• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ây do ai đây? Hạ Tình! Thì ra đây là tiệm bánh của chị. Bảo sao mà tìm một một nhân viên bị câm đến đây giúp chị bán bánh."

Giọng nói vốn cũng thanh thót dễ nghe lúc này lại chứa đầy sự khinh bỉ cùng chế nhạo khiến cho hai cô bạn đi cùng giật mình đưa mắt nhìn nhau, đối với lời nói quá mức sổ sàng của cô ta trong lòng thấy không vui.

Họ nhìn thiếu niên cũng không bởi vì lời nói này mà có chút khó chịu nào, đối với cái nhìn quan tâm của họ thì cười thêm ngọt, lúc này mới quay lại nhìn xem người mà Hạ Cầm gọi là Hạ Tình.

Hạ Tình nghe thấy lời cô ta chỉ nhíu mày một chút rồi thản nhiên mang bánh đến giúp Tô Niên bỏ vào tủ, một chút cũng không để ý Hạ Cầm đang đứng kia.

"Chị đối đãi với khách nhân vậy sao? Ở lâu với người bị câm nên chị cũng câm luôn rồi?"

Hạ Cầm không được chú ý bị quê, lại mở miệng mỉa mai.

Lời này thật sự quá đáng khiến cho hai cô bạn cũng nhíu mày không vui.

"Cầm Cầm, cậu có không thích ai thì cứ nhằm vào họ, cớ sao lại lôi người khác vào phụ hoạ như vậy, bất lịch sự lắm. Nếu cậu không thích nơi này thì chúng ta đi thôi."

Lý Miên Miên khó chịu nhìn Hạ Cầm nói.

"Khách nhân như cô nơi này cũng chứa không nổi, đi lẹ thôi cho bớt ô uế quán nhỏ này của tôi."

Hạ Tình xếp bánh xong cũng lên tiếng, nói ra cũng là chê Hạ Cầm bẩn, trực tiếp đuổi người.

"Chị tưởng tôi thích đến cái quán nát này của chị chắc, nhưng tôi cũng không phải người bị đuổi là đi. Tôi cứ không muốn đi đấy, để tôi xem cái quán nhỏ này của chị làm ăn có khấm khá không? Mà không tốt cũng do chị không biết điều giống như mẹ chị vậy, cứ phải ầm ĩ đòi ly hôn với bác tư. Đến cả chị cũng muốn ly khai Hạ gia, chẳng biết tốt xấu như vậy."

Hạ Cầm ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hai chân dài xinh đẹp bắt chéo nhau, mở miệng lại xấu xí đến mức ai cũng nghe không lọt tai được.

"Vậy cậu ở lại đây đi, mình đi thôi! Xin lỗi hai người."

Lý Miên Miên gắt giọng nói, quay qua hối lỗi nhìn hai người trong quầy, tính tiền rồi cầm bánh của cô cùng Lợi Nhã, kéo tay cô bạn đang bối rối rời đi tiệm bánh.

Bọn họ biết tính cách đại tiểu thư của Hạ Cầm, nhưng bình thường cô ta xã giao rất khôn khéo nên họ cũng không khó chịu, chưa kể nhà bọn họ còn có quan hệ làm ăn. Dù vậy lúc này Lý Miên Miên cũng không muốn tự làm mình khó chịu nữa, cô sợ chơi lâu cô cũng bị tính xấu đó của cô ta lây nhiễm, mà cô cũng chịu không nổi.

Nhưng còn chưa đợi hai người đi ra cửa thì bên ngoài lại đi vào một người nam nhân cao lớn khiến cho cô bạn Lợi Nhã mê trai chết cứng ở đó, Lý Miên Miên không kéo được cô đi cũng phải ngừng theo, nhìn lên mới hiểu tại sao Lợi Nhã lại như vậy.

Mới nãy cách cửa kính cô đã thấy rồi nhưng không có nhìn kỹ, lúc này cũng giật mình kinh ngạc nhìn người đàn ông có thể khiến bao người ao ước có được kia.

Họ đã vậy, Hạ Cầm càng hơn thế.

Quan trọng nhất là cô ta biết người này.

Hạ Cầm không ngờ lại được nhìn thấy nam nhân bản thân ao ước dù biết không thể có được ở đây.

Mong muốn được chạm đến, sở hữu người đàn ông này lại bùng lên dữ dội khiến cô ta mạnh dạn mà đứng dậy bước đến.

"Túc tổng, không ngờ lại được nhìn thấy anh ở Tế Đông!"

Hạ Cầm dán sát đến bên người nam nhân, giọng nói mềm đến chảy nước, khác xa một trời một vực với lúc nãy khiến ai cũng trố mắt ra.

Bởi vì cô ta ngồi bên cạnh đường đi nên chỉ cần đứng lên bước đến một bước đã thành công khiến cho thân mình chạm vào vai người nam nhân vừa đi đến kia.

Nhưng cô ta còn chưa kịp vui sướng thì đã bị ánh mắt sắc lạnh như dao, một chút độ ấm cũng không có doạ cho cứng đờ.

Túc Thương không nghĩ cô ta lại lớn mật như vậy mới để cho bản thân bị chạm đến, anh nhăn chặt mày ghét bỏ dùng tay áo phủi mạnh nơi bị ô uế kia, chân dài vượt qua cô ta bước đến gần quầy bánh.

Đừng nói là anh, mấy người trong tiệm ai cũng trố mắt ra nhìn, hai người bạn đã muốn tuyệt giao với cô ta cũng xấu hổ không thôi. Lợi Nhã dù mê trai nhưng cũng chịu hết nổi mà muốn đi, nhưng lúc này Lý Miên Miên lại không muốn nữa, cô muốn nhìn xem Hạ Cầm còn có thể làm ra chuyện mất mặt xấu hổ đến cỡ nào nữa.

Chưa kể, cái xưng hô cùng thái độ niềm nở lại rạo rực khát khao kia của Hạ Cầm khiến cô tò mò về người nam nhân kia.

Túc tổng?

Có thể khiến cô ta dùng cách gọi này, cái họ này... Chẳng lẽ...

Túc Thương bực bội trong lòng nhìn người yêu nhỏ đang trợn to mắt hết nhìn mình lại nhìn phía sau mình, biểu tình quá sức đáng yêu khiến anh tức cười.

Rồi làm ra hành động khiến ai cũng giật mình.

"Niên Niên, chỗ này dơ rồi, em giúp tôi lau đi!"

Nam nhân giọng nói nam tính trầm thấp lại cố tình tỏ ra ủy khuất tội nghiệp cùng bạn trai nhỏ làm nũng thật sự quá kích thích người ta run rẩy.

Hạ Tình quay đầu che miệng cố nén, bả vai lại chấn động không ngừng.

Lý Miên Miên vừa chấn kinh cũng mắc cười mà nhếch lên khoé môi, trong lòng có chút cảm thấy thị giác bị lừa dối, này là Túc đại tổng tài kia sao?

Khiên cô giật mình nhất là Túc Thương có thái độ như này với một người con trai khác. Cô đưa mắt nhìn Hạ Cầm mặt mày tái mét còn có không tin tưởng đang đứng ở kia, cười cười.

Còn Tô Niên đâu?

Cậu bị nam nhân vươn tay kéo ra khỏi quầy bánh, ngốc ngốc mà theo bản năng vươn tay phủi phủi chỗ bị nữ nhân kia chạm đến, cảm thấy sạch rồi thì mới cười dỗ dành nam nhân bị ủy khuất của mình.

Túc Thương bị cậu làm cho nhũn tim, cũng bất chấp tất cả mà hôn bẹp lên trán nhỏ một cái.

Tô Niên đỏ mặt không thôi kéo anh ngồi xuống ghế, bản thân chạy vào trong quầy lấy nước cho anh.

Hạ Cầm từ trong chấn động tỉnh lại, dù cảm thấy không tin được người nam nhân mình muốn có lại đi tỏ ra thân mật với một người câm, còn là đàn ông, nhưng trong lòng vẫn tràn ra nồng đậm ghen ghét cùng tức giận.

"Túc tổng, tuy không biết tại sao anh lại đến Tế Đông nhưng tiệm này không sạch đâu. Em rất quen thuộc nơi này, để em đưa anh đến nơi khác tốt hơn nhé. Dạo trước em nghe ba nói muốn cùng Túc thị hợp tác dự án mới, vừa lúc em cũng biết một chút, chúng ta có thể..."

"Cô là ai?"

Hạ Cầm dẹp qua những cảm xúc trong lòng, ưỡn ngực đi đến trước mặt anh, hơn nghiêng người về trước khiến cho bộ ngực ngạo nhân mà cô ta tự hào ẩn hiện trước mặt nam nhân, mở miệng là chê bai nơi này còn có biểu lộ một chút bản thân sắp cùng anh có thân quen nhưng nam nhân lại ngắt lời khiến cô ta sững ra một chút, sau đó là vui sướng.

"Em là Hạ Cầm, ba em là Tam gia của Hạ gia, em..."

"Cô có thể đi rồi."

Túc Thương lại lần nữa cắt ngang, vừa nghe đến hai chữ Hạ gia anh đã không ưa, mở miệng đuổi người.

Hạ Cầm cứng đờ cả người, vừa bối rối lại không thể tin được nhìn anh.

"Được rồi, mời cô đi cho, ra ngoài mà quyến rủ đàn ông, đừng làm bẩn nơi này!"

Ở lúc Hạ Cầm còn chưa biết làm sao Hạ Tình đã đi ra, kéo cô ta xồng xộc đến cửa quán, mở cửa ném ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK