Lúc này Lý Trường Thọ cảm thấy vô cùng may mắn....
May mắn vì hắn đã đi cùng với Vạn Lâm Quân trưởng lão đến đây...
Nếu như hắn không kịp ngăn cản, lão đạo này sẽ thật sự xông lên cứng rắn đối diện với đám đại hán!
Nơi đây cách Độ Tiên Môn hai ngàn năm trăm dặm, tương đương với ranh giới "Địa bàn danh nghĩa" của Độ Tiên Môn.
Từ ước định của Đông Thắng Thần Châu tạo thành quy củ: Tất cả tài nguyên, linh thạch trong khu vực hai ngàn dặm quanh đây đều thuộc Độ Tiên Môn.
Đối phương ở khoảng cách vi diệu này, còn cố ý bố trí đại trận che giấu và ẩn mình ở vị trí Độ Tiên Môn không dò xét đến…cũng tính là cao minh.
Hành vi của đám người này, rất có vấn đề!
Có điều nếu chỉ vì như vậy mà trực tiếp xông lên chém giết, hình như cũng có hơi quá bá đạo.
Nhưng mà…
Khi Vạn Lâm Quân trưởng lão lấy ra một kiện pháp bảo hình dáng hai con cá giống như Thái Cực âm Dương Đồ, Lý Trường Thọ lôi phân thân người giấy của mình ra, vô thanh vô tức xâm nhập vào mặt đất phía dưới đại trận…
Nếu như không phải Lý Trường Thọ lần thứ hai nhanh tay lẹ mắt ngăn cản vị Độc Tiên cảnh giới Thiên Tiên Đại hậu kỳ này xuống, Vạn Lâm Quân tất nhiên sẽ lao ra, giận dữ gầm lên "Nghiệt súc muốn chết"!
Chắc chắn là như thế rồi…
Trong đại trận bên kia, yêu khí cuồn cuộn, nghiệp chướng hội tụ. Nơi ấy có vài chục vị đại yêu, tu vi không đồng đều từ cảnh giới Chân Tiên đến cảnh giới Thiên Tiên!
Trừ điều đó ra còn có hơn trăm người, tu vi phần lớn ở cảnh giới Chân Tiên, còn có hơn mười vị Thiên Tiên...
Vạn Lâm Quân trưởng lão quay đầu trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ, vừa định truyền âm, Lý Trường Thọ lại ra hiệu im lặng.
Hắn lấy ra hai khối ngọc bội, đưa cho Vạn Lâm Quân trưởng lão một khối.
Là "Tâm Thanh Ngọc" trong hàng loạt đồ chơi nhỏ của hắn.
Hai bên cầm ngọc bội này là có thể dùng tiếng lòng trao đổi với nhau, không cần tiên lực, pháp lực, nguyên khí, không gây dao động không khí, tính ẩn nấp vô cùng tuyệt hảo. Khuyết điểm là hai bên không thể cách nhau quá xa.
Lý Trường Thọ truyền âm: "Trưởng lão, có thể trực tiếp nói ra lời muốn nói ở trong lòng, đệ tử có thể nghe được."
"Ài! Trường Thọ ngươi ngăn cản ta làm gì!" Vạn Lâm Quân trưởng lão nghiến răng, nói trong lòng: "Đợi ta đi diệt những đại yêu này, giết sạch những kẻ đồng đảng bại hoại kia!"
"Trưởng lão ngài đừng vội, đừng nóng vội…bớt giận, xúc động là ma chướng!" Lý Trường Thọ vội nói: "Trưởng lão có thể cho đệ tử biết, ngài diệt những đại yêu này như thế nào không?"
"Tất nhiên là dùng thần thông và độc đan!"
"Trực tiếp xông lên?"
"Đánh lén, trước tiên là phải gây khó khăn đột ngột, tiêu diệt một ~ hai kẻ mạnh trong chớp mắt!" Có lẽ cảm thấy đối phương vẫn chưa phát hiện ra mình, nên lúc này Vạn Lâm Quân trưởng lão vẫn quyết tâm nhịn, dặn dò Lý Trường Thọ:
"Gặp phải trường hợp này, Trường Thọ ngươi sau này cũng không thể xúc động, rơi vào cảnh bao vây chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng ta không sợ! Bọn chúng càng gần ta, công kích của độc đan càng phát huy tác dụng!"
Lý Trường Thọ truyền âm nói: "Nhưng trưởng lão ngài ngẫm lại xem, nếu như ngài bị thương ở nơi này thì làm sao bây giờ? Đối phương người đông thế mạnh là điều thứ nhất. Chúng ta chỉ mới đơn thuần cảm giác được cảnh giới của đối phương, ngộ nhỡ có Kim Tiên giấu mình ở đây, cố ý dẫn dụ chúng ta mắc câu, đây là điều thứ hai..."
Vạn Lâm Quân trưởng lão nhướng mày, khuôn mặt già nua nghiêm túc lộ ra thần sắc suy tư.
Trường Thọ nói rất có đạo lý!
Lý Trường Thọ tiếp tục "Dụ hoặc": "Sau đó trưởng lão ngài tất nhiên sẽ đại phát thần uy, chỉ bằng thần thông mà ngài dạy đệ tử, có độc đan tích lũy mấy vạn năm của ngài, diệt sạch địch nhân chỗ này, hoàn toàn không đáng kể. Nhưng lỡ như bọn hắn thấy tình thế không ổn, chạy tứ tán, chẳng phải là lưu lại tai hoạ ngầm cho môn phái sao? Đây là điều thứ ba."
"Cũng đúng." Vạn Lâm Quân trưởng lão đáp.
Lý Trường Thọ lại nói: "Đệ tử thấy ở đây dù Thiên Tiên đông đảo, nhưng người, yêu, linh đều có. Trưởng lão nhìn xem, chỗ ngồi của bọn hắn được phân bố, người, yêu, linh ba phe trộn lẫn với nhau, nhưng trong đó lại không có sự liên kết nào. Nếu ở tình huống bình thường, đúng ra phải là người với nhau sẽ thân cận hơn, yêu với yêu sẽ tụ tập gần nhau hơn? Ngài lại nhìn xem! Hai đại yêu toàn thân bộ lông màu xanh lam kia, khí tức bọn hắn trộn lẫn gần gũi nhau, chắc hẳn đã ở cạnh nhau lâu ngày, không phải huynh đệ thì là vợ chồng, tất nhiên cũng có thể là…khụ, nhưng lúc này bọn hắn lại đứng cách xa nhau cả trăm trượng…ngài hãy suy xét cẩn thận, điều này tất có chỗ bất thường. Rất có thể, tâm thần của những người, yêu, linh này đã bị kẻ nào đó khống chế! Giống như những Luyện Khí Sĩ tập kích phe Tửu Ô sư bá ở ngoài Kim Cung Môn, chỉ là khôi lỗi! Đây là điều thứ tư…"
Hai mắt của Vạn Lâm Quân trưởng lão nhíu lại, chậm rãi gật đầu, có hơi hổ thẹn.
Lão nói trong lòng: "May mà Trường Thọ người cùng đến đây, nếu không e rằng ta sẽ mắc sai lầm lớn!"
Lý Trường Thọ cười nói: "Ngài say mê đan đạo, lòng có chính khí, vốn cũng không phải người hiểm ác, không nghĩ tới phương diện này là chuyện rất bình thường. Đệ tử cũng chỉ là luôn suy nghĩ lo lắng sẽ xảy ra trường hợp này, không ngờ vẫn xảy ra…"
"Ài, Trường Thọ, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?"
Lý Trường Thọ âm thầm thở phào nhẹ nhõm...
Cuối cùng đã thuyết phục được.
Trong lòng Lý Trường Thọ hỏi một câu: "Trưởng lão, ngài có từng luyện chế qua thuốc mê, hoặc là độc đan dược tính ôn hòa, trong lúc nhất thời không dễ bị người phát hiện ra chưa?"
"Tất nhiên là có, vì sao ngươi muốn dùng vật này?" Cặp mắt già nua của Vạn Lâm Quân trưởng lão mang theo sự khó hiểu: "Trực tiếp dùng độc mạnh nhất không được sao?"
"Nếu trực tiếp rải sương độc ở chỗ này, địch nhân tất nhiên sẽ kịp phản ứng, chạy tứ tán. Giống như ném một con ếch vào nồi nước nóng, nó chắc chắn sẽ nhảy thẳng ra ngoài. Nhưng nếu như cho vào nồi nước lạnh rồi từ từ đun nóng lên, con ếch sẽ mất cảnh giác và bất tri bất giác bị nấu chín..."
Hai mắt Vạn Lâm Quân trưởng lão tỏa sáng, "cười lạnh" với lý thuyết "nước ấm nấu ếch" của Lý Trường Thọ, nói trong đáy lòng: "Hoá ra là vậy."
Từ chiếc nhẫn trên tay, vị trưởng lão lấy ra bảy tám cái bình sứ, thấp giọng nói: "Vật này có thể khiến nguyên thần Thiên Tiên mê say, thân thể tê dại, tên là "Mê Tâm Túy Hồn Tán"."
Lý Trường Thọ chớp mắt mấy cái: "Phải chăng đan này cũng là từ đan phương do trưởng lão ngài tạo ra?"
"Không sai!" Vạn Lâm Quân trưởng lão lại lộ ra nụ "cười lạnh": "Là trong lúc rảnh rỗi ta suy nghĩ ra, nhưng độc đan cũng quá mức mạnh. Thứ này luyện chế phức tạp, cho nên trong độc kinh trước đưa cho ngươi không có đan phương này. Trở về ta sẽ truyền thụ cho ngươi."
Lý Trường Thọ tán thưởng nói: "Trưởng lão, đệ tử ở ngoại điện đã có được đan phương. Đan phương đó ghi ở trong một quyển ngọc giản đã hỏng, không ngờ lại là đan dược trân quý do trưởng lão ngài sáng tạo ra."
"Ha ha...ngươi cứ cầm lấy những thứ này phòng thân là được. Trước đây quên mất cái này, đây cũng chỉ là thuốc mê, ngươi dùng phòng thân cũng thích hợp."
Vạn Lâm Quân trưởng lão thuận tay nhét mấy bình sứ nhỏ vào tay Lý Trường Thọ, sợ Lý Trường Thọ chối từ, lại lấy từ trong chiếc nhẫn ra hơn mười cái bình sứ nữa.
Độc đan dự trữ của vị Độc Tiên này, làm Lý Trường Thọ cũng thấy có hơi…
Đỏ mắt.
Đây chính là vốn liếng gia sản!
Nhưng tính cách không một lời liền "Cho cho cho" của Độc Tiên trưởng lão, cũng thật sự khiến cho Lý Trường Thọ khâm phục…
Thật vừa vặn, tính cách của hắn cũng sẵn có "Lấy lấy lấy" !
"Trường Thọ." Vạn Lâm Quân chủ động hỏi: "Hiện tại ta có thể ra tay chưa?"
Lý Trường Thọ tiếp tục nói trong lòng: "Trưởng lão, đệ tử thấy chỗ này có lẽ chỉ là quân tiên phong của đối phương, đối phương muốn tiến đánh sơn môn chúng ta, tất nhiên không thể chỉ có chừng đó cao thủ. Tốt nhất là phải diệt sát toàn đội, một người cũng không tha."
"Vậy, Trường Thọ, phải dùng những thuốc mê này thế nào mới có thể lưu tất cả những tặc nhân này lại?"
"Trước ngài dùng tiên lực bao lại, từ dưới đất thấm qua toàn bộ phạm vi đại trận, sau đó cho thuốc mê từ dưới mặt đất chậm rãi tràn ra…đệ tử lấy hai bình phòng thân là được, ngài lấy hết ra để diệt địch đi."
"Không cần, vật này ta luyện chế ra không ít, vốn là muốn dùng lúc vây khốn địch, không phải giết địch." Vạn Lâm Quân trưởng lão đáp, lại lộ ra ý cười.
Thứ lão thưởng thức nhất, chính là đức tính này của Lý Trường Thọ, thấy đồ giá trị nhưng chưa từng muốn độc chiếm…
Dựa theo sự "chỉ điểm" của Lý Trường Thọ, Vạn Lâm Quân trưởng lão vận dụng mười tám bình Mê Tâm Túy Hồn Tán. Lão dùng từng tia tiên lực đưa thuốc mê đến phía dưới nơi ẩn núp của từng tên địch, sau đó chậm rãi phát tán ra.
Lý Trường Thọ vẫn chưa yên tâm, không ngừng truyền âm căn dặn trong đáy lòng: "Trưởng lão, cho những đại yêu kia hàm lượng cao hơn một chút, tính kháng dược của Yêu Tộc bọn hắn mạnh hơn nhiều so với Nhân Tộc chúng ta…"
"Trưởng lão cẩn thận, dao động tiên lực có thể sẽ quấy nhiễu đến bọn hắn."
"Trưởng lão, trên mấy tàng cây phải đặc biệt chú ý..."
Sau nửa canh giờ.
Trong đại trận hoàn toàn yên tĩnh, mấy thân ảnh từ trên cây rơi xuống như đống cát nện trên đất...
Dưới mặt đất, Vạn Lâm Quân trưởng lão tán thưởng không thôi, muốn xông ra kết thúc những người này một lần nữa.
"Trưởng lão!" Lý Trường Thọ vội vàng kéo vị đại lão này lại, nói: "Vì sao chúng ta không lập tức ra ngoài? Ngộ nhỡ có người cố ý giả bộ bị mê choáng, dụ chúng ta hiện thân, chẳng phải là đúng lúc rơi vào bẫy của bọn hắn sao?"
"Ừm, Trường Thọ nói có lý, thế phải làm thế nào?"
Lý Trường Thọ nói trong lòng: "Dùng phương thức như thế, phóng thuốc độc ra ngoài…nhưng lần này, nhất định phải là thuốc độc mạnh hơn, không cho đối phương cơ hội nào để trở tay. Cũng phải cân nhắc đến thời khắc sinh tử, có thể bọn hắn sẽ tránh thoát được ảnh hưởng của thuốc mê, với cả nguyên thần xuất khiếu, yêu hồn đào thoát..."
Hắn vừa nói, Vạn Lâm Quân trưởng lão ở bên cạnh không ngừng gật đầu biểu thị tán thành.
Lúc này hai mắt vị trưởng lão tràn đầy vẻ hiền lành và ôn hòa.
Trước đây, Vạn Lâm Quân trưởng lão cũng có một chút lo lắng…
Lo lắng tu vi Lý Trường Thọ quá yếu, không phát huy được lợi ích độc đan, lãng phí những đan dược không dễ luyện chế này.
Nhưng chuyện hôm nay đã làm Vạn Lâm Quân trưởng lão biết được…
Vị đệ tử này, và độc đan của lão…còn phù hợp hơn so với chính lão!
Lý Trường Thọ căn dặn vài câu xong lại nói: "Nếu như trong lòng ngài còn nghi ngờ, trước tiên có thể độc chết những đại yêu kia. Đệ tử có Nhiếp Hồn Châu, có thể rà soát ký ức không trọn vẹn của bọn hắn, do đó sẽ kết luận được lai lịch của bọn hắn. Nếu những Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc kia cũng đáng phải giết, chúng ta giết sau cũng không muộn. Dù sao, Yêu Tộc đã giết thì hãy giết cho hết."
"Được!" Vạn Lâm Quân trưởng lão đáp ứng một tiếng, trong đáy lòng suy nghĩ, quyết định ra tay toàn lực.
Chỉ thấy, vị trưởng lão nâng lên cây trượng đồng của mình từ dưới mặt đất, hướng chếch lên trên, từng tia sương độc đậm màu xanh lá từ lòng đất tràn ra, chui vào trong cơ thể của những đại yêu đã bị hôn mê ngã xuống...
Không bao lâu, toàn thân đám đại yêu bắt đầu run rẩy.
Ban đầu Lý Trường Thọ còn có một chút bận tâm, chuyện này dù sao cũng không phải tự mình ra tay, không có trận pháp trấn áp, trước sau chậm trễ quá lâu, cũng không có chiêu dự bị, nói không chừng thật sự có một hai yêu hồn trốn mất …
Nhưng mà, chỉ một lúc sau, Lý Trường Thọ cũng chấn kinh.
Độc Thiên Tiên thật là lợi hại!
Còn là kịch độc trực tiếp độc chết nguyên thần yêu hồn của đại yêu cảnh giới Thiên Tiên!
Rất nhanh, tất cả đại yêu nơi đây đều hiện ra bản thể, mấy kẻ có cảnh giới cao siêu nhảy nhót được mấy lần rồi cũng không còn động tĩnh.
Khí tức hoàn toàn không còn, nhưng yêu lực vẫn tràn đầy.
Vạn Lâm Quân trưởng lão lại muốn ra ngoài, Lý Trường Thọ lại ngăn lại một lần nữa.
Đây là lần thứ mấy rồi…
Vị trưởng lão này không hiểu sao cứ muốn chui ra ngoài làm cái gì, rõ ràng vẫn có thể làm được mọi việc ở phía dưới mà!
"Trường Thọ, vẫn còn chưa được sao?"
Lý Trường Thọ cười khổ nói: "Trưởng lão, nếu ngài có Tam Muội Chân Hoả, hoặc là chân hỏa lợi hại, thì cứ đốt bọn hắn từ xa là được rồi."
Vạn Lâm Quân nói: "Tất nhiên là có, ta có một chân hỏa tên là Vạn Độc Luyện Hồn Hỏa, uy lực còn trên cả Tam Muội Chân Hoả."
Tức khắc, vị lão giả khuôn mặt gầy gò theo chỉ điểm của Lý Trường Thọ, thả từng đám lửa ra mặt đất…
Nếu có người vẫn luôn từ trên không trung nhìn chăm chú xuống tòa đại trận này, đoán chừng sẽ nhìn thấy được câu chuyện kì bí kinh khủng của Hồng Hoang.
Những thân ảnh ẩn nấp ở đây, đầu tiên là lặng yên hôn mê không tiếng động, đám đại yêu dần dần bị sương độc bao phủ, rất nhanh toàn thân run rẩy mà chết.
Chết không kịp ngáp…
Sau đó, trên mặt đất lại tỏa ra từng đám lửa màu xanh lục, nuốt chửng lấy những thi thể đại yêu, biến thành từng đống tro tàn…
Từ đầu đến cuối, nhóm đại yêu không có một chút giãy dụa nào, ra đi rất an tường…
Những bóng người bị hôn mê kia, còn không phát giác được gì.
Rốt cuộc, mặt đất chui ra một thân ảnh.
Đó là nữ tử trẻ tuổi người mặc váy dài, cầm trong tay một hạt châu đi ngang qua những đống tàn tro.
Nhiếp Hồn Châu, hút lấy tàn hồn, tìm kiếm mảnh vỡ kí ức...
Chốc lát, lại có một cỗ sương mù dày đặc từ mặt đất toát ra, cũng trực tiếp diệt nguyên thần của Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc.
Ngọn lửa nổi lên bốn phía, trong toà đại trận tràn ngập màu xanh lá.
Nữ tử trẻ tuối đi tới đi lui, Nhiếp Hồn Châu xoay tròn như bay...
Đột nhiên, một đoàn huyết quang từ trong lục hỏa chui ra, bay thẳng đến nữ tử trẻ tuổi, đâm vào trên cổ nữ tử.
Nữ tử ngoẹo đầu, quay đầu liếc nhìn huyết quang, sau đó nhẹ nhàng vỗ.
Bốp! Một con muỗi cánh đen thân đỏ bị nữ tử này vỗ chết.
Lại có huyết quang bay tới, nhưng lại bị từng đám chân hỏa trực tiếp quấn lấy, huyết quang bị đốt rụi trong nháy mắt.
Con muỗi này cũng không phải là con muỗi thật, hình như là từ thần thông biến thành, ngưng tụ từ huyết khí.
…
Cùng lúc đó, ở cách nơi đây không biết bao xa, trong một động đá gần Tây Ngưu Hạ Châu Linh Sơn, Văn Tịnh đạo nhân thân mặc huyết bào mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy chấn kinh.
Khôi lỗi mà mình đã sưu tập, sao lại…vô thanh vô tức bị diệt mất một phần ba?
Bởi vì cách quá xa, nên giờ Văn Tịnh đạo nhân mới phát hiện ra dị thường ở nơi đó.
Quan trọng nhất vẫn là…
Nữ tử vừa rồi, là tồn tại thế nào? Vì sao mình hoàn toàn không thể tìm được nguyên thần của nàng? Hay là, có vị cao nhân nào đã ra tay?
Hai mắt Văn Tịnh đạo nhân híp lại, trong đáy lòng thoáng có một chút kiêng kị.
Mặc dù tử thương đến mức đột ngột không kịp đề phòng. Nhưng ba Luyện Khí Sĩ Kim Ngao Đảo trọng yếu nhất, do tránh ở hậu phương để thu nạp tinh lực huyết liên nên vẫn chưa bị ảnh hưởng đến, tính toán của mình cũng không hoàn toàn thất bại.
Văn Tịnh đạo nhân tiếp tục nhắm mắt cảm ứng, nhưng lúc này đã hoàn toàn không thể "Nhìn thấy" trong đại trận xảy ra cái gì nữa.
Khôi lỗi, đã chết sạch.
…
Đông Thắng Thần Châu, vùng sơn lâm.
Dưới mặt đất.
