• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo Ngọc tạm biệt ba cô bạn rồi vào nhà. Hai má phúng phích vẫn còn đỏ ửng. Quốc Thắng bắt chéo chân đọc báo ở phòng khách. Trông thấy cô thì hỏi:

- Vui không em yêu?

Cô chất vấn:

- Anh bị gì thế hả? Sao đặt bàn mà còn đưa hình em cho người ta coi. Làm em xấu hổ muốn chết à.

- Sao mà phải xấu hổ chứ? Đương nhiên anh phải cho họ biết vợ anh là ai để còn tập trung chăm sóc em cho chu đáo. Không có anh bên cạnh, ai biết em ăn uống thế nào?

Cô đi đến gần anh, đứng trước mặt, hai tay véo hai bên má anh day day, miệng gừ gừ:

- Lần sau không được làm vậy. Em có phải trẻ con đâu.

Quốc Thắng chụp lấy tay cô, kéo cô ngồi lên người mình. Tay luồn vào váy cô lên tới bụng, xoa xoa:

- Để xem có ăn no không nào?

Bảo Ngọc mang thai ba tháng, bụng vẫn chưa lộ rõ, chỉ hơi to hơn so với trước.

- Ông xã, đừng làm em nhột mà.

Giọng cô nũng nịu khiến bàn tay anh không thành thật mà mò lên cao nữa. Úp hẳn vào bộ ngực nở to, bóp nhẹ:

- Thế này thì không nhột!!!

Vì chỉ có hai vợ chồng son, Quốc Thắng chỉ mặc quần short vải thoáng mát. Bởi vì hành động càn rỡ trên mà bộ phận nào đấy ngẩng cao đầu, đội quần lên thành một cái núi nho nhỏ. 

Ở một số phụ nữ, giai đoạn thai kỳ là một giai đoạn nhảy cảm, nhu cầu sinh lý tăng cao. Bảo Ngọc chỉ bị một kích thích nhỏ bỗng trở nên ướt át. Bạo dạn đưa tay nắm lấy vật đang sưng to giữa hai chân anh. Quốc Thắng khẽ rên:

- Loli à, mình làm đi, được không?

- Làm gì?

- Em nghĩ là làm gì thì làm cái đó.

- Em nghĩ mình ăn no nên buồn ngủ rồi.

Miệng nói muốn đi ngủ nhưng tay cô lại ôm trọn cây trụ, di chuyển lên xuống làm hô hấp của Quốc Thắng ngừng trệ. Anh thở mạnh rồi đè cô lên bàn nước. Chuyên nghiệp lột váy cùng đồ lót của cô trong tích tắc. Anh muốn “làm” cô ở mọi nơi khác thường, để đánh dấu chủ quyền với cơ thể cô, ông xã của cô chính là Quốc Thắng, anh.

Bảo Ngọc động tình, làn da trắng noãn hơi ửng lên. Cô nhắm mắt, thở nhẹ.

- Loli, mở mặt ra nhìn anh đi cưng. Anh muốn em nhìn anh khi chúng ta cùng chuyển động. 

Đưa hai chân cô lên eo mình, Quốc Thắng liếm vành tai cô thì thầm:

- Giữ chặt vào. 

Họ đang trần trụi ngay tại phòng khách. Phát hiện ra bản thân đã kích động đến mức quên cả chuyện này, cô la lên:

- Vào phòng ngủ, vào phòng ngủ đi anh.

- Có ai đâu. Anh thích ở đây. Rất gợi tình.

Vừa trả lời anh vừa chuyển động, không để cô có cơ hội phản kháng. 

Thì ra đây là cách cô chà đạp anh. Vô cùng chà đạp. Cô vốn định xử lý tội anh khiến cô xấu hổ với bạn, nhưng chẳng hiểu sao quay qua quay lại thì lại bị anh xử ngay tại bàn trong phòng khách. Thật hết sức mất mặt. 

Loli thì không bao giờ đánh lại sói.

****

Quốc Thắng bỗng nhận lời phỏng vấn. Không dễ gì tiếp xúc được với người đàn ông độc thân hoàng kim sáng giá nhất hiện nay, cô phóng viên may mắn của báo TT vô cùng kích động. Cô nàng ăn mặc lộng lẫy như đi dự tiệc tối, đánh phấn dày cộp, mascara nặng trĩu hai mắt, ngẩng cao đầu tiến về phía bàn lễ tân. Giọng nói thỏ thẻ:

- Chị ơi, em là Thùy Vân, phóng viên báo TT, có hẹn với anh Quốc Thắng.

Như Quỳnh tươi tắn đúng kiểu người đang yêu, trả lời dịu dàng:

- Sếp chị có dặn trước rồi. Mời đi hướng này.

Cô nàng quay sang cô bé đứng cạnh:

- Hương, dẫn khách vào gặp sếp đi kìa.

Cô bé Hương kinh ngạc trước sự thay đổi 180 độ của Như Quỳnh. Chợt nhớ ra chị ấy đã tìm được ý trung nhân. Đúng là sức mạnh của tình yêu, có thể biến ác quỷ thành thiên thần. Nói thế về cô nàng thì hơi quá, nhưng đúng là nàng Như Quỳnh đã thay đổi triệt để. Thật khiến cho người ta khó tiếp nhận. Cô bé Hương không nói gì, chỉ cười cười rồi dẫn khách đi gặp sếp.

Bước vào phòng, nhìn thấy tận mắt vị đại gia trẻ tuổi đẹp trai, phong độ ngời ngời, cô nàng phóng viên lóa mắt, tim đập thình thịch: “Trời ơi, nhân vật như thế này có thật hay sao hả trời? Vừa đẹp trai, lại vừa giàu có. Chỉ cần mình lọt vào mắt anh ta thì cuộc sống lên mây. Ôi, ôi, ôi. Dù anh ta có bị bệnh bạo dâm như Grey (nam chính trong Năm mươi sắc thái) thì mình cũng chịu”.

Quốc Thắng nhìn đồng hồ:

- Rất đúng giờ.

- Dạ, em rất chuyên nghiệp ạ. Anh an tâm.

- Mời ngồi.

Cô nàng phóng viên khép nép:

- Trông em trẻ thế thôi nhưng em vào nghề lâu rồi, tuyệt đối là người có kinh nghiệm.

Quốc Thắng không bận tâm, chỉ gật đầu lịch sự nhưng trong lòng nghĩ: “Không biết bao nhiêu tuổi, nhưng trông già hơn vợ mình nhiều. Nhận mình trẻ, công nhận tự tin thật”

- Xin phép anh, em bật máy ghi âm nhé.

- Tự nhiên đi.

Quả nhiên cô nàng làm việc cực kỳ chuyên nghiệp, không như bề ngoài. Cả hai trò chuyện khá thoải mái. Quốc Thắng sẵn sàng đưa ra những lời khuyên quý giá đúc kết từ bản thân, giúp những người mới lập nghiệp có hướng đi đúng đắn hơn. Cô phóng viên Thùy Vân từng nghe nhiều lời đồn về vị sếp tổng này, nào là lạnh lùng, khó tính, tiểu tiết., vân vân và vân vân. Tiếp xúc thì cô nàng cho là những lời đồn đấy thật nhảm nhí. Anh ấy đáng yêu và dễ gần thế kia cơ mà. Cô nàng tự YY, hoặc là do mình hợp nhãn của anh ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK