• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Kim Mạn cảm thấy ở cùng Phó Tư Duyên vẫn là tốt nhất.

Nghĩ đến Phó Tư Duyên, mấy suy nghĩ đen tối trong đầu cô lại hiện lên, đối mặt với anh cô thoải mái sống thật với suy nghĩ của bản thân nhất.

Triệu Kim Mạn không hiểu vì sao mình có thể thoải mái với anh như thế.

Có lẽ là duyên phận.

Chung Nghênh vừa lái xe vừa quan sát cô, cảm xúc của Triệu Kim Mạn không tốt lắm, không biết có phải do Tống Đình Sâm làm ảnh hưởng không.

Tống Đình Sâm nổi tiếng là kẻ đào hoa ở thành phố B hơn nữa tên này không có quy tắc đạo đức, vừa mắt sẽ tấn công, cho dù đó là bạn gái của người khác.

“Mạn Mạn, cậu không vui à?”

“Không có, mình chỉ đang suy nghĩ về câu nói hôm đó của Phó Tư Duyên.”

“Ngày đó Phó tổng nói gì mà khiến cậu mất hồn mất vía mấy ngày hôm nay?”

Triệu Kim Mạn rời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, đèn neon dần sáng lên, ánh đèn vàng thắp sáng thành phố.

“A Nghênh, cậu thử nghĩ xem Phó Tư Duyên có ý từ gì? Ngày đó anh ấy nói yêu mình.”

Chung Nghênh dùng chân đạp phanh, chiếc xe dừng gấp lại, phía sau là tiếng còi nôn nóng nhắc nhở chiếc Land Rover lái xe cẩn thận.



Chung Nghênh bình tĩnh lại, một lần nữa khởi động xe.

“Mạn Mạn, cuộc hôn nhân của bọn cậu là hợp đồng, chẳng nhẽ cậu có tình cảm Phó Tư Duyên?”

“Đúng thế, mình thua rồi, mình đã yêu anh ấy.”

“Vậy cậu nghĩ thử xem, có phải Phó Tư Duyên kia yêu thầm cậu nên lập ra cái bẫy này đợi cậu bước vào? Hai người trở thành vợ chồng hợp pháp, quan hệ vợ chồng giả cũng có thể biến thành thật?”

Triệu Kim Mạn gạt mấy sợi tóc ra sau tai, “Chuyện này hợp lý sao?”

“Đương nhiên là hợp lý, mình đang nghi ngờ Phó Tư Duyên có ý đồ với cậu từ lâu. Dù vậy cũng không sao, dù gì cậu đã gả cho Phó Tư Duyên, anh ta có tình cảm với cậu càng tốt như thế Thẩm Chi Khanh sẽ không phá hoại được cuộc hôn nhân của cậu.”

Phía bên kia, Phó Tư Duyên ngồi trong văn phòng hắt xì vài lần, anh xoa mũi nghĩ rằng thời tiết chuyển lạnh nên hắt xì chứ nào biết vợ mình đang suy nghĩ đến mình.

Hai người ăn cơm xong, Chung Nghênh đề nghị đến quán bar chơi.

Triệu Kim Mạn và Chung Nghênh đều là những kẻ ham chơi tuy nhiên không làm mấy chuyện xằng bậy, đến quán bar chỉ để mua vui.

Hơn nữa Triệu Kim Mạn là người học nhiếp ảnh, đối với các loại hình nghệ thuật cô đều yêu thích, nói đơn giản hơn chính là cô thích xem tiểu thịt tươi múa cột.

Chung Nghênh ôm bả vai cô, cười lớn, “Đừng đắn đo, chúng ta đi xem tiểu thịt tươi. Mình nói cậu nghe ở Vista gần đây có rất nhiều soái ca.”

Triệu Kim Mạn bắt đầu bị dụ dỗ.



Từ sau khi kết hôn với Phó Tư Duyên, cô ít tới mấy nơi như quán bar cho nên lúc Chung Nghênh dụ dỗ cô vẫn giao động hơn nữa hôm nay Phó Tư Duyên gọi cho cô nói rằng anh gặp mặt bạn bè sẽ về trễ.

Cuối cùng Triệu Kim Mạn vẫn đồng ý, “Đi thôi, chúng ta đến xem các tiểu thịt tươi.”

Điểm đặc biệt ở Vista chính là múa cột, người múa cột không phải phụ nữ mà là đàn ông. Nhờ điểm đặc biệt này quán thu hút toàn chị em phụ nữ nếu có đàn ông đến thì người đó có thể là gay.

Quán bar ồn ào, giọng nói vui vẻ của mọi người hòa lẫn với tiếng nhạc.

Ánh đèn sắc màu xập xình, trên sân khấu một người đàn ông mặc trang phục biểu diễn, nhẹ nhàng xoay tròn trên chiếc cột.

Dáng người này cực tốt, đúng kiểu mặc áo vào thì thư sinh nho nhã nhưng cởi áo ra lại hoang dã cuồng nhiệt cơ bụng sáu múi hấp dẫn. Động tác của anh ta dẻo dai, dùng mũi chân làm điểm tựa đi quanh cột thép.

Chung Nghênh hoàn toàn điên cuồng, cô ấy từng nói thấy mấy tiểu thịt tươi là không khép chân vào nổi ý tứ chính là muốn cùng người ta phát sinh quan hệ.

Triệu Kim Mạn bị bầu không khí này lây nhiễm.

Trên khu ghế tầng hai, có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Kim Mạn.

“Phó Tư Duyên, kia chẳng phải là bà xã của cậu sao?” Thẩm Mục Chi đập nhẹ tàn thuốc, nhìn theo ánh mắt Phó Tư Duyên nhận ra gương mặt quen thuộc.

Phó Tư Duyên không dựa vào vào quầy bar nữa, “Ừ, em ấy ham chơi.”

Thẩm Mục Chi cảm nhận được ngữ khí chiều chuộng từ miệng Phó Tư Duyên?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK