Vị Chân Tiên này…
"Sao lại còn nghèo hơn so với ta khi vừa độ kiếp xong?"
Trong mật thất dưới đất, Lý Trường Thọ nhìn bảy ~ tám kiện pháp khí trữ vật trước mặt mình, lần lượt lấy những đồ vật hữu dụng bên trong ra, đặt những thứ vô dụng và những pháp khí trữ vật này vào bên trong bảo nang phân loại rác rưởi để xử lý.
Dù tỉ lệ bị nhận ra rất thấp, Lý Trường Thọ cũng không dùng những pháp bảo "chiến lợi phẩm" này.
Tất nhiên, ngoại trừ linh bảo và bảo vật loại một.
Vấn đề là, những thuốc mê, độc đan hắn dùng kia cũng có một chút giá trị cao.
Đây đều là đồ tốt không lấy ra bán đi được, một bộ phận độc thảo bắt nguồn từ viện trợ của Vạn Lâm Quân trưởng lão, không có cách nào tính toán giá trị cụ thể.
Kết quả của đợt theo đuôi này, trên thực tế chính là…
Hắn hơi thua thiệt.
Vị Chân Tiên này xác thực không có vốn liếng gì, cũng phản ảnh quẫn cảnh của đại bộ phận tán tu.
Nhân Tộc hưng khởi, Đạo Môn hưng thịnh, đạo thống san sát trên đất, tiên môn xuất hiện như măng mọc sau mưa, đại bộ phận tài nguyên đều bị tiên môn khống chế.
Những tán tu này bởi vì tư chất, hoàn cảnh cá nhân hoặc là nguyên nhân khác, không có tiên môn dựa vào, có thể duy trì tu hành ngày thường của mình đã là không dễ, rất khó để dành được nhiều vốn liếng.
Lúc ấy Lý Trường Thọ cho đối phương cơ hội thu tay lại, thuần túy là hắn không nỡ dùng độc phấn bên trong những kiện pháp khí kia, sở dĩ hô câu "chậm đã" kia…
Nếu như đối phương dừng tay, hắn làm cho đối phương hôn mê coi như xong, dù sao đan dược có thể độc chết Chân Tiên quả thực cũng hơi đắt.
Nhưng đối phương vẫn không dừng tay, rất chuyên nghiệp, cũng rất quả quyết, quyết tâm muốn giết hắn đoạt bảo.
Điều này khiến Lý Trường Thọ rất bất đắc dĩ.
Bản thân linh thạch thượng phẩm có lẽ không có lực hấp dẫn lớn như vậy, nhưng một gã cảnh giới Quy Đạo lấy linh thạch thượng phẩm ra, trên người nói không chừng cũng còn có những bảo vật khác…
Đây chính là căn nguyên làm đối phương mang toan tính thử một lần.
Chuyện này cho Lý Trường Thọ bài học, một là bản thân phải đặt ra kế hoạch giao dịch kỹ càng, phòng ngừa lại bị người để mắt tới.
Hai là, sau này nếu như chính mình thấy bảo mà động tâm, muốn mưu tính thì ngẫm lại hậu quả mà mấy kẻ này đã đối phó với chính mình.
"Bảo vật cho dù tốt, cũng phải có mệnh dùng mới được."
Những kiện pháp bảo loại rác rưởi đó, hiện tại không dùng được, chờ tiêu chuẩn luyện khí của hắn tăng lên, nói không chừng có thể dùng tới.
Bất quá, càng tiếp xúc với luyện khí cấm chế, hắn càng cảm thấy môn "ngành học" này bác đại tinh thâm, hơn nữa địa phương có thể mưu lợi xác thực không nhiều.
Việc cải tiến, khai sáng cấm chế, không có mấy ngàn mấy vạn năm nghiên cứu là khó có thể thành sự.
Lại nói, pháp bảo chân chính lợi hại ở nơi Hồng Hoang này cũng không phải là dùng bảo tài luyện chế ra được, mà là vật tự nhiên.
Luyện chế ra pháp bảo đỉnh cao, chính là Linh Bảo Công Đức Hậu Thiên, hai chữ công đức vẫn tương đối trọng yếu.
Thay vì tiếp tục con đường nghiên cứu luyện khí, không bằng dùng tinh lực vào trận pháp, tiếp tục tìm tòi "trận pháp làm giảm hỏa lực đi" cho rồi.
Thay vì luyện khí, nghiên cứu pháp khí trữ vật và Cắt Giấy Thành Người còn hơn.
Vẫn nên đặt tinh lực dư thừa chủ yếu vào trận pháp và luyện đan.
Nghề chính?
Dĩ nhiên chính là đốn…khụ khụ, ngộ đạo tu hành, vấn đạo trường sinh!
Lý Trường Thọ ngồi sau bàn đọc sách, bắt đầu phân loại độc thảo linh dược hắn kiếm được lần này.
"Đan mình luyện thành sau này, mang đưa cho Vạn Lâm Quân trưởng lão một ít đi."
Mặc dù có một chút ngại múa rìu qua mắt thợ, nhưng dầu gì cũng là một phần tâm ý của hắn.
Làm xong công tác chỉnh lý, Lý Trường Thọ đặt mười mấy viên cầu pháp khí trấn áp linh thú con non ở một bên, đợi lát nữa ném vào bên trong Linh Thú Quyển nuôi thả.
Trong này còn có hai con non là cho Linh Nga, trước đây nàng đã oán trách thật lâu, nói bên trong Linh Thú Quyển đại bộ phận đều là độc vật, nàng muốn tìm thỏ con nai con…làm một chút món ăn cũng đều rất khó.
Lần này, Lý Trường Thọ liền mua cho nàng hai loại linh thú có mùi vị không tệ, ngoại hình cũng không tệ, có thể nuôi làm thú cưng, thả rông mấy năm cũng có thể làm nguyên liệu nấu ăn.
Lấy ra thanh pháp khí như kiếm mà không phải kiếm - 'Mê Độc Thôi Tán', Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng …
Lại nghiêng người đeo cho mình găng tay, mặt nạ, trang phục bảo hộ đặc chế phòng độc, cùng một vài cái nhíp tự chế, ống nghiệm và các dụng cụ khác, trên tay đặt Giải Độc Đan, tiếp tục bận rộn.
Muốn thoải mái, trước khi làm việc cần phải chuẩn bị kỹ càng.
Làm chuyện gì cũng đều như vậy, niềm vui và thu hoạch lớn, đều là sau khi làm việc chăm chỉ.
Sau hai ngày ở trong mật thất, lúc Lý Trường Thọ ra khỏi phòng luyện đan, bất ngờ phát hiện ra Tiểu Quỳnh phong hôm nay có một chút náo nhiệt.
Trước đây tiên thức của hắn vẫn luôn xoay quanh trong trận pháp xung quanh phòng luyện đan.
Đôi đạo lữ Lưu Nhạn Nhi, Vương Kỳ đến đây tìm Linh Nga uống trà nói chuyện phiếm.
Chuyện này, Lý Trường Thọ trái lại là biết tiền căn hậu quả.
Lần trước sau khi Linh Nga đến xin lỗi, Lưu Nhạn Nhi sợ trong lòng Linh Nga suy nghĩ nhiều, liền truyền tin hạc giấy cho Linh Nga, nói rất nhiều chuyện.
Một tới hai đi, hai người này cũng dần thân quen.
Tu vi bên ngoài của Linh Nga lúc này, đã vọt tới cảnh giới Hóa Thần cấp ba, tuổi như vậy, tiến cảnh như vậy, chính là tiêu chuẩn mầm tiên.
Bởi vì Linh Nga bị hắn phạt cấm túc hai mươi năm, mấy năm này Lưu Nhạn Nhi cũng tới Tiểu Quỳnh Phong gặp Linh Nga mấy lần.
Hôm nay Lưu Nhạn Nhi cùng nhau tới với Kỳ Kỳ sư đệ của nàng, chỉ là đi dạo bình thường sau khi tu hành.
Nhưng…
Tiên thức Lý Trường Thọ "nhìn" thấy, vị Hữu Cầm Huyền Nhã ngồi ngay ngắn ở một bên, giống như Băng Lam Tuyết Liên hóa thành tiên tử kia, đang cùng nhau chơi Mô Phỏng Cuộc Sống với ba người…
Sao nàng lại ở đây?
Tu vi còn đạt tới cảnh giới Quy Đạo cấp hai?
Bớt đi sự quấy rối của Nguyên Thanh, cho nên tu vi nhanh chóng tăng lên?
Không sai, nàng đã ngồi vững với vị trí thủ tịch các đệ tử đương thời.
Nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã luôn đến Tiểu Quỳnh phong cũng không phải là chuyện nhỏ, nàng quá mức chói mắt, mọi cử động từ trên xuống dưới đều bị trong môn phái chú ý.
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng.
