Lý Trường Thọ chỉ sợ chính mình đột nhiên đốn ngộ, trên đường đi không dám nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều, chỉ ghi nhớ lại con đường này. Hữu Cầm Huyền Nhã truyền âm hỏi: "Sư huynh đã tới đây nhiều lần?" "Vẫn chưa." Lý Trường Thọ cười nói: "Ta tu đạo cũng chỉ mới mấy trăm năm, cũng không có thời gian đi du ngoạn quá nhiều." "Vậy thì..." Hữu Cầm Huyền Nhã dùng đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Lý Trường Thọ, môi cũng không mở, nhỏ giọng hỏi, giọng điệu rất tự nhiên: "Nếu như về sau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.