Đường Ngọc thấy hạ nhân hầu hạ đều không có ở đây, ngoài phòng lại chỉ có một mình Đồng bà canh giữ, trong lòng cũng đoán được thái nãi nãi muốn nói chuyện riêng cùng Trần Thúc, không có tùy tiện đi vào trong phòng, cũng không có hỏi nhiều, hiểu ý trò chuyện vài câu cùng Đồng bà
Trong phòng, cuộc trò chuyện của Trần Thúc cùng Lạc lão phu nhân đã bị gián đoạn, đều nghe được vài câu Đường Ngọc nói cùng Đồng bà, Lạc lão phu nhân cười nói, "A Ngọc là đứa tâm tư ngay thẳng, lại linh lung thấu đáo, ngày sau gánh được Kính Bình Hầu phủ của con, ta rất thích đứa cháu dâu này."
Trần Thúc cười cười.
Lạc lão phu nhân hướng ra ngoài phòng nói, "A Ngọc tới rồi sao? Mau vào đi con."
Đồng bà dẫn Đường Ngọc đi vào.
"Thái nãi nãi." Đường Ngọc nhìn bà hành lễ.
Lạc lão phu nhân cười nói, "Mới vừa rồi đang cùng Trường Doãn nói đến con đó!"
Đường Ngọc không khỏi liếc nhìn Trần Thúc một cái.
Trần Thúc cũng nhìn nhìn nàng.
Kể từ sau chuyện tối hôm qua, hai người vẫn còn chưa nói chuyện, nhưng trước mặt thái nãi nãi, cũng đều không biểu lộ quá rõ ràng, nhưng người sáng suốt vừa thấy sẽ nhìn ra có chút khác biệt trong đó.
Lão phu nhân không có vạch trần, hỏi, "A Ngọc, biết đánh mã điếu không?"
Đường Ngọc chất phác lắc đầu, "Thái nãi nãi, con không biết."
Một bên, Trần Thúc đứng dậy dắt nàng, "Không biết cũng không sao, ta dạy nàng."
Lão phu nhân cũng cười, "Tốt tốt tốt, con dạy cho A Ngọc."
Hắn duỗi tay dắt nàng, dường như những rối rắm ngăn cách trong lòng trước đây, bởi vì cái nắm tay nhẹ nhàng bâng quơ đó đã tiêu tán đi không còn dấu vết. Nàng không biết chơi, Trần Thúc để nàng ngồi xuống, chính mình lập tức đứng phía sau nàng, tiếp tục thân mật nắm tay, bắt đầu từ sờ bài, ôn hòa dạy nàng, còn không quên nói cùng thái nãi nãi và Đồng bà, "A Ngọc học hơi chậm."
Đường Ngọc đỏ mặt
Lạc lão phu nhân cùng Đồng bà đều cười.
Hắn rất nghiêm túc dạy nàng, làm sao thả bài, bài gọi như thế nào, như thế nào gọi là ù / tới, như thế nào là tới lượt, giữ quân bài như thế nào, thế nào là đã có quân bài.
nhamy111: chị Đường còn có người chỉ, tui chỉ có bác gúc gồ để tra, không biết sửa đúng các từ liên quan đến chơi mạt chược không nữa 🤧🤧
Đường Ngọc lần đầu chơi, còn có chút mơ hồ, Trần Thúc cũng không cố ý khó khăn nàng, chỉ là khi nàng quay đầu hỏi hắn, "Có thể đánh cái này chứ?"
Hắn thừa dịp mượn cơ hội cúi người, một tay chống trên mép bàn bên trái nàng, một tay đánh bài thay nàng, tóc bên trên thái dương cố ý hay vô tình cọ vào sườn má nàng, ái muội nói, "Nếu không, chúng ta đánh quân này?"
Tim Đường Ngọc nặng nề
Thái nãi nãi cười nói, "Vợ chồng son các con chọn xong chưa?"
Đường Ngọc vội vàng đem quân bài này đánh ra ngoài.
Thái nãi nãi đẩy bài, "Ù."
"Nha, lão phu nhân, thanh long." Đồng bà thở dài.
Đường Ngọc nghi hoặc nhìn về phía Trần Thúc, Trần Thúc nắm tay ho nhẹ, "Bàn tay này của nàng, còn lợi hại hơn cả Đường Đường."
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Ngươi nói ta đánh quân này......"
Trần Thúc dỗ dành nói, "Không có việc gì, vốn nhiều, thua cũng không sao."
Đồng bà cùng lão phu nhân phì cười.
Mã điếu khó chơi, Đường Ngọc vừa học, vừa bị người nào đó thỉnh thoảng chọc ghẹo, toàn bộ quá trình đều tâm viên ý mã*. Tuy nói người mới chơi đều rất may mắn, nhưng phần lớn nàng chỉ thắng được Đồng bà, lão phu nhân chơi bài rất tốt
*tâm viên ý mã: tâm thần không yên
Đường Ngọc thở dài, "Một bàn cũng không thắng được thái nãi nãi."
