Đương nhiên, xét thấy hình thể Edgar quá lớn, trước kia chỉ có thể cùng ngủ với hài tử dưới đất, hoặc trơ mắt nhìn Thư Thư ôm hài tử biến thành đứa bé ngủ trên giường, sau đó một mình hắn nằm dưới đất cô quạnh.
Hiện tại đổi đời rồi.
Ôm Thư Thư đi lên phi hành khí thật nhanh, đặt trứng nhỏ lên giường, Edgar liền đưa Thư Thư vào phòng tắm đa năng, giúp cậu tẩy rửa một lượt.
"Em tự tắm được mà." Mới vừa biến hình xong nên Edgar còn đang lõa thể, Thư Thư cứ thấy ngài ngại thế nào ý.
Đã lâu không thân mật, hai người lại dính sát vào nhau như vậy, tất nhiên dễ bén lửa, nhưng giờ không phải lúc thích hợp để làm chuyện đó.
"Sắp xong rồi." Edgar nói, phun nước rửa sạch sành sanh cho Thư Thư, lại lấy một khăn tắm lớn gói cậu lại, ôm lên giường.
"Quả trứng lần này giống hệt như tiểu Bảo trước kia vậy." Rốt cục rời khỏi vòng tay ôm ấp của Edgar, Thư Thư mượn khăn tắm che đi bộ phận nào đó đang rục rịch, ngồi xuống ngắm nghía trứng nhỏ trước mặt Edgar.
Nhưng một câu này mới nói ra liền bị Edgar chặn lại, đè xuống giường.
"Em nghỉ ngơi trước đi đã." Edgar nói xong đi tìm khăn lau khô cho trứng nhỏ.
Thư Thư cảm thấy hai cái trứng giống nhau y đúc, nhưng Edgar đã thấy chỗ khác biệt, ngoài đặc điểm bên ngoài, vỏ trứng này, tựa hồ không cứng như vỏ trứng của tiểu Bảo.
Chuyện này... Là vì vốn sinh ra đã kém cỏi?
Tiểu Bảo lúc trước vì bị nghi là nhọt mới khiến họ giảm bớt việc cung ứng linh lực, nhưng chí ít Thư Thư chưa bị thương, lần này thì khác...
Edgar ghé bên, chỉ hận không thể truyền hết linh lực mình có cho con.
Edgar thật biết chăm sóc hài tử, mình hình như lại rảnh rỗi rồi... Thư Thư nằm trên giường hơi buồn chán, liền ngó nghiêng tìm rắn nhỏ tới chơi.
Rắn nhỏ tuy là nghịch ngợm đấy, nhưng bình thường nó sẽ không chạy lung tung, hơn nữa bên cạnh còn có người máy coi sóc.
"Không thấy tiểu Bảo đâu?" Edgar giật mình, hắn nhanh chóng dùng linh lực quét toàn bộ phi hành khí, nhưng dò không ra một chút tung tích nào.
Mấy ngày nay bọn họ luôn mang con bên mình, chăm sóc vô cùng cẩn thận, cơ bản không để cho con nhỏ lạc mất, trước khi ra ngoài tìm linh thảo, vì con còn ngủ nên không mang theo, nhưng có mở lồng phòng hộ, thiết lập cả hệ thống báo động nữa.
Lồng phòng hộ vẫn còn, thiết bị báo động chưa từng kêu, người máy bên cạnh không có lấy một chút phản ứng, hài tử làm sao đột nhiên biến mất được?
Edgar lập tức mở hệ thống kiểm soát phi hành khí dò tìm tiểu Bảo, lúc này mới phát hiện nó đang nghênh ngang trườn ra ngoài, nhưng không có bất kỳ một thứ gì ngăn cản, người máy cũng chưa từng báo gì...
Chuyện gì thế này? Edgar cau mày, lập tức nhớ ra một chuyện – chỉ cần có linh lực bao phủ toàn thân thì có thể "tàng hình" trước hầu hết các sản phẩm công nghệ cao, rắn nhỏ từ bé đã thừa hưởng linh lực trong mình, tuy trước đây chưa từng thử, nhưng hẳn cũng có khả năng này...
"Ta đi tìm!" Edgar cau mày định chạy ra, ai ngờ lồng phòng hộ đột nhiên giật giật.
