Trước kia cậu còn tưởng mình vẫn đang ở trên địa cầu, lần này bị mấy người kia tìm tới còn cho là mình đụng phải một đám yêu quái, giờ ngẫm lại, hình như có cái gì sai sai rồi đó!
Cậu nhất thời không nói ra được rốt cuộc là sai sai chỗ nào, nhưng tóm lại tất cả những thứ trướ mắt này đều khác xa so với tưởng tượng của cậu.
Thư Thư đang nghĩ miên man, đột nhiên thấy trong video, một "tiểu yêu tinh" được cha mẹ đưa lên một chiếc phi thuyền.
Trong phim hoạt hình "Cậu bé ca-cao", ngân nga tiếng hát "Cây ca-cao ngồi phi thuyền, cây ca-cao muốn ngồi trên phi thuyền, cây ca-cao đi du lịch, cây ca-cao muốn đi lịch" kèm theo những điệu nhảy trông cực kỳ vui nhộn, Thư Thư choáng váng.
Phi thuyền! Nơi này thậm chí có cả phi thuyền kìa! Cái video này giảng giải các loại sinh hoạt thường thức, trong đó có cả phi thuyền!
Nơi này... Không phải địa cầu?
Lúc rơi xuống rừng rậm, bởi vì trước kia từng sống trong rừng một thời gian, tuy sợ sệt nhưng tốt xấu gì cũng không thấy không hợp với môi trường xung quanh, còn bây giờ...
Thư Thư mơ hồ có cảm giác mình bị cả thế giới này vứt bỏ.
Nơi này... Không phải địa cầu cậu thường sinh sống.
Tuy rằng trên địa cầu linh lực ít ỏi, ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, không thấy được hành tinh bên ngoài, nhưng dù sao cũng là quê hương cậu, là nơi cậu sống nhiều năm như vậy rồi, còn nơi đây... Rốt cục đây là đâu? Những người kia, thật sự là yêu tinh sao?
Thư Thư khủng hoảng rồi, toàn thân cứng ngắc, thỉnh thoảng lại run lên.
Edgar vẫn luôn để ý Thư Thư, phát hiện điểm này, lập tức tới trước mặt cậu, lo lắng quan sát.
Mùi vị quen thuộc đột nhiên xuất hiện, Thư Thư theo bản năng ồm chầm lấy, túm lấy đầu Edgar nói: "Rắn bự à, đây rốt cuộc là nơi nào a!" Ánh mắt đau thương, lệ nóng tuôn trào.
Tiểu á thú nhân đột nhiên thân cận với mình như vậy, Edgar có chút bối rối, cảm giác được nước mắt rơi trên người mình xong, hắn càng đau lòng không thôi, nhưng ngay cả một bàn tay để giúp cậu lau nước mắt hắn cũng không có.
"Làm sao bây giờ a..." Thư Thư lại nói, nơi này mọi thứ đều xa lạ, chỉ có rắn bự là cậu còn quen biết một chút... Đợi đã, rắn?
Thư Thư đột nhiên phản ứng lại, mình tựa như... đang ôm một cái đầu rắn?
Lớp vảy trắng cứng rắn tinh mịn, miệng rắn cực lớn ngay bên cạnh mình...
Trước đây tình huống này nhất định sẽ dọa Thư Thư sợ "chết", hoặc là trực tiếp cứng ngắc, nhưng giờ cậu đã miễn dịch rồi, cho nên tốt xấu gì cũng không phản ứng như hai trường hợp trên, chỉ đẩy rắn bự ra, sau đó sợ hãi nhảy dựng trên salon.
Hình như... Hơi quá đáng? Thư Thư thấy rắn bự bị mình đẩy ra không thấy nhúc nhích, thật ái ngại: "Xin lỗi xin lỗi..." Cậu cũng đâu muốn vậy, chẳng qua bản năng phản xạ vô điều kiện thì biết làm sao đây...
Edgar ngược lại đã quen từ lâu rồi, tiểu á thú nhân nhút nhát lắm, còn sợ rắn, phản ứng như vậy thật bình thường, đâu thể trách được.
Dù sao, tiểu á thú nhân đã cố gắng hết sức khắc chế sợ hãi để tiếp cận mình.
Tuy rằng nghĩ vậy nhưng trong lòng Edgar không khỏi đắng chát.
"Rắn bự a, chờ ngươi biến được thành người, ta khẳng định sẽ không sợ ngươi nữa." Thư Thư nhìn rắn bự, cười lấy lòng.
Cậu hiện giờ chỉ còn có rắn bự, rắn bự không có ác ý còn bảo vệ cậu, cậu thật sự đâu muốn không tiền đồ như thế đâu, nhưng không kìm được...
Nhất định phải giúp rắn bự mau chóng tu luyện thành người! Tới lúc đó sẽ không còn gì đáng sợ nữa rồi!
"Ngươi... Đừng nhúc nhích, để ta xem ngươi tu luyện đến đâu rồi." Thư Thư nói, vừa nói vừa vươn tay chạm lên thân rắn, sau đó đem linh lực trong cơ thể mình truyền qua.
Dùng linh lực đi xem xét thể trạng người ta thực ra là rất không lễ phép, người bình thường sẽ không để người khác làm vậy với mình, bất quá Thư Thư không biết điều này, Edgar cũng không cần phòng bị cậu, cho nên linh lực thi triển thông suốt, nhanh chóng kiểm ta một lượt tình trạng bên trong cơ thể Edgar.
Nhiều linh lực thật a! Hơn nữa... Thật giống như sắp biến hình rồi?
Khéo khi lôi kiếp của rắn bự sắp tới!
Tâm tình buồn bực của Thư Thư bị quét sạch sành sanh, cậu hưng phấn vỗ đầu bự của hắn, động viên: "Đồ đệ ngươi thật lợi hại! Sắp biến hình tới nơi rồi, nhanh hơn sư phụ ngươi gấp mấy trăm lần ấy!" Không, hình như không chỉ mấy trăm đâu, cậu tu luyện mấy trăm năm, rắn đây mới tu luyện chưa tới trăm ngày a!
Nhưng mà, đây là chuyện tốt mà, chờ rắn bự biến thành người rồi, cậu sẽ có người đồng hành, nếu nơi này sống không nổi, cùng lắm thì về rừng núi cùng sống với đồ đệ đi.
Tới lúc đó để đồ đệ đi săn thú, cậu ở nhà làm cơm, cũng tốt đẹp lắm chứ.
Đương nhiên, nếu như có thể, cậu vẫn mong ở lại nơi này, dù sao có các sản phẩm công nghệ cao cũng đỡ... Nghĩ vậy, Thư Thư tiếp tục kéo rắn bự đi coi video tiếp: "Hai chúng ta phải cố gắng học cho tốt, như vậy sau này sẽ tìm được công việc tốt, ngươi sẽ có cái ăn."
Edgar: "..."
Edgar bồi tiếp tiểu á thú nhân xem hết các loại video cho trẻ nhỏ, dần bình tĩnh lại, đồng thời có chút khúc măc, tiểu á thú nhân vừa nói sau này hắn sẽ biến được thành người, là có ý gì?
"Người" trong câu của cậu có phải là á thú nhân không? Tiểu á thú nhân mỗi lần nói đều tự chỉ mình mà.
Năng lực học tập của Thư Thư rất cao, chờ Jones sắp xếp một vài chuyện trở về, Thư Thư đã có thể nói được vài câu đơn giản: "Xin chào, ta tên là Thư Thư."
Jones cười với cậu, nghe Edgar kể chút chuyện về cậu, theo như giải thích của hắn thì, tiểu á thú nhân này là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng đơn thuần quá mức.
Nghe xong, Jones vốn định cho tiểu á thú nhân này làm một vài kiểm tra, sau đó đem gen tới kho so sánh một chút, xem liệu có phải một á thú nhân mất tích nào đó không, kết quả lại bị Edgar từ chối.
Liệu trên người cậu phải chăng có điều gì bí mật, thế nhưng thoạt nhìn rất đơn thuần a, cho dù có bí mật cũng tuyệt đối không có ý đồ gì xấu.
Liếc mắt nhìn tiểu á thú nhân nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt, Jones đột nhiên cảm thấy thả lỏng: "Xin chào Tô Tô, ta là Jones."
Vốn từ nghèo nàn? Thư Thư cười trộm.
Tên mình có gì kỳ quái sao? Jones có chút khó hiểu, sau đó sắp xếp nơi ở cho cậu – Thư Thư và Edgar, giờ đã do hắn quản lý.
Trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện một tiểu á thú nhân, việc này tuy đáng ngạc nhiên, nhưng thực ra không đến mức cần tới bác sĩ Jones ra tay, vì cân nhắc đến Edgar, lần này hắn lại ôm việc vào người, lý do thì dễ kiếm thôi – tiểu á thú nhân đáng yêu khẳng định không thể giao cho đám người thô thiển trong quân doanh chăm sóc được.
Còn chuyện Edgar là đọa thú... Y nói muốn kiểm tra nghiên cứu thân thể hắn, những người khác lập tức hiểu ra.
"Các cậu tạm thời ở đây đi, cần gì cứ nói với ta, còn con chip thân phận của các cậu, ngày mai ta sẽ cho người đưa tới." Jones nói với Thư Thư, biết cậu không hiểu còn ra hiệu bằng vài động tác, để Thư Thư an tâm ở lại.
Phòng ở Jones chuẩn bị tuy không giống trên địa cầu lắm, nhưng có vài chỗ tương tự, Jones làm mẫu các thiết bị gia dụng một lần, Thư Thư học xong, ngay cả đồ bếp cũng muốn thử.
"Bọn họ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn!" Thư Thư phát hiện trong bếp có một cái tủ lạnh, bên trong chứa rất nhiều thịt, hai mắt tỏa sáng.
Mấy ngày này Edgar đều ăn thịt do Thư Thư nướng, nhưng cậu chưa từng sử dụng lò nướng bao giờ, lần thứ nhất chỉ dám để 2 phút, sau đó lấy ra xem, phát hiện chưa chín kỹ, lại trả về đặt 5 phút, sau năm phút thấy vẫn chưa được, lại bỏ vào nướng 10 phút nữa...
Cứ thế nướng đi nướng lại mùi vị đương nhiên không ngon, nhưng cả Edgar và Thư Thư đều phi thường thỏa mãn, ăn xong, Thư Thư liền nói: "Chúng ta mau đi tu luyện đi!"