Bởi vì đã bắt được những huyết quang kia, Lý Trường Thọ và Vạn Lâm Quân quay mặt nhìn nhau…
Vạn Lâm Quân trưởng lão suy nghĩ khá đơn thuần, trong đáy lòng thở dài: "May mà Trường Thọ ngươi đủ cảnh giác, nếu chúng ta bị ám toán, Độ Tiên Môn sẽ nguy mất!"
Lý Trường Thọ thì suy nghĩ nhiều hơn…
Con muỗi ư? Có thể thông qua muỗi để khống chế tâm thần của con người? Hồng Hoang có muỗi lợi hại như vậy sao?
Không lẽ là...Quy Linh Thánh Mẫu hút khô đệ tử nội môn Tiệt Giáo trong đại kiếp Phong Thần, lại hút rớt Thập Nhị Phẩm Kim Liên…
Huyết Sí hắc văn! Quần thể muỗi?
Chẳng lẽ thật sự là đại lão đó?
Hồng Hoang quả thực quá mức hung hiểm!
"Trưởng lão, đừng đi ra ngoài, dùng chân hỏa từ đây đốt cháy hết đi."
"Được!"
Lập tức, ánh lửa màu xanh lá nổi lên khắp trên mặt đất, cây cối đều bị ngọn lửa thôn phệ.
Nửa canh giờ sau, trong đại trận vô cùng sạch sẽ, nửa dấu vết cũng không còn, mặt đất một mảnh hoang vu, có thể nói là không còn một ngọn cỏ…
Có mấy thân ảnh chui ra mặt đất, bọn hắn nhanh chóng dùng pháp lực cuốn lại tro tàn khắp nơi, chất thành một đống. Bọn hắn lại hí hoáy thu các pháp bảo, bảo vật còn sót lại, trữ vật bị cháy hỏng vào trong một cái túi.
Sau đó, một người cầm mõ nhẹ nhàng gõ, mấy người bắt đầu niệm tụng kinh văn.
Dưới mặt đất, Vạn Lâm Quân không hiểu hỏi: "Trường Thọ, bọn hắn đang làm cái gì đấy?"
Lý Trường Thọ cười nói: "Đọc kinh văn, xóa đi nhân quả, nếu có tàn hồn không có cách nào bị Nhiếp Hồn Châu thu nạp, thì đưa bọn hắn xuống Địa phủ luân hồi, miễn trừ mối lo sau này. Sau đó trưởng lão ngài lại ra tay, đánh vỡ tro tàn này, tán đi khắp các nơi. Bụi về với bụi, đất về với đất. Tu hành vốn là cướp linh khí từ thiên địa, để bọn hắn sau khi chết quay về tự nhiên, cũng coi như phù hợp với đạo của Độ Tiên Môn chúng ta."
Vạn Lâm Quân trưởng lão cười gật đầu.
Đợi đến lúc tiếng tụng kinh trên mặt đất dừng lại, Độc Tiên dưới mặt đất quơ quơ đạo bào, đống tro tàn lớn tung bay, rơi vào khắp các nơi đại trận.
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra.
Viên mãn…
Mặc dù không phải tự mình ra tay…
Nhưng cảm giác nghi thức vẫn tồn tại...
Vạn Lâm Quân trưởng lão chớp mắt mấy cái: "Viên mãn? Đây là ý gì?"
Lý Trường Thọ vội nói: "À, ý là không có nỗi lo về sau."
Sau đó vội vàng thu ngọc bội về trong tay mình, dừng truyền âm.
Vạn Lâm Quân trưởng lão nhìn toàn bộ quá trình hai người giết địch, trong đáy lòng cảm khái không thôi, ánh mắt nhìn Lý Trường Thọ…
Càng thêm yêu thích.
Sau đó, những bóng người kia chui xuống dưới đất, hóa thành từng tờ người giấy, bị Lý Trường Thọ thu vào trong một bảo nang trống không.
Sau khi trở về phải tiêu độc mới có thể tiếp tục dùng…Độc của Vạn Lâm Quân trưởng lão, hắn cũng không dám khinh thường.
"Trưởng lão, chúng ta trở về đi, giao những vật này và Nhiếp Hồn Châu cho môn phái, để bọn họ xử trí là được."
"Được."
"Đúng rồi trưởng lão, còn có một chuyện, lần này, xin đừng nói là đệ tử ở bên cạnh…"
Xì xồ xì xồ.
Lý Trường Thọ căn dặn một đường, một già một trẻ thi triển thổ độn chạy về Độ Tiên Môn…