Trên đường về nhà, Phó Tư Duyên dặn dò trợ lý Kỳ lái xe đến toà nhà cao ốc Quốc Mậu để dùng bữa.
Sau khi ăn uống no say, Triệu Kim Mạn chỉ muốn nằm nhoài ra ghế sofa nhưng nghĩ đến bản thân phải duy trì hình tượng điềm đạm quy củ nên đành phải giúp anh sắp xếp lại hành lý.
Phó Tư Duyên nới lỏng cà vạt, ngồi yên trên ghế sofa nhìn cô gái nhỏ rũ mi sắp xếp lại quần áo trong vali.
Sắp xếp một hồi, cô đột nhiên vui vẻ quay sáng nói với anh, “Phó Tư Duyên! Chiếc máy ảnh này!” Triệu Kim Mạn hai mắt phát sáng đến cả nói cũng không nổi một câu trọn vẹn.
Phó Tư Duyên lười biếng dựa người xuống ghế sofa, bàn tay thoải mái đặt lên thành ghế thu lại mọi hành động của cô vào trong mắt.
Trường Đại Học Triệu Kim Mạn theo học đào tạo nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Ngành nghề này tốn rất nhiều tiền, mà những người làm nghệ thuật cần phải có thanh danh mới bội thu được tiền của.
Từ khi gia đình gặp chuyện đến giờ, Triệu Kim Mạn lập tức dừng việc theo đuổi ngành nghề này bởi số tiền chi vào quá đắt đỏ.Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, Triệu Kim Mạn giống như đứa trẻ được cho quà phấn khích tột độ.
Cô rất thích chiếc máy ảnh này, nếu không phải Phó Tư Duyên quá lạnh nhạt khó gần thì cô đã chạy đến ôm lấy anh, tặng cho anh một nụ hôn.
Thời gian tiếp theo, Triệu Kim Mạn tiếp tục khám phá những chiếc hộp tinh xảo trong vali của anh. Phó Tư Duyên mua tặng cô rất nhiều món đồ, đều là hàng cao cấp xa xỉ. Lắc tay, hoa tai, nước hoa tất cả mấy thứ này cô đều thích.
Tuy rằng bản thân cô không phải người ham mê vật chất nhưng từ sâu trong con người cô luôn yêu thích những món đồ tinh xảo. Có lẽ nguyên nhân dẫn đến niềm đam mê này chính là sự nuông chiều từ bé của Triệu Gia Niên dành cho cô.
Giờ phút này, cô ngồi yên trên thảm nhung, bàn tay cẩn thận vuốt ve từng món đồ. Ánh mắt Triệu Tư Mạn sạch sẽ, mang theo một chút phấn khích tựa như những vì sao lấp lánh.
Bỗng nhiên Phó Tư Duyên cảm thấy khát nước, không biết vì sao lại thấp giọng gọi cô: “Mạn Mạn, lại đây.”
Đối với cách gọi thân mật này Triệu Kim Mạn có chút không quen nhưng cô vẫn nghe lời đi đến. Lúc đi, làn váy mềm mại khẽ chuyển động khiến tâm tình Phó Tư Duyên nháo loạn không nên lời.
Đợi cô đến trước mặt mình, bàn tay to lớn liền nắm lấy cổ tay cô. Tay anh rất nóng, giống lò than làm cổ tay cô bỏng rát.
Phó Tư Duyên kéo cô ngồi xuống đùi mình, Triệu Kim Mạn có chút giãy dụa nhưng không thành công đành phải ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực vững chãi của anh. Từ hồ ly giảo hoạt hoá thành con thỏ nhỏ an tĩnh.
Triệu Kim Mạn cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang ra tăng tốc độ. Chắc chắn do sức hút từ gương mặt của Phó Tư Duyên quá mạnh mẽ nên nhịp tim cô mới đập loạn thế này.
Hơn nữa, cũng bởi anh vừa mới tặng quà cho cô. Xúc cảm phấn khích vẫn đang tồn tại cho nên nhịp tim tăng tốc là chuyện thường tình. Cái đầu nhỏ của cô cố gắng tìm lấy lí do bao biện.
Dường như Phó Tư Duyên biết được cô đang nghĩ điều gì, anh nhẹ nhàng cong môi. Nắm lấy cằm Triệu Kim Mạn, cúi đầu hôn xuống.
Lúc mới bắt đầu, anh chỉ chậm rãi lướt qua. Dần dà nụ hôn trở nên ngày càng mãnh liệt. Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại cạy mở môi cô, như con rắn uyển chuyển tiến vào chọc phá.
Bàn tay ấm nóng vuốt ve eo cô khiến Triệu Kim Mạn có chút ngưa ngứa, khẽ vặn mình vài lần.
Đầu lưỡi anh dây dưa, quấn quanh lưỡi cô, dùng sức ngậm vào.
Triệu Kim Mạn bị anh hôn tới đầu óc quay cuồng, không biết từ lúc nào cơ thể nhỏ nhắn đã bị áp xuống ghế sofa. Bàn tay Phó Tư Duyên chậm rãi đi xuống làn váy di chuyển vào bên trong.
Bàn tay nóng ấm quẩn quanh chạm vào bắp đùi non, dường như muốn đợi cô đồng ý mới tiến vào khai phá nơi tư mật xinh đẹp.
Triệu Kim Mạn chống tay lên ngực anh, yếu ớt cất lời: “Phó Tư Duyên, đừng mà …”
Hơi thở anh nóng bỏng, hung hắn mút mạnh môi cô mới chịu buông tha.
Nhịp tim Triệu Kim Mạn đập thình thịch, gương mặt đẹp đẽ đầy cuốn hút của anh đang vùi mình xuống ngực cô. Từng nhịp thở ấm áp đều dán chặt vào da thịt Triệu Kim Mạn làm cô chút ngưa ngứa, khó chịu.
Thậm chí cô còn cảm nhận được nơi tư mật của mình tiết ra mật dịch ẩm ướt.
Phó Tư Duyên chính là đang cố gắng nhẫn nhịn vì muốn cô cam tâm tình nguyện cùng anh hoan ái.