Người tới là khách, hắn cũng không thể trực tiếp đuổi nàng đi, vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội nhất mạch của Chưởng môn.
Đi ra từ trong rừng, Lý Trường Thọ trực tiếp trở về nhà tranh, không tận lực giấu diếm hành tung.
Mở ra trận pháp che đậy, thay một bộ đạo bào, ngồi dưới chỗ vách tường treo chữ Huyền lớn, an tĩnh đả tọa suy nghĩ giải quyết chuyện Hữu Cầm Huyền Nhã như thế nào.
Rất nhiều Luyện Khí Sĩ đều thích treo chữ to tại chỗ ở của mình.
Giống các vị đại năng có thực lực mạnh mẽ, sống sót từ Viễn Cổ, thích treo hai chữ "Thiên Địa".
Mà mấy vạn năm gần đây, Luyện Khí Sĩ thích treo chữ "Đạo", hoặc là hai chữ "Đại đạo".
Những chữ này tương đối phổ biến, Luyện Khí sĩ thường sẽ căn cứ sở thích của từng người mà treo chữ lớn, chẳng hạn như mấy chữ 'Tĩnh', 'Lực', 'Huyền', 'Diệu'.
Hơi cầu kỳ một chút thì treo 'Hồi', 'Muội' cái gì đó.
Mà chữ lớn dán trên tường phía sau Lý Trường Thọ rất lợi hại, có lẽ, Hồng Hoang to như vậy, Luyện Khí sĩ đếm không hết, cũng không có mấy người giống như hắn.
Đó là chữ 'Ổn'!
"Sư huynh!"
Ngoài cửa sổ, bên ngoài tường ánh sáng trận pháp, Tiểu Linh Nga đang dùng lực phất tay.
Lý Trường Thọ bất đắc dĩ cười một tiếng, đứng dậy, mở trận đi ra ngoài.
"Làm sao vậy?"
"Sư huynh cũng tới uống trà tâm sự đi! Hữu Cầm sư tỷ nàng…chờ sư huynh đã rất lâu rồi."
Linh Nga nhìn hắn nháy mắt mấy cái, sư huynh muội giao lưu ánh mắt một phen, đã rõ ràng chuyện ra sao.
'Sư huynh, Hữu Cầm sư tỷ lại tới tìm ngươi, ta ứng phó không được, huynh hãy tự thân xuất mã đi!'
Lý Trường Thọ cười nói: "Vừa luyện đan xong có một chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi chút, thấy mọi người chơi vui vẻ nên không có đi qua quấy rầy."
Trước nhà cỏ bên kia, Hữu Cầm Huyền Nhã nghe vậy, lập tức đi về phía trước hai bước, nàng nói: "Trường Thọ sư huynh nếu như mệt mỏi thì nghỉ ngơi là được, ta cũng không có chuyện gì gấp. Chỉ là bế quan quá lâu, đi dạo ở trong môn, muốn đến tìm sư huynh xin chỉ giáo chút việc."
Lý Trường Thọ vái chào Hữu Cầm Huyền Nhã và hai người khác: "Có sơ sót xin mọi người tha thứ."
Từng người đáp lễ, Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi liên tục nói không sao.
Lưu Nhạn Nhi dường như đã nhìn ra điều gì, trong vẻ tươi cười càng thêm phần nghiền ngẫm.
Đôi tròng mắt của Hữu Cầm Huyền Nhã vào giờ phút này sáng ngời vô cùng, trên khuôn mặt thanh lãnh mỹ lệ, lại thêm một tia do dự.
Nhưng nàng rốt cuộc cũng không phải người xà nẹo, nàng nhanh chóng lấy một chiếc hộp gấm ra cầm trong tay, đi về phía Lý Trường Thọ…
"Trường Thọ sư huynh, đây là lễ vật ta tặng ngươi."
Lý Trường Thọ giật mình.
Hắn còn đang chờ Hữu Cầm Huyền Nhã giải thích vì sao tặng lễ cho hắn, là có chuyện muốn nhờ, hay là muốn đích thân cảm ơn ân đức cứu mạng trước đó…
Kết quả, Hữu Cầm Huyền Nhã chỉ nói một câu như vậy, liền đưa hộp gấm tới.
Bên trên gương mặt xinh đẹp như tiên ngọc, không chút tỳ vết nào của nàng cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng chỗ sâu trong ánh mắt, lại cất giấu sự khẩn trương.
Lý Trường Thọ: "…"
'Thôi, loại chuyện hảo cảm này lại cũng không thể trách nàng, còn có phần do Nguyệt lão bên kia mà.'
