Báo hoa cảm thấy đây chẳng qua là tác dụng phụ, không đáng kể, dù sao có thể trở về hình người đã là may mắn lắm rồi.
Có thú hạch xong, dù cho biến thành thú hình cũng thanh tỉnh hơn trước nhiều... Báo hoa ngồi trên mặt cát, ung dung thong thả liếm móng vuốt mình, cảm thấy sa mạc trước mắt quả thực như mỹ cảnh hiếm thấy ở trần gian.
Đọa thú tinh cầu đẹp lắm, chỉ là, nếu được, hắn vẫn hi vọng nhanh chóng rời khỏi đây, về thăm gia đình, không biết con trai hắn đã bao lớn rồi...
Báo hoa Ball nghĩ một hồi, chạy về phía xa, Thư Thư mang thai, kiếm rau dưa hoa quả cho cậu ăn, coi như một phần tâm ý của hắn.
Giúp báo hoa Ball chữa trị thú hạch xong, kế tiếp chính là hùng sư Kiệt Tây, theo đề cử của Renault. Kiệt Tây trước kia là bác sĩ, không như Jones chuyên về trị liệu cho thú nhân mà các phương diện khác đều am hiểu, thậm chí kể cả khoa sinh sản, Renault cảm thấy để hắn nhanh biến về hình người sẽ giúp được cho Thư Thư sau này.
Thư Thư mới sinh một đứa, trong bụng còn đứa nữa, vậy mà chưa có hiểu biết gì về phương diện sinh sản ở đế quốc, chính là vô cùng cần người chỉ dẫn, nghe nói Kiệt Tây am hiểu, lập tức gật đầu liên tục: "Vậy kế tiếp giúp Kiệt Tây chữa trị thú hạch."
Nói xong, Thư Thư còn nhìn Kiệt Tây, tỏ vẻ vô cùng tự tin: "Kiệt Tây, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho anh!"
Hùng sư nằm nhoài trước mặt Thư Thư, đầu gác lên hai chân trước, lộ vẻ thần phục, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Một hùng sư lớn cỡ vậy mà lại thần phục mình, cảm kích mình! Thư Thư luôn lo cho thương thế của Edgar, không rảnh để tâm người khác, sau đó lại lo chữa trị thú hạch cho người khác thất bại, cho nên chưa từng để ý, nhưng giờ...
Nhìn thấy đọa thú đều sùng bái mình, Thư Thư bỗng thấy lâng lâng.
Trước kia Renault mang theo bao nhiêu thú lớn dũng mãnh uy phong a! Mà sau này... Liệu mấy người này theo mình hết có ổn không ta?
Thư Thư cân nhắc một chút, chỉ cần vung tay lên là sẽ có vô số người vì mình xông pha chiến đấu, cậu thấy hưng phấn cực kỳ, khiến ánh mắt hùng sư khổng lồ trước mắt cũng trở nên nhu hòa.
Một hùng sư khác, Bruno, cũng muốn trở thành thú nhân, dù sao ở hình người hoạt động vẫn linh hoạt hơn, mà thấy bộ dáng Kiệt Tây, tâm tình hắn lại trầm xuống.
Kiệt Tây kỳ thực rất lợi hại, có nhiều lần hắn có thể đánh thắng Kiệt Tây, đều bị Kiệt Tây tránh được, tuy không rõ Kiệt Tây biến thành người trông sẽ thế nào, nhưng cảm thấy chỉ có hơn không kém. Một Kiệt Tây xuất sắc như vậy, nào có á thú nhân nào cưỡng lại được sức hút đây?
Nghĩ vậy, Bruno liền muốn bạo phát, vốn dĩ đang chờ xa xa phía sau, đột nhiên đứng dạy rống lên một với Thư Thư, lộ vẻ hung ác.
Tiếng gầm của hùng sư vang vọng cả đất trời, tựa hồ còn mang theo sát khí, khiến cho Thư Thư còn đang mơ mộng dẫn dắt một bầy đọa thú chinh phạt muôn nơi bỗng giật mình sợ hãi, theo bản năng xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất chui tọt vào hang động.
Tuy nói đám mãnh thú kia không ăn chuột đồng nên không đáng sợ như rắn, nhưng trong lòng cậu, bọn họ vẫn vô cùng hung dữ, khó dây vào được, thế mà giờ lại có một con sư tử rống lên với mình... Thư Thư không kịp suy nghĩ nhiều đã bỏ chạy rồi.
Edgar không ra ngoài, đang tu luyện bên trong hang, nhưng vừa mới bắt đầu không lâu liền thấy Thư Thư hốt hoảng chạy tới bên cạnh mình.
Edgar dừng tu luyện, đang muốn quây lấy Thư Thư, ai ngờ đột nhiên cậu biến thành chuột đồng, sau đó núp dưới móng vuốt hắn.
Edgar tiểu tâm dực dực che chở cho cậu, ôm lên, đồng thời nhìn về phía cửa động. Ian từ ngoài đi vào: "Thư Thư không sao chứ?"
Edgar lắc đầu, sau đó nhìn Ian.
Edgar vốn là từ bụng y chui ra mà, Ian chẳng cần nghĩ cũng đoán được, chắc chắn hắn muốn hỏi chuyện gì vừa xảy ra, lập tức nói: "Là Bruno, hùng sư kia hù Thư Thư đó mà."
Edgar gật gật đầu, hắn đang muốn ra ngoài báo thù giúp Thư Thư, nhưng giờ cậu còn đang sợ hãi, sợ tới mức phải trốn dưới móng vuốt của mình, giờ ra ngoài có vẻ không tiện... Edgar tạm thời chỉ có thể nhịn.
"Con yên tâm, tên kia hiện giờ chịu đủ xui xẻo rồi." Ian cười. Bruno kia trước đã bắt cóc Jones thì chớ, lần này lại dọa Thư Thư... Ấn tượng kém đến khó đỡ mà.
Edgar đập đuôi ý bảo đã biết, Ian nhìn bộ dáng Edgar thì đoán chừng chắc hắn đang chê y phiền, khóe miệng giật giật đi ra ngoài – y vẫn là nên tránh mặt cho vợ chồng người ta thân mật đi thôi.
Nhưng mà... Hiện giờ Edgar đang là đọa thú, còn là loài rắn Thư Thư sợ nhất, phỏng chừng Thư Thư cũng chẳng có hứng thân mật đâu ha?
Nghĩ tới đây, Ian khẽ hừ một tiếng.
Ian vừa đi, Edgar ngay lập tức muốn quây ổ cho cậu, ai dè đột nhiên nghe thấy vài tiếng "chít chít" kêu lên thảm thiết, sau đó chuột nhỏ duỗi chân túm lấy vảy hắn, vọt qua thân thể hắn chạy thật nhanh ra ngoài, mức độ kinh hoàng sợ sệt so với lúc vào chỉ có hơn không có kém.
Thế là thế nào? Edgar hơi nghi hoặc, rắn nhỏ hai ngày nay luôn bám trên người hắn cùng từ từ bò qua, sau đó đuổi theo chuột đồng.
Tốc độ chạy trốn của chuột đồng rất nhanh, nhưng rắn nhỏ cũng không chịu thua kém, bám rất sát, thân thể di chuyển theo hình chữ S đuổi bắt phía sau đến vui vẻ.
"Chít chít!" Thư Thư liền hô lên: "Cứu mạng a! Edgar anh mau bắt hài tử lại đi, hu hu!"
Edgar nhất định câm nín, bị chính hài tử do mình sinh ra truy đuổi, còn bị dọa tới mức này... Thư Thư cũng thật... Khụ khụ!
Tuy buồn cười thật đấy, nhưng Edgar nào dám thất lễ, lập tức dùng đuôi tóm lấy rắn con.
Phía sau không còn ai truy đuổi, Thư Thư cuối cùng cũng thở hắt ra, trốn trong góc hang động bất động một hồi. Cậu vừa mới bị hùng sư bên ngoài dọa chết khiếp, đang muốn tìm Edgar cầu an ủi, còn muốn hắn ra mặt giúp mình, ai dè mới an tâm được một điểm, ở đâu lòi ra một con rắn nữa... Thư Thư đang phiền muộn cực kỳ, mà buồn bực nhất là, cậu lại bị con trai mình dọa sợ chạy trối chết...
Nhìn thấy rắn nhỏ bị Edgar cuốn lấy còn cố nhào tới chỗ mình, Thư Thư lại ưu thương.
Cậu xoay mông lại với Edgar, không thèm nói chuyện nữa.
Edgar dùng móng vuốt giữ lấy thằng con ngỗ ngược không yên thân, sau đó đưa chóp đuôi tới vuốt vuốt lưng Thư Thư, chải lông cho chú chuột còn nhỏ hơn cả chóp đuôi hắn.
Được vuốt ve đến thoải mái, Thư Thư ừm ừm sung sướng, Edgar liên nhân cơ hội này kéo cậu tới bên mình.
Thư Thư suýt chút nổi đóa, nhưng lại nhớ ra hồi nãy mới làm chuyện mất mặt xong... Cậu mặc kệ Edgar, ngược lại vung trảo, nhanh tay đào được cái lỗ nhỏ trên vách chui vào.
Bị con trai mình hù dọa, cậu cần thời gian để bình phục tâm tình.
Edgar: "..."
Thôi vậy, vừa vặn có cơ hội đi đòi công đạo giúp Thư Thư.
Bên ngoài hang động, Bruno mới lãnh một trận đòn xong.
Khi hắn phát tiếng gào, hai đọa thú bên cạnh đã không chút do dự trái phải mỗi bên một tát, sau đó phát hiện Thư Thư bị hù chạy xong, vô số đọa thú xung quanh cùng lao lên đánh hội đồng hắn.
Thư Thư là tia hi vọng duy nhất của tất cả mọi người, cái tên này lại dám dọa tới cậu ấy, không thể tha thứ được!
Bruno cũng biết mình vừa lỗ mãng, nhưng hắn không nhận sai, cúi đầu để cho mấy người đánh tới.
Đọa thú nhìn bộ dáng hắn có hơi bất đắc dĩ, bọn họ chung sống rất lâu, đương nhiên không nỡ nặng tay với Bruno, đánh một trận nhắc nhở hắn thôi, vừa lúc đó, Edgar cùng rắn nhỏ đang bị kẹp trong móng vuốt hắn từ trong hang động bò ra.
Á thú nhân của mình bị người ta dọa nạt, bây giờ còn trốn không chịu gặp mình... Ánh mắt Edgar nhìn Bruno càng thêm lạnh thấu xương.
Báo hoa Ball biến thành người, nói chuyện tiện hơn rồi, vốn đang muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng nhìn bộ dạng Edgar bây giờ, cả khí thế trên người hắn nữa... Ball cũng mất kiểm soát, trực tiếp biến thành báo cong đuôi chạy.
Renault cũng có chút chịu không nổi, hắn biến về thú nhân đã mạnh lên một chút, đáng lẽ không lý gì lại đi sợ một đọa thú cả, nhưng thực tế, hắn đang có chút dè chừng Edgar.
"Edgar, đừng đánh chết người." Renault bỏ lại một câu, mang Jones rời khỏi vòng chiến trận.
Kỳ thực cũng chưa tới mức chiến trận, vì Bruno căn bản không có thực lực ngang hàng với Edgar, rõ là trận đấu một chiều mà.
Edgar quăng đuôi cái đầu đã hất văng Bruno ra ngoài, còn để lại vết roi trên người hắn, quất một roi xong, rất nhanh roi thứ hai thứ ba cũng vụt xuống...
Bruno đau ê ẩm cả người, mà khó chịu nhất là, Kiệt Tây vẫn chưa chịu tới giúp hắn.
Kiệt Tây có thể biến thành thú nhân rồi, cho nên không cần hắn nữa sao? Bruno đột nhiên thấy thật ủy khuất.
Edgar chẳng quan tâm Bruno có oan ức gì không, hắn ra tay nhưng vẫn giữ chừng mực, Bruno da dày thịt béo no đòn một trận xong, liền ngưng tay, mà cơn mưa đòn vừa dứt, liền thấy một hùng sư khác chạy tới bên người Bruno, liếm liếm vết thương cho hắn.
"Rống." Bruno rống lên một tiếng, nhe răng đe dọa, từ chối Kiệt Tây tới gần mình.
"Bruno, đừng nháo nữa." Kiệt Tây nói, mấy ngày nay vì có hi vọng ai cũng vui mừng, chỉ có Bruno vì không thích á thú nhân mới giữ thái độ tiêu cực thôi, hắn có chút không nhìn nổi. Bruno làm sao vậy?
"Hừ!" Bruno phì phò tức giận, quay đầu đi chỗ khác ngó lơ Kiệt Tây.
Kiệt Tây xoay quanh bên người Bruno, Bruno lại nhất định không chịu để ý tới hắn, khiến Kiệt Tây càng sốt ruột. Hắn biết Bruno nếu còn tiếp tục cố chấp sẽ chọc giận Edgar và Thư Thư, tới lúc đó... Nếu Thư Thư không chịu giúp Bruno chữa trị thú hạch thì biết phải làm sao?
Nhưng hắn lại không biết nên động viên Bruno thế nào, bởi hắn thậm chí còn không hiểu vì sao Bruno lại tức giận nữa.
Edgar thấy cảnh này, đột nhiên thấy hơi buồn cười.
Hai thú nhân một cặp, hắn sớm nghe qua, nhưng giờ tận mắt chứng kiến mới thấy, tình cảm của hai người cũng là chân thật.
Chỉ là tình cảm này khi còn là đọa thú, sống trên đọa thú tinh cầu thì còn duy trì được, sau này thì sao? Hắn cảm thấy nếu bọn họ còn tiếp tục, e là sẽ phải trả giá rất nhiều...
"Ngươi tặng thú châu cho hắn đi, hắn chắc chắn sẽ không giận dỗi nữa." Edgar dùng đuôi viết lên đất một hàng chữ.
Kiệt Tây đọc xong, có chút sửng sốt, đem thú châu tặng cho Bruno sao? Hắn và Bruno tuy đều thành đọa thú, nhưng thú châu vẫn còn, trước kia không suy nghĩ nhiều, dù sao đã là đọa thú rồi, vật này cũng là vô dụng, nhưng giờ...
Kiệt Tây không ngu ngốc, hắn suy nghĩ rất kỹ, đột nhiên hiểu ra, Bruno như vậy là do bất an, lo sợ hắn sẽ lạnh nhạt với mình, sợ hãi lại càng e ngại.
Thú châu đối với hắn vô cùng trọng yếu, mỗi thú nhân đều cố gắng hết sức giữ gìn, tương lai dành tặng cho á thú nhân mình yêu nhất, nhưng hiện giờ...
Kiệt Tây há miệng lấy ra thú châu của mình. Hắn và Bruno đã bên nhau nhiều năm, cùng nhau vượt qua những năm tháng gian khổ nhất đời người, tương lai hắn không định đi tìm á thú nhân khác... Á thú nhân cũng chưa chắc đã chịu sóng vai cùng hắn đi suốt phần đời còn lại.
Bruno nhìn thú châu trước mắt, đôi mắt tỏa sáng, dù trên người còn lằn vết thương do Edgar đánh, nhưng hắn lại không cảm thấy đau chút nào nữa.
Mới rồi còn nằm trên đất như hấp hối, hùng sư đột nhiên bừng bừng phấn chấn nhảy dựng lên, liếc nhìn Kiệt Tây, "hừ" một tiếng, sau đó cũng phun ra một viên thú châu, sau đó giật lấy thú châu của Kiệt Tây, quay người tung tăng nhảy nhót, còn uốn éo cái mông nữa.
Ai u, sao trước đây không nghĩ ra nhỉ... Đáng lẽ phải bắt Kiệt Tây giao thú châu ra từ lâu rồi mới phải, nếu thế hắn đã không phải bồn chồn thế này rồi!
Bruno đang nghĩ như vậy, đột nhiên đuôi rắn đánh tới, quật hắn bẹp dí.
Kiệt Tây giật giật khóe miệng, ăn thú châu của Bruno, sau đó đi tới cạnh hắn, cọ cọ Bruno. Bruno thấy vậy, trực tiếp chui vào trong ngực hắn.
Hóa ra dỗ người yêu dễ như vậy a, có điều đánh đổi hơi bị lớn, mang cả thú châu ra dụ mới được... Kiệt Tây thở dài, bắt đầu liếm liếm vết thương trên người Bruno.
Cách đó không xa, Ian thấy cảnh này cũng hơi giật khóe miệng, Edgar lại đi chỉ cách dụ dỗ con người ta như vậy... Nhắc mới nhớ, lúc trước tặng thú châu cho Thư Thư, không phải là âm mưu sẵn đó chứ?
Tiểu kịch trường:
Rắn nhỏ: Khi còn bé ta thích chơi trò chơi lắm, thích nhất là chơi đuổi bắt với mẫu phụ, vui cực kỳ! Tiếc là đang dở chừng lại bị phụ thân bắt lại.