Một con rắn nhỏ đen thùi lùi cuốn lấy một khối đá đẹp đẽ bóng loáng từ ngoài bò vào, thân hình nhỏ còn kéo theo cục đá nên bò khá chậm, phải nói là bò lê bò lết. Đã vậy, viên đá kia còn cứ chực lăn xuống dưới, dù nó có nỗ lực dùng móng vuốt nâng cục đá lên đi về phía trước, cục đá kia quá mức trơn nhãn lại lọt khỏi móng vuốt nó lăn đi.
Cục đá rơi xuống đất, hiển nhiên khiến rắn nhỏ cuống cả lên, cực nhọc mãi mới bò lên tới phi hành khí, cuối cùng nó dứt khoát xuống dưới, dùng đầu đẩy cục đá đi lên phía trước.
"Tiểu Bảo!" Thư Thư gọi một tiếng.
Rắn nhỏ ngẩng đầu nhìn Thư Thư, đột nhiên biến thành người bò lên giường cậu, tốc độ phát dục nhanh đến bất thường, tuy chưa đi được nhưng đã bò được rồi, bò lên tới nơi còn chống tay đứng thẳng lên, sau đó tặng cho Thư Thư một nụ cười rõ tươi.
Cười xong lại đặt mông ngã ngồi xuống, tụt xuống đất nắm lấy cục đá, lại đứng dậy, đưa cho Thư Thư.
Tuy thứ con trai tặng mình chỉ là một cục đá, nhưng Thư Thư lại cảm thấy lòng mình như được lấp đầy – con trai cậu đã biết tặng đồ cho cậu rồi, đáng yêu chết mất!
Thưởng cho con trai một cái hôn lên trán, Thư Thư cảm động nhận lấy cục đá kia... Ý khoan, cái này... đây căn bản không phải cục đá tầm thường!
Thư Thư nhìn khối gì như là bạch ngọc trên tay, tròn vo to chừng móng tay cái, trợn tròn mắt. Cục đá này có chứa linh lực... Giống hệt như trong truyền thuyết... Linh thạch?
"Viên đá này có linh lực?" Edgar cũng phát hiện ra điều này.
"Đây là linh thạch!" Thư Thư kích động reo lên, linh thạch, viên hồng ngọc trong cơ thể cậu nói tu chân giới ai cũng dùng tới, mà cậu cuối cùng lại gặp được rồi.
Lại nói, trước kia đế quốc Thú Nhân phái người đi khảo sát tài nguyên trên đọa thú tinh cầu, có phát hiện được một ít quặng mỏ, đừng nói mỏ ngọc kia, thực chất lại là mỏ linh thạch nha?
Thư Thư sinh tới trái trứng thứ hai mới phát hiện ra linh thạch, cậu và Edgar hạ xuống chỗ này chính là nơi đang trong quá trình khai thác dở dang.
Đọa thú lúc trước vô cùng hỗn loạn, thậm chí là vô tổ chức vô kỷ luật, Renault có thể đảm bảo đọa thú ở cùng hắn không phải kẻ xấu, nhưng đọa thú khác thì không, hiện giờ bọn họ đang ở nơi hang ổ của tội phạm, những kẻ từng ức hiếp dọa nạt thậm chí là giết chết nhưng đọa thú khác.
Cũng đâu phải đọa thú nào cũng có thể trở lại làm thú nhân, đám tệ hại này đương nhiên càng không có cửa.
Tất cả đều từng phạm những tội danh không thể tha thứ, đa số đọa thú bị kết án đều không chịu nhận tội...
Binh lính hạm đội hoàng gia do Renault quản lý, hiện đang rảnh rỗi sinh nông nổi, muốn thao luyện mấy hồi.
Đương nhiên, bọn họ thao luyện đọa thú, kỳ thực không phải muốn làm người tốt gì đâu, chỉ là biết một đám tinh lực dư thừa ở chung một chỗ kiểu gì cũng có chuyện, chờ đợi tới lượt để chữa trị thú hạch không biết tới bao giờ...
"Renault đại nhân, đọa thú mới bắt đang nháo nhào đòi trốn thoát." Một vị thượng úy hạm đội hoàng gia vội vàng chạy tới báo cáo.
"Bọn chúng chạy thoát nổi sao?" Renault hỏi.
"Chắc chắn không." Vị thượng úy kia đáp.
