khóe miệng, "Ngược lại bọn họ, buổi chiều phải đi đăng ký chứng nhận khẳng định không kịp làm công chứng tài sản trước hôn nhân, đến lúc đó Úc Siêu căn bản không cần chờ bọn họ bố thí, cái cậu ấy và con nên được, một phần cũng sẽ không thiếu. Em có thể giúp cậu ấy tố tụng ly hôn, dựa theo luật có thể cầm trích phần trăm 7% đến 14%."
Kiều Xảo cười vịn cánh tay Trịnh Chí Khanh: "Cậu sao hư hỏng vậy chứ?"
"Chị, em cũng phải ăn cơm không phải sao?" Trịnh Chí Khanh vỗ vỗ tay cô.
"Lại nói, bọn họ tìm phiền phức cho A Quyền, chia bọn họ một nửa gia sản coi như là em phát thiện tâm."