Chỉ mới ăn có tí ti thôi đã khó tiêu lăn đùng ra hiện nguyên hình.
Thật mất hết mặt mũi, rõ ràng Edgar ăn nhiều như thế không sao, rắn nhỏ ăn cũng không hề gì, làm sao tới lượt mình lại... Thư Thư giận tới hai má đỏ cả lên.
Linh lực tán loạn trong cơ thể nhờ có Edgar trợ giúp nên đã ổn định lại, đứa bé trong bụng cũng giúp một tay... Thư Thư vẫn duy trì hình thái chuột đồng, ngửa mắt lên trời giả chết.
"Còn chỗ nào khó chịu chăng?" Edgar lo lắng hỏi.
Không có chỗ nào hết, chỉ lười nhúc nhích thôi... Thư Thư buồn bực trừng Edgar, thần thú thiên phú cao thâm chết tiệt, cậu chỉ là chuột đồng nhỏ nhoi kém cỏi, chênh lệch mới lớn làm sao, thật muốn cắn cho Edgar một cái.
Nhưng mà, răng cậu cắn không nổi... Bực thiệt chớ!
Edgar thấy chuột đồng mở to đôi mắt đen láy gây sự, không có vẻ gì đau đớn nữa liền biết Thư Thư hẳn không còn gì đáng lo, chỉ là mất hứng thôi, lập tức đổi đề tài: "Ta nướng cá cho em ăn nha?"
Chuột nhỏ nghe vậy nghiêng người nhỏm dậy, thận trọng gật đầu. Linh lực trong cơ thể bị tàn phá rõ đau, cơn đau qua đi lại hơi đói bụng...
Edgar dù giờ là đọa thú, nhưng so với lúc mới quen Thư Thư thì khá hơn nhiều rồi, dù sao giờ hắn còn có chân mà. Dùng móng vuốt sơ chế đơn giản cá xong, Edgar đặt lên vỉ nướng lên.
Vỉ nướng này không những hấp thu sử dụng năng lượng mặt trời mà còn đo lường và điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, không lo nướng khét, bởi vậy Edgar gặp không mấy khó khăn nướng xong con cá, đặt lên mâm mang tới trước mặt chuột đồng.
Biến thành chuột xong Thư Thư còn bé hơn cả con cá Edgar bắt được, ngửi thấy mùi cá nướng thơm ngào ngạt trong không khí đã không kịp chờ bò vào trong mâm, say sưa hít hà hương vị tràn ngập trong không khí, chờ cá nguội, cậu nhanh chóng chén hết cả da lẫn thịt.
Edgar lấy cho Thư Thư hai miếng, sau đó mang hai miếng khác bỏ vào nấu cháo, còn đặt một ít trong rương cho rắn con.
Đương nhiên không bỏ gia vị, mùi vị e là chỉ có thể dùng từ "nhạt nhẽo" để hình dung, nhưng rắn nhỏ không hề ghét, ăn thỏa mãn cực kỳ.
Thư Thư cũng rất ngon miệng, đồng thời ăn xong trên người toàn mùi cá, thoạt nhìn giống như cục bông tẩm hương.
Ăn thế này chậm quá đi... Thư Thư nhìn miếng cá gặm nửa ngày mới ít đi một chút, rốt cục cắn răng biến lại thành người, mặc quần áo vào ngồi xuống cạnh bàn, lại tiếp tục sự nghiệp ăn uống... Ừm, tốc độ cũng không nhanh hơn bao nhiêu, lúc là chuột thì dễ dàng tiêu diệt xương cá dù lớn cỡ nào, nhưng giờ biến thành người rồi, xương cá lại trở nên phiền toái.
"Đã no chưa?" Edgar hỏi.
"No." Thư Thư đáp, vừa lau miệng vừa nhìn về phía đám rong còn sót lại: "Ăn nó có sức hẳn, em còn muốn ăn thêm..." Tuy mới nãy ăn nhiều làm linh lực tán loạn hơi khó chịu, nhưng giờ cảm thấy rất thoải mái, cậu thực sự rất muốn ăn thêm.
Đương nhiên, cái này cũng là muốn tốt cho đứa nhỏ trong bụng nữa – sau khi ăn xong, con trai cậu lớn lên trông thấy, bụng cậu đã hơi trồi lên.
"Chờ chút nữa đi, ăn ít lại một chút." Edgar nói, vừa rồi Thư Thư quả thật hù hắn sợ muốn chết, nhưng đúng là ăn vào mới có lợi cho con trai hắn...
Thư Thư gật gật đầu, tiếc rẻ, Edgar liếc nhìn vỉ nướng bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Chờ chút nữa ta sẽ cho binh sĩ về trước."
"A? Tại sao?" Thư Thư thắc mắc, cậu mới tận hưởng cảm giác uy phong chưa đã ghiền...
"Bí mật của em không thể để người khác biết, chúng ta chỉ mang theo một người máy là đủ rồi." Edgar nói, Thư Thư có nhiều bí mật, có những chuyện quá xa lạ với thế giới này... Tạm thời nên giấu đi, nếu không còn đám người kia, bọn họ càng tiện hành động.
Edgar muốn tận hưởng thế giới 2 người là không thể, bởi Thư Thư nhất định sẽ giữ rắn nhỏ lại, cảm thấy bọn họ không thể vô trách nhiệm ném rắn nhỏ cho người khác mang về được.
Edgar đồng ý.
Ngược lại giờ hắn là rắn, muốn làm gì cũng không tiện, Thư Thư muốn mang tiểu xà theo thì hắn mang thôi.
Trên ốc đảo đám binh sĩ giải tán mỗi người một ngả, Thư Thư và Edgar leo lên phi hành khí dạo một vòng.
Dù có chế độ lái tự động, nhưng cần có internet để xác định tuyến đường, ở đây lại ngoài vùng phủ sóng, chế độ kia tự nhiên cũng vô dụng.
"Thư Thư, em có thể học cách lái phi hành khí đi." Edgar đề nghị.
"Em học không nổi đâu!" Thư Thư vội vã từ chối, xe đạp còn chưa tập bao giờ, làm sao đòi làm phi công cho được?
"Thực ra cũng đơn giản lắm..." Edgar giải thích.
Khoa học kỹ thuật hỗ trợ khiến cho mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn, phương tiện giao thông cũng vậy, phi hành khí ở đế quốc Thú Nhân so với ô tô ở trái đất dễ điều khiển hơn – nó có nhiều chức năng, tỷ như tự động tránh chướng ngại vật, tỷ như bất kể bạn có dằn vặt máy móc cỡ nào, nó cũng sẽ giữ cho thân máy cân bằng giảm xóc, đảm bảo an toàn cho người bên trong.
Thư Thư nghe hai chức năng này xong lập tức an tâm, không do dự ấn công tắc khởi động phi hành khí, sau đó cầm tay lái bắt đầu học điều khiển nó.
Vì để tránh bị quái điểu trên không chú ý, Thư Thư chỉ dám bay tầm thấp chừng 1-2m so với mặt đất, tay lái không vững nên nhiều lần phi hành khí đều lao về phía cây cối hay đá tảng, nhưng hoàn toàn không cần lo lắng, bởi mỗi lần ngàn cân treo sợi tóc như vậy phi hành khí đều có thể tự động tránh né.
Chơi vui thiệt đó!
Thư Thư có cảm giác mình đang chơi điện tử, cậu điều chỉnh tốc độ chậm lại, bắt đầu vũ điệu quay cuồng múa may.
Ốc đảo này cách chỗ Thư Thư ở không xa, gần đây bên kia luôn rất náo nhiệt, ốc đảo bên này không khỏi có đọa thú chạy tới nghỉ chân.
Có một đám đọa thú tới đảo lân cận đây, liếc mắt nhìn phương hướng, cuối cùng bắt được con mồi, mà đọa thú này chính là con chó rừng vừa thông báo với đám đọa thú kia.
Đàn đọa thú này coi bộ rất hung hãn, đọa thú rắn cầm đầu trông âm lãnh hơn cả, phảng phất sát khí, bọn chúng mới ăn xong, giờ đang trao đổi gì đó.
Đã sống chung rất lâu, tự tạo cho mình phương pháp giao tiếp riêng, tiếng gào trầm thấp công với chữ viết, khiến cho bọn chúng có thể tán gẫu khá thoải mái.
"Sanders, Hoàng tử và Thái tử phi sống ở đây thật sao? Lát nữa chúng ta phải làm sao?" Một con mèo nhìn thủ linh hỏi.
Rắn lớn quật đuôi trên mặt đất: "Chúng ta phải tự nghĩ cách cứu lấy mình."
Đám đọa thú này đều đã từng phạm tội gì đó, trong quá trình phạm tội hay khi bị bắt xảy ra chuyện mới thành đọa thú, có vài kẻ trở mặt trả thù xã hội, mới thê thảm như giờ. Người như thế đáng lý phải giam trong ngục, nhưng nếu là đọa thú... Xét thấy đế quốc cũng không chuẩn bị ngục giam cho đọa thú, lãnh đạo cấp cao liền dứt khoát ném tới đọa thú tinh cầu.
Khi Renault chưa tới tinh cầu này, tội phạm như chúng mới xưng vương xưng bá, dù sao vốn bản tính hung ác, thế nhưng khi Renault tới đánh bại hết tất cả, chúng chỉ có thể lén trốn đi, sau đó thỉnh thoảng phạm tội liền bị Renault đánh đuổi.
Bọn chúng đã là đọa thú Thái tử phi dù có phương pháp phục hồi thú hạch cũng không đời nào chịu cứu chúng đâu... Dù cho cậu có đồng ý, còn bao nhiêu đang xếp hàng chờ tới lượt, chắc phải trăm năm nữa mới tới phiên bọn chúng, cho nên chúng chỉ có thể nghĩ cách tự cứu lấy mình.
"Có cách gì?" Có người hỏi.
"Chỉ cần chúng ta bắt được Thư Thư kia thì đâu cần phải lo lắng nữa." Sander viết, lưng dài thẳng lên lóe ánh sáng lành lạnh.
Bọn chúng chạy thẳng một mạch tới đây, nhưng giờ lại là một đọa thú, Thái tử phi còn đang mang thai, muốn bắt người cũng không phải khó. Nếu thành công, không phải bọn chúng sẽ trở lại làm thú nhân rồi sao?
Mà nếu bọn chúng không thể lấy lại hình người, đám đọa thú kia cũng đừng hòng!
Bọn chúng đã quyết định như vậy, mấy ngày nay luôn điều tra hành tung của Edgar và Thư Thư.
Nhưng bọn chúng đang thương lượng, bọn đọa thú diều hâu đột nhiên từ đàng xa bay tới, sau đó đáp xuống trước mặt Sander: "Hoàng thái tử và Thái tử phi cho người lui về, còn hai người thì đang ở ốc đảo!"
Còn có chuyện đó nữa sao? Đọa thú mắt đều lập lòe, đột nhiên có một cỗ phi hành khí xẹt ngang bầu trời, xiêu xiêu vẹo vẹo bay sang bên kia.
"Đó là phi hành khí của điện hạ." Chim diều hâu viết một hàng chữ, hơi nghi hoặc. Bọn chúng tốn không ít công sức chạy tới đây, còn vừa vặn gặp Thái tử và Thái tử phi lạc đoàn, kết quả chưa kịp động thủ, người liền chạy mất?
Phí công thiệt chớ!
Đám đọa thú không vui cho nổi, ngay lúc đó, bọn họ thấy phi hành khí bên kia bay ngược trở về.
"Chúng ta đuổi theo." Sander quăng đuôi, ra hiệu đuổi tới. Nhưng phi hành khí nào dễ theo đuôi như vậy? Chân chúng sắp rụng cả ra rồi mà vẫn không đuổi kịp.
Phi hành khí này rõ là bay xiêu xiêu vẹo vẹo, còn uốn éo trên không trung liên tục, hoàn toàn không biết muốn đi hướng nào, có lúc bọn họ khổ cực đuổi được một đoạn, phi hành khí kia lại lộn nhào bay ngược trở về, quả thực làm người ta tức ói máu.
Đuổi được một hồi, Sander đang tính bỏ qua, thế mà, đúng lúc đó, phi hành khí lại dừng ngay trước mặt bọn chúng.
Thư Thư đã sớm phát hiện bị bám đuôi, đang thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cậu vẫn chưa biết nên sống chung với đám đọa thú suốt ngày lấy lòng mình thế nào, liền dứt khoát mặc kệ, cảm thấy bọn họ đuổi một hồi sẽ bỏ cuộc thôi, nhưng không ngờ đám đọa thú này lại kiên định ngoài ý muốn, cứ bám riết không tha.
Chạy mãi như thế, ngộ nhỡ gặp sự cố gì... Thư Thư đang muốn xuống nói chuyện rõ ràng, để bọn họ từ bỏ ý niệm này đi.
Phi hành khí vừa dừng lại, Thư Thư hô lên: "Này, các ngươi đừng có chạy theo ta nữa!"
Sander kéo người tiếp cận phi hành khí. Hắn biết Hoàng thái tử và Thái tử phi nhất định không biết bọn hắn, bởi vậy giả bộ làm đọa thú bình thường cũng dễ thôi...
"Ta phải đi đây, các ngươi tới ốc đảo chờ đi, đừng đi theo nữa." Thư Thư lại nói, cố gắng tránh nhìn Sander, chịu thôi, cậu sợ rắn mà.
Kết quả, lời còn chưa dứt, một con sói bên người Sander đã nhảy lên, định vồ lấy cậu.
"A!" Thư Thư sợ hãi hét lên, cùng lúc đó, Edgar quật đuôi rắn, một nhát đánh văng con sói lớn ra ngoài.
Sander cũng đã phát động công kích, thậm chí trực tiếp phun nọc độc, nhưng còn chưa kịp chạm tới Thư Thư đã bị chặn lại, cũng không biết thứ ngăn cản nộc độc là thứ gì.
Một đám đọa thú vây lấy phi hành khí, hau háu muốn làm chút chuyện "đại sự", Edgar nhìn bọn chúng, ánh mắt xem thường xen lẫn kích động.
Hắn dám một mình mang Thư Thư ra ngoài cũng phải có bản lĩnh, vài con đọa thú này mà đòi gây khó dễ cho hắn và Thư Thư sao?