"Nếu đã vậy thì không cần quá bận tâm, những tên kia đói bụng mấy ngày là biết điều ngay thôi." Renault nói, đám đọa thú bị nhốt còn có sức ầm ĩ, xem ra hắn đã quá khoan dung, cho chúng ăn uống đầy đủ quá rồi... Vậy cứ bỏ đói mấy ngày đi.
"Vâng thưa ngài." Vị thượng úy tuân lệnh đi ra ngoài, chẳng ngờ ngay lúc ấy, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, sau đó một chiếc phi hành khí từ xa bay tới.
Chiếc phi hành khí kia bọn họ đều rất quen thuộc, còn không phải của Hoàng thái tử đó sao?
"Thái tử điện hạ và Thái tử phi trở về rồi?"
"Có phải lại có ai đó được chữa trị thú hạch không?"
... Đọa thú đang tụ tập thao luyện trao đổi ánh mắt, rồi lại lom lom nhìn phi hành khí bên kia, sau đó thấy nó đậu lại trên phi thuyền khổng lồ.
Cửa mở, lập tức, một người nam tử cao lớn anh tuấn bước ra.
Nam tử trái ôm một đứa nhỏ, phải ôm một quả trứng, không phải Edgar thì còn ai vào đây?
Edgar, hắn biến thành người?
Thái tử phi, đã sinh thêm con?
"Tiểu tử này, mặt mũi được đấy..." Renault hơi kinh ngạc nhếch nhếch lông mày. Edgar so với Chris còn ưa nhìn hơn, may mà kém hắn cả một thế hệ, nếu không năm đó lại thêm một đối thủ rồi.
"Là Thái tử điện hạ!" Một vài đọa thú mới tới chưa được mấy năm kích động nhìn Edgar – bọn họ được thấy thần tượng của mình rồi!
"Thái tử điện hạ thực sự đang ở đọa thú tinh cầu!"
"Á thú nhân bên ngài chính là người có thể chữa trị thú hạch Thái tử phi?"
"Không ngờ Thái tử điện hạ lại lấy vợ sớm như vậy..."
...
Đọa thú xôn xao bàn luận, rồi chú ý tới trứng nhỏ trong lồng ngực Edgar.
"Lại thêm một vị tiểu vương tử ra đời?"
"Quả trứng kia thật là đẹp!"
"Nghe đâu hai người mới kết hôn chưa được bao lâu... Bọn họ nhanh như vậy đã sinh được hai quả trứng, sau này không biết còn có thể sinh bao nhiêu đứa nữa đây..."
"Hình như muốn chữa thú hạch phải có vỏ trứng hỗ trợ? Quả trứng kia bao lâu mới nở a?"
...
Edgar đã khôi phục hoàn toàn thực lực của mình, lời bàn tán lọt vào tai rất rõ ràng, vì không ai nói xấu gì Thư Thư nên hắn không thèm quản, đang chờ Thư Thư xuống phi hành khí.
Thư Thư nhanh chóng cõng một bao kha khá nhảy xuống, đám dã thú bên ngoài làm cậu có hơi sợ sệt, nhanh chóng nép vào người Edgar.
Renault nhanh chân tới nghênh đón: "Điện hạ đã khôi phục rồi đấy à?"
"Đúng vậy." Edgar gật gật đầu đáp lại.
"Vậy tốt quá rồi!" Jones nhận được tin tức đi ra, vui mừng nhìn Edgar, rồi nhìn quả trứng trên tay hắn: "Thư Thư mới đó đã sinh rồi?" Edgar và Thư Thư lợi hại thiệt chớ, cứ cái đà này... Ba năm hai đứa đã tính là gì? Bọn họ không chừng mỗi năm ôm một ổ cũng nên.
"Đúng thế." Edgar gật gật đầu: "Bọn con còn tìm được một vài thứ tốt trên tinh cầu này, chữa trị thú hạch cũng sẽ nhanh hơn nhiều."
Edgar cũng nhỏ giọng lại, lời hắn nói đọa thú cách xa xa cũng nghe được, mà nhất là đám đọa thú bên người Renault, ai nấy đều kích động, xôn xao rỉ tai nhau.
Cũng không biết là đọa thú nào khởi xướng quỳ xuống đất, lộ rõ tư thế thần phục, đọa thú phía sau đều học theo răm rắp, động tác muôn con như một.
Nhất thời, toàn bộ đọa thú đều đã úp sấp cúi đầu.