• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Kim Mạn đẩy Phó Tư Duyên, sợ hai người cứ thứ lau súng cướp cò không làm thêm được gì nữa, “Phó Tư Duyên, ăn bánh kem trước được không?”

Phó Tư Duyên đáp ứng nhưng cơ thể vẫn bất động, nóng bỏng đè lên cô.

Gò bông đào của cô bị anh ép xuống, nhịp tim đập nhanh hơn.

“Phó Tư Duyên, anh đứng dậy.” Tay cô gãi gãy lòng bàn tay anh.

Phó Tư Duyên buông cô ra, Triệu Kim Mạn chạy vào phòng bếp lấy từ trong tủ lạnh chiếc bánh kem kích thước vừa phải, phủ một lớp kem trắng xung quanh, bên trên có dâu tây và anh đào.

Phó Tư Duyên nhìn đũng quần phía dưới ngày một to.

Anh thở dài, chỉ muốn ôm lấy Triệu Kim Mạn, mở hai chân cô ra. Dùng thứ thô dài cắm lấy tiểu huyệt chặt hẹp.

Triệu Kim Mạn thấy ánh mắt chất chứa dục vọng của anh, khẽ cười chắc chắn Phó Tư Duyên đang đói bụng.

Từ Macao trở về, anh bị thương nên không thể lăn lộn cũng cô, mỗi ngày chỉ sờ soạng vài cái sắp ăn chạy niệm phật rồi.

“Anh ngồi xuống bàn ăn đợi em.”

Triệu Kim Mạn vào phòng ngủ một lúc lâu mở quay lại.

Cô nghe theo lời Chung Nghênh, tìm bộ đồng phục học sinh mặc vào.

Khi đó đồng phục của cô là áo sơmi trắng, váy dài đến đầu gối màu đen, nhiều năm không mặc vẫn vừa vặn tuy nhiên hơi chật vì ngực cô lớn hơn.

Ánh đèn vàng chiếu xuống người cô, khiến Triệu Kim Mạn xinh đẹp diễm lệ hơn.



Cô bước đến, áo trắng phác họa vòng một hoàn hảo, đôi chân thẳng tắp.

Phong cảnh bên trong nhất định đẹp.

Vật to lớn của anh ngo ngoe rục rịch, Triệu Kim Mạn cảm nhận rõ ánh mắt nóng bỏng.

Cô giống như đóa hoa ướt át kiều diễm, mê người, Triệu Kim Mạn cong môi như có như không đưa lưng về phía anh tìm gì đó.

Cô khom lưng tìm rượu vang đỏ.

Váy dài màu đen kéo ngắn lên, từ góc độ của Phó Tư Duyên thấy được bờ mông ẩn hiện.

Mông cô trắng mịn không mặc quần lót nhìn kỹ sẽ thấy bụi cỏ thưa thớt bị cô cạo sạch.

Phó Tư Duyên chuyên chú nhìn ngắm nhất cử nhất động, cự vật dưới thân như muốn phá nát vải vóc xông ra, gân xanh nhô lên.

Hoa huyệt của cô như đóa hoa hồng nhạt, mật dịch trong suốt khiến nó cuốn hút hơn.

Môi âm hộ mấp máy, co rút buông lỏng, nhộn nhạo.

Yết hầu Phó Tư Duyên cử động, anh đứng dậy bước đến bên cô, từ phía sau ôm Triệu Kim Mạn.

Vật phía dưới đã sớm sưng to, mã mắt hưng phấn phun ra chút tinh dịch, nhắm thẳng vào tiểu huyệt.

“Phó Tư Duyên, đừng nóng nảy, cùng em từ từ chơi đùa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK