Nhưng Túc Thương lại thấy chút tính toán xẹt qua trong đôi mắt của người đàn bà kia.
Đến lúc này vẫn còn tính toán, xem ra bà ta có lý do mới đến nhận lại Niên Niên.
Anh còn chưa kịp nhận được kết quả điều tra về Hạ gia gần đây, trước mắt để xem bà ta định nói gì nữa.
Doãn Lệ trong lòng ngàn tính vạn tính, tính xem nên tiếp tục nói thế nào về chuyện này?
Bọn họ có vẻ quan tâm chuyện quá khứ, cũng không phải không thể nói, nhưng lợi dụng nó khiến cho đứa nhỏ chịu trở về lại nói sau.
"Ba nó thật sự rất trông ngóng nó, nó kết hôn rồi cũng được, cũng không ảnh hưởng đến việc tôi muốn nhận nó về, đến lúc nó tôi có thể nói chuyện này ra mà không e ngại nữa."
Doãn Lệ cúi đầu nói.
Túc Thương cười lạnh nhìn bà ta.
"Miệng bà nói yêu thương mong ngóng, muốn nhận em ấy về, nhưng lại lấp liếm việc quá khứ. Điều trị mà bà nói cuối cùng là nói cho có hay thật lòng nghĩ cho Tô Niên?"
Anh lạnh lùng lên tiếng.
"Tôi muốn bù đắp cho nó mới muốn nhận nó về, cậu đừng nói bậy!"
Doãn Lệ ủy khuất lớn tiếng nói.
"Bù đắp có rất nhiều cách, cái đầu tiên là chữa trị cho em ấy, bà lại dùng cái này để ép em ấy quay về cùng bà, bà có động cơ gì đây?"
Túc Thương anh là người nào, muốn qua mặt anh? Chuyện cười.
Doãn Lệ không ngờ người này sắc bén như vậy, trực tiếp nói đến bà cũng cứng họng.
"Bà thật tâm thì em ấy nhận lại bà cũng tốt thôi, có thêm một người yêu thương em ấy. Nhưng trước sau gì em ấy cũng sẽ có gia đình riêng của mình, bà chấp nhất chuyện nhận lại em ấy cũng được, sao cứ phải muốn em ấy về cùng bà trong khi đã có cuộc sống mới? Hay bà chỉ muốn đẩy em ấy ra làm bàn đạp cho bà chia chác tài sản của Hạ gia?"
Túc Thương gằn giọng nói.
"Tôi không có!"
Doãn Lệ càng nghe càng giật mình, đến cuối cùng thì bật người dậy hét lên.
Nhưng mấy người ở đây chẳng ai đáp lời mà chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.
Tô Niên ngồi nghe nãy giờ cũng dần hiểu được vấn đề, đối với người mẹ luôn miệng nói muốn nhận mình này cậu càng không có hướng tới.
Cậu khát khao gia đình là có, nhưng người đã bỏ rơi cậu, cho dù là vì nghèo khổ nhưng mười mấy năm nay bà ta cũng không đến tìm cậu dù biết cậu ở nơi nào, Tô Niên cũng không có nhiều trông ngóng, chứ nói chi là có mục đích mới muốn nhận lại cậu đây.
"Hạ gia phu nhân hiện tại tên là Diệu Nguyệt chứ không phải Doãn Lệ bà, vợ hợp pháp của Hạ Duẫn cũng không đề tên bà. Có nghĩa là bà chỉ là vợ bé không được công khai của ông ta, đúng không?"
Túc Thương dù chưa biết rõ nhưng vẫn có thể dùng cái này đến dò xét bà ta.
Quả nhiên Doãn Lệ đã hoảng hốt lên, dù bà ta tỏ ra thật bình tĩnh nhưng hai nắm tay nắm chặt lại cho thấy bà ta cũng không thật như ngoài mặt đã biểu hiện.
Tô Niên chấn động trợn tròn mắt.
Tô Thanh lại càng kinh hãi không thôi, vậy mà... Nếu để Tô Niên trở lại, không phải là nhận sự ghẻ lạnh của chính thất phu nhân người ta sao?
Đại gia tộc tam thê tứ thiếp Tô Thanh biết, cái việc mà pháp luật không cho phép nhưng đám nhà giàu kia lại rất thích làm.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Doãn Lệ là vợ bé của người ta, cái quá khứ trước kia... Sợ rằng cũng quá đáng sợ.
Dù là nông thôn hay thành phố thì việc một người phụ nữ có con nhưng cha đứa nhỏ lại không ở bên cạnh là chuyện ai cũng khinh thường. Tô Niên bị như vậy chắc chắn có nguyên nhân, còn rất kinh dị.
Tô Thanh đã từng vì chuyện này mà lên mạng tìm kiếm, nơi nào cũng nói bệnh trầm cảm là do biến cố quá lớn đè ép lên tinh thần, mà nhiều nhất là chứng kiến cảnh giết chóc của người thân trong gia đình, còn có ngược đãi do thân nhân tạo ra mới khiến chúng khép mình lại với thế giới này...
Nhìn đến những cái này Tô Thanh cũng hoảng sợ thật lâu, rồi bỏ qua không dò đến nữa, nếu không phải hôm nay vì chữa bệnh cho Tô Niên, bà cũng không muốn gợi lại nó đâu, kiểu gì cũng là một tổn thương đối với Tô Niên.
"Tôi hiểu bà muốn làm gì, nếu bà thật sự còn chút nào yêu thương với Niên Niên thì trực tiếp nói ra, sau này dù Hạ gia không chứa chấp bà nữa thì tôi vẫn có thể cho bà một nơi để sống, nhưng nhận lại Tô Niên..."
Anh ngập ngùng nhìn bà ta, Doãn Lệ bị ánh mắt sắc bén của anh doạ cho cúi đầu.
"Có một người mẹ mang thân phận vợ bé như bà, đối với tương lai sau này của Niên Niên một chút cũng chẳng tốt, chắc bà phải hiểu hơn ai hết đúng không?"
Túc Thương xoa đầu đứa nhỏ đang vươn tay kéo áo anh, giọng nói lại lạnh như băng tuyết.
"Hạ gia là đại gia tộc, nó vẫn là cốt nhục của Hạ Duẫn, tương lai sau này của nó sẽ thênh thang."
Doãn Lệ gồng mình lên nói.
"Em ấy cần gì dựa vào Hạ gia để có tương lai? Cho dù không có tôi, không có Hạ gia thì em ấy cũng có thể dựa vào bản thân để sống thật vinh quang. Còn tốt hơn lội vào cái vũng bùn đen đến không thấy đáy của Hạ gia. Cũng chỉ có bà coi trọng nó thôi."
Túc Thương khinh miệt nói khiến cho Doãn Lệ cảm thấy bị sĩ nhục sâu sắc.
Doãn Lệ không nói được nên lời, nhất là khi chạm đến ánh mắt sạch sẽ của đứa nhỏ kia.
Bà ta im lặng thật lâu, lâu đến mức Túc Thương cũng sắp hết kiên nhẫn thì lại nghe bà ta nói.
"Chuyện trước kia... Có nhiều việc tôi không biết nhưng đại khái khiến cho nó không nói được cũng như trầm cảm là vì trận hoả hoạn năm đó..."
Doãn Lệ nhắm mắt nói.
Năm xưa Doãn Lệ là cũng một cô gái xinh đẹp nhiều người ưa thích trong vùng.
Người theo đuổi cũng kéo khắp đầu làng cuối xóm. Đến năm hai mươi tuổi kết hôn cùng chàng trai tốt nhất vùng, người người chúc phúc.
Sau khi kết hôn thì hai vợ chồng cố gắng kiếm tiền để sau này có con cũng sẽ cho nó sung túc, vì vậy mà họ bỏ lên thành phố đi làm.
Biến cố cũng là từ lúc này, khiến cho cuộc sống vốn hạnh phúc của Doãn Lệ tan nát.
Doãn Lệ được nhận vào làm công việc dọn dẹp của một quán KTV rất lành mạnh chứ không phải loại trá hình có bao gái. Liên tục làm việc hai tháng Doãn Lệ cũng dần ổn định cuộc sống, mà chồng bà cũng làm bảo vệ của một quán bar, xem như ổn thoả.
Nữa năm trôi qua, tuy cuộc sống cũng có điều không vừa ý nhưng hai vợ chồng vẫn mặn nồng với nhau. Cho đến khi Doãn Lệ bị người đàn ông là khách đến KTV làm nhục.
Doãn Lệ vừa sợ vừa giận nhưng không dám nói cho chồng bà biết, hoảng loạn mà khuyên nhủ chồng bà trở về quê sống.
Lúc đó công việc của chồng bà cũng không như ý nên đã đồng ý cùng bà trở về nhà ở quê, sống cuộc sống tuy bán lưng cho trời bán mặt cho đất nhưng vẫn tốt đẹp.
Sau đó Doãn Lệ phát hiện mình có thai, là sau hai tháng từ thành phố trở về quê.
Bà vì chuyện này mà có một đoạn thời gian hoảng sợ vô cùng, nhưng chồng bà lại vui vẻ, đối xử với bà rất tốt, dần dần bà cũng quên đi lo lắng trong lòng mà sinh đứa nhỏ ra.
Nhưng từ đó mọi thứ lại thay đổi, chỉ bởi vì đứa nhỏ không giống ba của nó, trừ đôi mắt giống bà, mọi thứ còn lại đều không hề giống cả hai người họ.