• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Nghênh không nói cho Triệu Kim Mạn biết người cô phụ trách chụp tạp chí là ai.

Vì vậy khi cô đang ở trong studio chờ đợi, đột nhiên thấy một đôi giày cao gót màu bạc xuất hiện trước mặt mình. Triệu Kim Mạn ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của đôi giày cao gót này thì bắt gặp vẻ mặt khinh thường của Thẩm Chi Khanh, cô ta cười lạnh nói: “Hạ tỷ, đây là nhiếp ảnh gia có danh tiếng mà chị nói đến sao? Em không nghĩ vậy.”

Triệu Kim Mạn rất muốn mở miệng mắng chửi, nhìn thấy người phụ nữ này tâm tình cô bắt đầu không tốt. Nhưng cô vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, “Thực lực của tôi thế nào Thẩm tiểu thư nên xem kết quả rồi hẵng từ từ đánh giá.”

Triệu Kim Mạn là người tự tin, cô không thích ai phủ nhận tài năng của mình. Vì đây là công việc nên cô mới nhẫn nhịn không đả kích đối phương. Người tên Thẩm Chi Khanh mặc kệ lời cô nói, vẫn như cũ không thèm quan tâm đến cô, bộ dạng đáng ghét dậm chân rời đi.

Mà Triệu Kim Mạn đã xem nhẹ tính tình tiểu thư của Thẩm Chi Khanh quá rồi. Ngày trước Hứa Tẫn Hoan từng nói Triệu Kim Mạn là người có tính khí kiêu ngạo, tùy hứng nhất cô ấy từng biết nhưng giờ Triệu Kim Mạn phát hiện ra Thẩm Chi Khanh này còn tùy ý hơn cả mình.

Cô ta cố tình làm khó Triệu Kim Mạn, hẹn chụp vào buổi chiều, gần đến lúc chụp cô ta lại bình tĩnh đến muộn. Hơn nữa còn không chịu hợp tác, bày ra đủ trò để buổi chụp hình không đạt được hiệu quả tốt như mong muốn của Triệu Kim Mạn.

Nếu là Triệu Kim Mạn trước kia, có lẽ cô sẽ bỏ cuộc nhưng hiện tại cô không thể làm vậy, “Nếu Thẩm tiểu thư không thấy hài lòng, chúng ta chụp đến khi cô ấy hài lòng mới thôi.”

Cô ta muốn giở trở, Triệu Kim Mạn sẽ giở trò cùng cô ta.

Đợi tới chập tối, Thẩm Chi Khanh đã thấm mệt, không làm khó cô nữa. Bản thân Triệu Kim Mạn cũng muốn kết thúc buổi chụp nhanh chóng nhưng cô là người có thù tất báo.

Cô cầm máy ảnh đi đến trước mặt Thẩm Chi Khanh, cúi đầu nói nhỏ, “Thẩm tiểu thư có thời gian bắt bẻ lỗi của tôi, sao không dành thời gian tập luyện lại cách biểu đạt cảm xúc trên gương mặt? Biểu cảm của cô không phong phú chút nào.”

Trong lúc Triệu Kim Mạn chụp ảnh, cô lập tức phát hiện ra Thẩm Chi Khanh không giỏi trong việc biểu đạt cảm xúc khi chụp ảnh.



“Triệu Kim Mạn, cô chờ đấy.”

“Ồ! Tôi vẫn luôn chờ mà.”

Triệu Kim Mạn lấy tay che môi cười, bày ra bộ dạng vô hại, “Thẩm tiểu thư thấy chiếc nhẫn này thế nào? Thật ra tôi không định đeo nhưng Phó Tư Duyên nhất quyết muốn tôi đeo, anh ấy sợ có người khác đến tán tỉnh tôi. Anh ấy đúng một hũ dấm chua, Thẩm tiểu thư thấy đúng không?”

Thẩm Chi Khanh nổi giận đùng đùng, sao có thể xuất hiện một người phụ nữ vô liêm sỉ thế này? Rõ ràng chị ta câu dẫn Phó Tư Duyên, giờ lại cố ý nói Phó Tư Duyên quấn lấy chị ta.

Triệu Kim Mạn cảm thấy thoải mái vô cùng, nhìn bộ dạng tức giận kia cô hả hê không ít. Muốn đấu với cô? Thẩm Chi Khanh không đủ trình độ.

Sau khi rời khỏi tòa nhà《D&H》cô bắt taxi đi đến công ty anh. Cô suy nghĩ bản thân đòi Phó Tư Duyên mua cho cô một chiếc xe thay vì phải đi taxi hằng ngày.

Nghĩ đến chuyện dùng giao dịch giường chiếu để đổi lấy một chiếc xe với anh cô đã thấy phấn khích.

Giống như quan hệ kim chủ và tình nhân, một quan hệ không chính đáng.

Triệu Kim Mạn đã quen với cấu trúc công ty Phó Tư Duyên, cô tự do ra vào phòng làm việc của anh.

Nhìn chiếc ghế sofa đắt tiền êm ái trong phòng, Triệu Kim Mạn đột nhiên nảy ra suy nghĩ cô chạm tay xuống phía dưới xoa nhẹ âm đế, rất nhanh đã ướt.

Cô đem quần lót kéo xuống, đặt vào ngăn kéo bàn làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK