Thương Long nói với bạn: Em ấy rất xấu?
Bạn nói với Thương Long: Anh mới xấu!!
Túc Thương nhìn bạn cùng phòng của đứa nhỏ xù lông mà càng thêm khó hiểu.
Thương Long nói với bạn: Vậy tại sao em ấy lại muốn xa lạ với tôi, tôi có thể cảm giác được em ấy thích thôi, vậy tại sao lại tránh né tôi?
Ngọc Trạch ngẩn ra.
Hắn đưa mắt nhìn bạn cùng phòng ngồi rụt người trên ghế gấp, cằm đặt trên đầu gối, đôi mắt ướt sũng vô thần nhìn màn hình.
Trên khung chat vẫn còn câu hỏi kia của Thương Long.
Ngọc Trạch mệt mỏi vô cùng.
Hắn có nên tán thưởng Thương Long thông minh hay không, có thể nhận ra Tô Niên không muốn tiến xa với mình.
Mà có khó gì đâu, chuyện nó rõ rành rành, nếu Thương Long đã biết Tô Niên thích hắn vậy khó hiểu cũng đúng thôi.
Nhưng Ngọc Trạch không thể nói cho Thương Long biết, ít nhất chuyện này không thể do hắn nói, mà phải để chính Tô Niên nói hoặc là Thương Long tự nhận ra.
Bạn nói với Thương Long: Tôi không thể nói, anh tự tìm hiểu đi.
Túc Thương im lặng hồi lâu.
Xem ra anh cần cẩn thận đối đãi với đứa nhỏ kia rồi.
Không nên ép em ấy nữa, trước sau gì anh cũng sẽ biết thôi, ít nhất anh biết em ấy thích mình, vậy là đủ rồi.
Thương Long nói với bạn: Tay đau không? Đi khám bác sĩ chưa?
Tô Niên giật mình vươn người dậy, luống cuống tay chân mà gõ bàn phím.
Bạn nói với Thương Long: Em đi rồi, không động thì sẽ không đau.
Thương Long nói với bạn: Vẫn muốn nói chuyện với tôi?
Bạn nói với Thương Long: Muốn!
Thương Long nói với bạn: Đánh máy một tay rất mệt, có muốn nói chuyện bằng giọng nói với tôi không?
Tô Niên ngẩn ngơ.
Trái tim vừa rung động lại vừa co rút không ngừng.
Bạn nói với Thương Long: Em... Không thể. Như vậy được rồi, như vậy đủ rồi...
Tô Niên gục đầu xuống giữa hai chân, toàn thân run rẩy không ngừng.
Ngọc Trạch cũng đờ ra, cả gian phòng im lặng đến thê lương.
Túc Thương bên kia cũng thật lâu không động đậy gì.
Mới đầu anh còn cảm thấy mất mát vì đứa nhỏ cự tuyệt, nhưng nghĩ kỹ lại, ẩn dấu bên trong lời nói kia là sự đau khổ khó nói nên lời, anh thật sự muốn biết, rốt cuộc là điều gì khiến cho em ấy không thể mạnh dạn yêu đương với anh.
Ngọc Bồi Ngàn Năm nói với bạn: Cậu ấy không thể nói đâu, làm ơn đừng tổn thương cậu ấy nữa, tôi xin anh đó! Đại thần!
Túc Thương cau chặt mày, tự nhiên có chút ghen tỵ với người bạn cùng phòng của đứa nhỏ nhà mình.
Bạn nói với Ngọc Bồi Ngàn Năm: Vậy cậu nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao đi rồi mọi chuyện sẽ khác, tôi cũng không hề muốn thế này.
Tiến xa hơn trong một mối quan hệ mạng, nói chuyện bằng giọng nói là việc nhất định phải, anh cũng không hề làm quá, cứ nghĩ em ấy không thể viết chữ thì nói là cách nhanh nhất, đúng đắn nhất lúc này, tại sao lại mang đến tổn thương lớn cho em ấy như vậy?
Có lẽ đó là nguyên nhân làm cho em ấy không muốn tiến xa hơn với anh.
Ngọc Trạch ở bên kia đã sầu muốn chết rồi, nói... Không thể nói đâu. Mà không nói... Ai ai!!!
Ngọc Bồi Ngàn Năm nói với bạn: Ai... Không thể nói, tôi rất muốn nói nhưng không thể được, đó là tôn trọng cậu ấy, trừ khi chính cậu ấy nói ra, nếu không... Tôi chính là không thể nói.
Túc Thương chỉ nhìn thôi cũng biết hắn rối rắm đến cỡ nào, nhưng phải làm sao...
Bạn nói với Ngọc Bồi Ngàn Năm: Vậy cậu nói, em ấy có thích tôi không?
Ngọc Bồi Ngàn Năm nói với bạn: Tôi ước gì cậu ấy không thích anh, bởi vì thích nên dù chỉ có thể đơn phương thích cậu ấy cũng chịu.
Túc Thương giật mình.
Đơn phương?
Tại sao không chấp nhận anh mà muốn đơn phương?
Một tình yêu không có kết quả?
Thương Long nói với bạn: Đứa nhỏ ngốc, em có thể không nói nhưng phải nghe tôi nói.
Ngọc Trạch ngẩn ra, đây là sao?
Hắn nhìn một hồi vẫn không hiểu được tại sao Thương Long lại nói như vậy, mà Tô Niên còn...
"Tô Niên, anh ta nói gì kìa?"
Hắn buộc lòng phải lay tỉnh bạn cùng phòng từ trong bi thương đi ra.
Tô Niên ngẩng đầu nhìn màn hình, so với Ngọc Trạch cũng giật mình cùng khó hiểu không kém.
Bạn nói với Thương Long: Nghe anh nói? . truyện tiên hiệp hay
Thương Long nói với bạn: Đúng vậy, nghe tôi nói, vì tôi lười viết chữ, nếu em không nghe tôi nói thì chúng ta không thể nói chuyện được đâu.
Tô Niên ngẩn ngơ.
Ngọc Trạch đỡ trán.
Mẹ nhà anh, anh có thể lưu manh hơn nữa không?
Bạn nói với Thương Long: Nhưng... Nhưng... Làm sao nghe...?
Tô Niên cảm thấy mình theo không kịp tiết tấu của người kia.
Thương Long nói với bạn: Em không biết phần mềm Q chat à?
Tô Niên quay đầu nhìn Ngọc Trạch.
Nếu có thể, hắn muốn nói hắn không biết.
Cái việc chỉ nghe không nói này thật chất giống như tình trạng của Tô Niên trong xã giao bình thường, tuy không rõ tại sao Thương Long lại làm vậy nhưng anh đã vô tình chạm đến cách thức giao tiếp chính xác nhất với Tô Niên.
Ngọc Trạch đến là bái phục Thương Long.
Tuy không biết việc này có dẫn đến chuyện Tô Niên mỗi lần đều tự ti hay không nhưng để cho cậu nghe giọng nói của người kia mỗi ngày... Có khi lại dần dần quen thuộc hơn với người kia, dần dần chấp nhận người kia trong cuộc sống của mình.
Thật là ảo diệu mà.
Ngọc Trạch vừa giúp Tô Niên lập một tài khoản Q chat vừa phun tào trong lòng.
Phần mềm Q chat trên laptop của hắn đã có sẳn rồi, giờ chỉ cần tạo một tài khoản thôi.
Hắn thật khổ mà.
Chuyện này rốt cuộc bao giờ mới viên mãn đây?
Là HE hay SE đây?
Haizz...
"Được rồi đó!"
Hắn giúp cậu đăng nhập vào Q chat xong thở dài nói.
Tô Niên nhìn khung giao diện mới lạ, tự nhiên sinh ra tò mò đối với giọng nói của người kia...
Này... Cậu có phải nên vui hay không?
Thương Long nói với bạn: Được chưa?
Bạn nói với Thương Long: Xong rồi.
Tô Niên luống cuống tay chân trả lời lại.
Thương Long nói với bạn: TT171, kết bạn tôi đi.
Ngọc Trạch nhìn đôi mắt sáng rực của bạn cùng phòng, nhận mệnh mà giúp cậu kết bạn Q chat cùng nam nhân.
Rõ thật là, mới khóc đó.
Yêu đương gì mà sáng nắng chiều mưa thế này.
Sau khi người kia chấp nhận thêm bạn xong hắn tiện tay lôi Thương Long vào một phòng cùng với Tô Niên luôn, còn săn sóc mà cắm cho cậu cái tay nghe xịn xò của mình, cho cậu đi trải nghiệm voice chat cùng nam nhân luôn.
Rõ thiệt là.
Tô Niên đeo tai nghe lên, vừa lúc nghe thấy tiếng xẹt xẹt từ trong đó vang lên.
Là người kia đang điều chỉnh mic sao?
Tô Niên không nói được kích động trong lòng, trợn tròn đôi mắt hồng hồng vì khóc của mình, nhìn chằm chằm cái tên được hiển thị trên khung bên trái giao diện Q chat, hồi hợp lắng nghe âm thanh bên tai.
"Alo."
Xoát.
Tô Niên dùng tay che mặt mình, dù không nhìn thấy nhưng cậu biết chắc chắn nó rất đỏ.
"Em nghe tôi nói không?"
Giọng nói từ tính lại dễ nghe của nam nhân lại vang lên, Tô Niên chỉ cảm thấy lỗ tai nóng bừng lên, rồi trực tiếp lan tràn đến mặt, cổ... Đến cả người cũng nóng bừng lên như bị sốt.
Tô Niên run run mà gõ chữ vào khung chat nằm ngang trong giao diện Q chat.
TN: Có.
"Tôi nên gọi em là gì?"
Tô Niên tim đập thình thịch, dù lý trí nói cho cậu biết không thể nói tên mình ra nhưng cái tay lại nghe lời.
TN: Tô Niên.
Túc Thương cười, chịu nói là được rồi, anh cũng không sợ cậu dùng tên giả nói cho anh.
"Tô Niên!"