Nhưng hắn nhất định phải điều chỉnh mọi thứ trở lại như bình thường.
Đã vô tâm, thì cũng đừng làm cho em gái người ta có quá nhiều tưởng niệm, loại chuyện này khi cần quyết đoán thì phai quyết đoán.
"Đa tạ Hữu Cầm sư muội." Lý Trường Thọ cười đáp lời, nhận lấy hộp gấm.
Sau đó, hắn từ trong tay áo lấy ra một quả cầu pháp khí trấn áp linh thú con non, nói: "Nhất thời gấp gáp nên vẫn chưa chuẩn bị cái gì, thứ này coi như là đáp lễ cho sư muội, mong rằng sư muội chớ có ghét bỏ."
"Ừm...vâng!" Hữu Cầm Huyền Nhã hơi giương khóe miệng, nâng cầu pháp khí linh thú non ở trong lòng bàn tay, nói: "Đa tạ Trường Thọ sư huynh."
Ở bên kia, Linh Nga không nhịn được nhếch khóe miệng, nhưng không có nói thêm cái gì.
Lý Trường Thọ bưng hộp gấm, chậm rãi nói:
"Năm đó cùng một nhóm đi đến Bắc Châu với Hữu Cầm sư muội, ta cũng đã thu hoạch được rất nhiều, sau này nếu trong lúc rảnh rỗi Hữu Cầm sư muội cũng có thể đến Tiểu Quỳnh phong ngồi một chút. Ta và Linh Nga cũng không có mấy vị bạn tốt trong môn, trừ Vương Kỳ sư đệ, Nhạn Nhi sư tỷ, cũng chỉ còn các vị tiền bối cao nhân Tửu Cửu sư thúc, Tửu Ô sư bá mà thôi. Hữu Cầm sư muội nếu không chê, hai người sư huynh muội bọn ta, đều có thể là đồng môn, cũng là bạn tốt với Hữu Cầm sư muội."
Nghe lời ấy, Vương Kỳ cùng Lưu Nhạn Nhi lập tức rõ ràng ý tứ, hai người đều có một chút không hiểu nổi.
Theo lý thuyết, có thể lọt được vào mắt xanh của Hữu Cầm Huyền Nhã, đối với Lý Trường Thọ phải là cơ duyên lớn lao và phúc khí mới đúng, tại sao lại cự tuyệt quả quyết như thế?
Vương Kỳ giật mình hiểu rõ. Đại khái…hẳn là bởi vì tu vi của hai người không ngang nhau, Trường Thọ sư huynh cảm thấy kém vị đại đệ tử thủ tịch này quá nhiều, cho nên mới cự tuyệt…
Mà đáy lòng Linh Nga thì là bất đắc dĩ.
Sư huynh nhà mình thật khó tính…
Mặc dù Linh Nga cũng rất vui vẻ, sư huynh lại cự tuyệt nữ Luyện Khí Sĩ khác, nhất là người như Hữu Cầm Huyền Nhã.
Nhưng chuyện này cũng cho thấy, Linh Nga muốn bước vào trái tim sư huynh, tại bậc thang sư muội đi ra một bước mấu chốt, cũng sẽ có lực cản rất lớn.
"Sư huynh rốt cuộc thích người như thế nào?" Linh Nga ở bên cạnh cảm thấy khó hiểu.
Nhưng mà, khiến mấy người đột nhiên không kịp đề phòng chính là, Hữu Cầm Huyền Nhã nghe một lời của Lý Trường Thọ, vậy mà…nở nụ cười hiểu ý!
Ánh mắt nàng có một chút sinh động, dù không có biểu lộ quá nhiều cảm xúc, lại làm cho mấy người cũng có thể cảm giác được tâm tình nàng vô cùng không tệ.
Ánh mắt nàng hơi sống động, dù không có biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được tâm trạng của nàng vô cùng tốt.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhiều thêm một tia đỏ bừng, khiến Linh Nga là nữ Luyện Khí sĩ nhìn cũng phải tim đập thình thịch.
"Thật sao?" Lời nói của Hữu Cầm Huyền Nhã cũng thêm một chút ngữ điệu.
Ngữ điệu này, đều là ngữ điệu vui vẻ…
"Tất nhiên." Lý Trường Thọ cười gật gật đầu, đáy lòng thì buồn bực.
Ý tứ bên trong lời nói của hắn rõ ràng như vậy, Hữu Cầm nghe không hiểu?
Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức chắp tay cúi đầu, lớn tiếng nói: "Sau này, xin sư huynh chỉ giáo nhiều hơn! Cũng xin Linh Nga sư muội chỉ giáo nhiều hơn! Ta, nhất định sẽ tới thường xuyên!"
Ách? Trong lòng Lý Trường Thọ chậm rãi xuất hiện mấy cái dấu hỏi.
Chờ chút, tình huống này, hắn có hơi khó hiểu…
Bên kia, Vương Kỳ không chịu được gãi gãi cái ót, mặt Lưu Nhạn Nhi thì lộ vẻ không hiểu.
Ngược lại thì trong đáy lòng Linh Nga nổi sóng lớn, ánh mắt thậm chí còn lấp lóe, trong lòng nổi lên cảm giác đồng bệnh tương liên.
Khiêm tốn như vậy sao?
Hữu Cầm sư tỷ lại.. lại…cảm thấy làm bạn với sư huynh là đã đủ, không đòi hỏi gì nữa sao?
So sánh với vị sư tỷ này, bản thân mình có ưu thế địa lý, gần quan quan được lộc, vớt được thân phận sư muội thật sự là…
Quá hạnh phúc…
"Sư tỷ!" Linh Nga đi về phía trước hai bước, vái chào đáp lễ đối với Hữu Cầm Huyền Nhã, nói: "Sau này xin tỷ chỉ điểm nhiều hơn!"
Lý Trường Thọ không chịu được cảm thấy sai quá sai.
Hai người này làm sao còn trực tiếp hành lễ bái nhau? Độc tính còn có thể lây nhiễm sao?
"Ừm!" Hữu Cầm Huyền Nhã mỉm cười gật đầu, trong mắt có quang mang đang lóe lên.
Nàng thấy sắc mặt của Lý Trường Thọ có một chút kém, vội nói: "Trường Thọ sư huynh cứ đi nghỉ ngơi thật tốt, đợi lần sau Huyền Nhã xuất quan lại tới thăm sư huynh. Sự tình luyện đan tu hành, còn mong huynh không nên quá miễn cưỡng bản thân. Linh Nga sư muội cũng thế…vậy, ta cáo từ trước đây."
"Sư tỷ đi thong thả, thường tới chơi nha."
"Ừm, nhất định!"
Hữu Cầm Huyền Nhã cáo biệt Vương Kỳ, Lưu Nhạn Nhi, cưỡi mây phiêu nhiên mà đi, như thể những ngọn tóc của cô ấy đang múa trong gió sống động hơn nhiều.
Mà Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi có biểu hiện bị kích thích quá lớn, cũng thuận thế cáo từ rời đi.
Nhìn chăm chú bóng lưng ba người rời đi theo hai phương hướng, Lý Trường Thọ không khỏi nhíu mày.
Hắn thật sự không đoán được ý tứ của Hữu Độc…
Vừa rồi chưa nói rõ ràng sao?
Về sau làm đồng môn và bạn bè, không phải là ý từ chối tình cảm sao?
Chuyện này…
Đây là độc tận xương tủy rồi!
"Sư huynh thối, lễ vật của ta đâu!"
Lý Trường Thọ từ trong tay áo cầm một quả cầu pháp khí chứa linh thú con khác ra, đưa cho sư muội, đứng tại đó hoài nghi cuộc đời thần tiên.
Linh Nga tán thán nói: "Hữu Cầm sư tỷ thật là đẹp, tu vi cũng thật cao."
"Ài!" Lý Trường Thọ chán nản thở dài, cảm thấy vô lực đối với Hữu Cầm Huyền Nhã: "Có thể không cao sao? Với tính tình này của nàng, đời này đoán chừng là không gặp tâm ma."
Linh Nga lập tức không rõ ràng cho lắm.
"Hả? Tại sao vậy? Không phải nói, đạo tâm bất ổn, ma chướng tùy thời đều có khả năng xuất hiện sao?"
Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn trời, cũng không đáp được cụ thể.
"Đại khái là mệnh đi!"
Ở bên cạnh, Linh Nga đã bắt đầu giải phong cầu pháp khí, rất nhanh liền tán thưởng một tiếng, ôm linh thú con non trong đó ra.
"Oa! Thật đáng yêu! Đây là…Truy Mệnh Bách Xỉ Phệ Kim Thú con non sao? Thật cảm tạ sư huynh!" (dịch thuần Việt: thú ăn kim loại – có trăm cái răng – truy tìm sinh mệnh)
"Ừm, muội thích là được."