Lần này đến phiên cô hỏi.
"Tôi là người làm ăn."
Nhưng anh chỉ cười cười rồi nói vậy.
Tô Niên đưa mắt nhìn Hạ Tình, nếu không phải tự nhiên lòi ra một Hạ gia, có khi cậu cũng chẳng chú ý đến việc Hạ Tình cũng họ Hạ. Xin hãy đọc tr𝗎yện tại ~ TrUmTr𝗎y en.Vn ~
Vậy mà là người Hạ gia thật.
Cũng khéo quá đi.
Nếu không phải vì Hạ gia... Đúng là số phận an bài.
Hạ Tình lại không tin tưởng câu trả lời của Túc Thương.
"Anh cứ tự nhiên, giờ chắc chẳng ai nhớ đến Hạ gia có một Hạ Tình đâu."
Nhưng cô vẫn nói.
"Tôi chỉ hỏi vậy thôi, Hạ gia... Rút chân ra được rồi thì tốt."
Túc Thương xem ở Hạ Tình đối xử với Tô Niên rất tốt mà nói một câu.
"Tôi biết chứ!"
Hạ Tình cảm thấy đời này rời khỏi được Hạ gia là việc làm đúng đắn nhất của cô.
Cho nên bây giờ cô mới sống thảnh thơi như vậy.
Không phải ai cũng thích sống trong một đại gia tộc, đằng sau lớp hào quang sáng chói kia là máu tanh và mưu mô ngươi lừa ta gạt.
Đều là người có huyết thống nhưng máu lạnh vô tình.
Hạ gia tộc nhân nhiều vô cùng, mỗi đời còn rất sung túc, phúc trạch đầy nhà, nhưng bởi vì thế mà cạnh tranh tàn khốc, dù chẳng thèm nhưng vẫn bị người nhìn đến, âm mưu hãm hại.
"Nếu cần giúp đỡ thì gọi cho tôi."
Anh đưa cho cô một cái card visit rồi không nói nữa mà tập trung vào xem báo cáo trên laptop.
Hạ Tình cầm cái card mà ngẩn ra.
Cô có chút bị tiết tấu của đối phương làm cho theo không kịp.
Nhưng cũng không tiếp tục câu chuyện nữa.
Túc Thương nói nhiều như vậy cũng không phải là vì anh nhàm chán, mà là anh không muốn để một nhân tố không xác định được ở bên cạnh đứa nhỏ nhà mình mỗi ngày.
Dù Hạ Tình tỏ ra không mặn mà với Hạ gia nhưng Túc Thương cũng cho người đi điều tra về cô, hiểu rõ rồi anh mới yên tâm được.
Đến nay Hạ Duẫn vẫn chưa có động tĩnh gì, cũng không biết đang ấp ủ cái mưu mô gì nữa.
Anh không biết là, dù Hạ Duẫn có muốn mưu đồ anh thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, nhắm chắc mới dám xuất hiện trước mặt anh.
Dù Hạ gia lớn nhưng trên thương trường Túc gia mới lớn, làm không khéo, Hạ gia cũng tan tành.
Ông ta chỉ muốn mượn thế Túc gia thôi chứ không phải muốn phá hủy Hạ gia.
Thổ còn thì cây mới vững, đạo lý này ông ta không thể nào không hiểu được.
Mà gần đây lại có chuyện chiếm lấy sự quan tâm của ông ta, đó là con trai Hạ Văn Phong bị tai nạn đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại Hạ Văn Phong vẫn rất tỉnh táo, có vẻ còn chững chạc trưởng thành hơn so với trước khiến ông yên tâm hơn.
Quan trọng nhất là, đứa con trai lưu lạc bên ngoài vốn dĩ muốn đưa về bồi dưỡng nay lại giống như con gái, còn gả đi rồi, ông ta chỉ còn biết dốc sức vào người đứa con trai cả đã mất đi đôi chân nhưng lại thông minh sáng suốt hơn này.
Hạ Văn Phong đối với sự quan tâm của cha mình chỉ là im lặng tiếp thu, cũng chẳng tỏ ra đặc biệt vui mừng.
Nhưng thái độ của hắn lại ăn dứt Hạ Duẫn, ông ta chỉ cần một đứa con thông minh giúp ông ta tranh đoạt chức gia chủ về cho nhà họ mà thôi, còn ngoan ngoãn nghe lời... Miễn Hạ Văn Phong không đột nhiên muốn phản nghịch thì ông ta có thể không để tâm đến thái độ của người làm con đối với cha mình này của Hạ Văn Phong.
Nhưng Hạ Văn Phong sẽ phản nghịch?
Tất nhiên là không.
Không phải vì Hạ Duẫn, mà là vì mẹ và em gái hắn.
Dù mất đi đôi chân nhưng chức gia chủ này hắn vẫn muốn lấy đến.
Còn về đứa con rơi kia của cha mình... Miễn cậu ta an phận thì hắn sẽ nhận đứa em này.
...
Tô Niên không biết có người đang muốn nhận cậu làm em trai, cậu đang chạy đi khám phá căn nhà mới của họ ở Tế Đông.
Căn nhà này nằm rất gần trường học, cũng gần chỗ tiệm bánh nữa.
Đến tiệm bánh mất năm phút, đến trường học mất bảy phút, đi bộ.
Đó là một căn nhà một lầu riêng biệt có sân vườn.
Đặc biệt trong vườn trồng đầy hoa, hương hoa ngào ngạt khiến tâm tình của người cũng nhẹ nhàng hơn.
Dù là buổi tối nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy sắc hoa muôn màu ẩn hiện bên trong màn đêm khi đứng ở trên lan can lầu một nhìn xuống.
Quanh khóm hoa còn có suối nhỏ chảy róc rách nghe thật êm tai.
"Niên Niên, vào ăn cơm."
Vì để chiếu cố cho bữa ăn của cậu mà mẹ Túc đã tìm đến một đầu bếp cho họ, mỗi ngày sẽ đến đây nấu cơm, nếu Tô Niên đi làm không thể về nhà thì Túc Thương sẽ bỏ cơm vào lồng cơm mang đến.
Chỗ tốt là dinh dưỡng đầy đủ, đổi món liên tục mà không sợ khẩu vị thay đổi, Túc Thương cũng không thoái thác, mẹ Túc đưa thì anh nhận luôn.
Giờ anh cũng không phải sống một mình nữa nên cần chú trọng ăn uống hơn.
Tô Niên nghe tiếng gọi của anh thì bạch bạch chạy xuống.
Bữa cơm chỉ có hai người, không có mẹ Túc náo nhiệt nhưng Tô Niên rất vui vẻ, ở đâu có Túc Thương thì cậu sẽ thoả mãn ở đó.
"Hôm nay có muốn online không?"
Từ hôm đi offline đến giờ họ đều không có thời gian online.
"Hôm nay giáo sư cho em một bản dịch tay..."
Ý tứ là cậu phải làm việc.
Túc Thương xoa đầu đứa nhỏ hiếu học.
"Làm xong rồi chơi cũng không muộn."
Anh an ủi.
Tô Niên bĩu đôi môi nhỏ nhìn anh.
"Anh cũng không chơi."
Túc tổng tỏ vẻ.
Cũng không nói không cho anh chơi.
Đứa nhỏ lém lỉnh lè lưỡi.
Túc Thương cười nhẹ.
Ăn cơm xong Tô Niên ngồi vào bàn thấp, trước mặt là laptop, bên cạnh là từ điển, đôi mắt chăm chú nhìn tài liệu, bàn tay nhỏ cầm bút nắn nót từng chữ Hán xinh đẹp.
Điệu bộ trang nghiêm này của cậu rất hút mắt, ít nhất Túc Thương sẽ nhìn không biết chán.
Nhưng anh chỉ cho cậu làm đến chín giờ thì bắt cậu đi ngủ.
Không biết từ lúc nào mà giờ đi ngủ của cậu đã lùi xuống rồi, nhưng Tô Niên cũng không cãi lời anh được, ngoan ngoãn theo anh đi tắm.
Tắm tắm...
"A..."
Tô Niên mềm mại kêu, đôi mắt mê ly nhìn nam nhân trong mắt ám trầm d.ục vọng nguyên thủy đối với cậu.
"Đau không?"
Lâu rồi hai người không có gần gũi thân mật kể từ lần đầu tiên đó đến giờ, dù có rất nhiều thời gian ở bên nhau nhưng tình huống đều không hợp để d.ục vọng của anh nổi lên.
Hiện tại đứa nhỏ mềm mại lại nghịch ngợm khơi gợi, anh không ăn... Chắc sẽ thành Liễu Hạ Huệ.
Đứa nhỏ lắc đầu, xấu hổ ôm cổ anh, mông nhỏ lại lớn mật lay động.
Nghe thấy âm thanh hít khí của nam nhân mà khoé miệng nhếch cao lên.
Người ta bảo mấy chuyện này vô sự cũng tự thông, chắc là để chỉ Tô Niên.
Dù cậu chưa từng xem phim cấm bao giờ nhưng cũng biết làm sao để kích thích nam nhân giải phóng con quái vật của mình.
Những hành động ngây ngô lại mị hoặc này của cậu lại ăn dứt nam nhân dưới thân, khiến cho nam nhân không nói lời nào đã nắm eo cậu nhấn xuống.
"A..."
Âm thanh yêu mị tràn ra, chui vào tai nam nhân lại trở thành thuốc kích thích d.ục vọng sôi trào.
Tiếng nước phách phách không ngừng, tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng rên rỉ ngọt nị đứt quảng nhỏ yếu của đứa nhỏ...
"Ư ư..."
Tô Niên chịu không nổi kích thích mà cắn lấy bả vai nam nhân, nhưng khi phát hiện ra thì dùng lưỡi liếm liếm nơi bị cậu cắn ra dấu răng mờ mờ.
"Ô..."
Một trận cuồng phong kéo tới khiến Tô Niên cong lưng đón nhận, khuôn mặt đầy kích tình mị hoặc lọt vào mắt nam nhân càng khiến người thêm ra sức mà đỉnh lộng.