Trần Thúc nói, "Nếu nàng muốn thắng thái nãi nãi, chúng ta trở về luyện tập nhiều chút, thái nãi nãi tính sổ rất lợi hại, mã điếu gì đó chỉ như một bữa ăn sáng, nàng cho rằng nhà giàu nhất nước trước đây ở đâu mà ra?"
Đường Ngọc hơi kinh ngạc, trong Yến Hàn quốc ngay cả con nít cũng đều biết được hai nhà Tiền Lạc
Thái nãi nãi lại họ Lạc, vậy thái nãi nãi là người Lạc gia?
Trần Thúc thấy bộ dạng nàng nửa đoán nửa ngờ, nhẹ giọng đưa vào lỗ tai nàng nói, "Trước đây thái nãi nãi là đông gia* của Lạc gia."
*đông gia: chủ nhân
Một nữ tử làm đông gia, nhất định rất lợi hại.
"Đi thôi, ngồi cũng lâu rồi, đứng dậy hoạt động chân tay một chút." Lạc lão phu nhân chống tay đứng dậy, Trần Thúc cùng Đường Ngọc tiến lên đỡ.
Có hai người bọn họ ở đây, Đồng bà lui xuống nhường vị trí
Hai người ở cùng lão phu nhân, Đồng bà mỉm cười.
......
Trễ một chút dùng xong cơm trưa, lão phu nhân muốn ngủ trưa.
Trần Thúc nói có việc muốn đi ra ngoài một lát, Đường Ngọc ở cùng lão phu nhân, tán gẫu cùng lão phu nhân một lát
Lạc lão phu nhân càng nhìn càng thích, "Không cần ở đây với ta, con nghỉ ngơi đi thôi."
Đường Ngọc cười nói, "Không có việc gì, trước đây trong nhà cũng ở cùng tổ mẫu như vậy, chờ thái nãi nãi ngủ, con lại đi."
Lạc lão phu nhân lại liếc nhìn nàng một cái, trịnh trọng nói, "A Ngọc, Trường Doãn là một hài tử tốt......"
Đường Ngọc dừng một chút, khẽ ừ một tiếng.
Một lát sau, chờ Lạc lão phu nhân ngủ rồi, Đường Ngọc cũng mới đứng dậy.
Đồng bà đi vào nhìn thoáng qua, thấy Đường Ngọc đã vén xong các góc chăn thay cho lão phu nhân, Đồng ảo biết nàng là người ổn thỏa, "Phu nhân đi nghỉ ngơi đi, lão phu nhân ngủ cũng hơi lâu đấy."
Đường Ngọc ứng tiếng.
Trở lại trong phòng, Trần Thúc không ở đây, Đường Ngọc cũng có chút nhàm chán, cũng không hiểu được sẽ ở chỗ này trong bao lâu nữa. Kỳ thật chuyến này ra ngoài đã mấy ngày, tuy nói tổ mẫu đã biết, nhưng giữa đường lại bị trì hoãn, hiện giờ, chỉ sợ còn cần ở chỗ này với thái nãi nãi thêm 2-3 ngày......
Đường Ngọc thất thần lật sách trước án kỉ
Trong phòng có đốt than, áo ngoài treo một bên, Đường Ngọc cũng không lạnh, vốn đang là buổi trưa, xem sách một chút, Đường Ngọc cũng buồn ngủ, nắm lấy sách, híp mắt ngủ trên giường nhỏ
Lúc tỉnh lại, Trần Thúc vẫn còn chưa trở về.
Đường Ngọc lại cùng lão phu nhân chọn trà hồi lâu
Đường Ngọc thích nghe lão phu nhân nói các chuyện xưa về trà, cách nấu trà, còn có tinh túy, một mặt là chọn trà, một mặt chính là quá trình học tập, ở chung với lão phu nhân, được nghe được làm cũng không đến nổi buồn tẻ.
Chờ khi Trần Thúc trở về, ước chừng một thời gian ngắn nữa là sẽ tới hoàng hôn, thấy Đường Ngọc ở chỗ thái nãi nãi, thái nãi nãi dậy nàng pha trà, "Thủy có tam phí. Một phí, như mắt cá, hơi có thanh; duyên biên như dũng tuyền liên châu, vì nhị phí; đằng sóng cổ lãng, nãi tam phí. Tam phí trở lên tắc thủy lão, lão tắc không thể thực......"** (ghi chú: Trích dẫn trà kinh)
**nhamy111: dịch ra nôm na sẽ là
Nước có ba sôi. Khi nước có bọt khí lớn như mắt cá và vỡ thành tiếng là nước sôi ở giai đoạn thứ nhất. Khi ở thành nồi nổi lên từng hàng bọt nước nhỏ như những chuỗi ngọc trai thì đó là giai đoạn sôi thứ hai. Khi bọt sủi liên tục và có tiếng reo như tiếng sóng biển là nước đã sôi ở giai đoạn thứ ba. Nước sôi như vậy đã là cực độ, không thể dùng để uống.
Đường Ngọc nghiêm túc nghe, cũng làm theo.
Khi Trần Thúc đi vào, Đường Ngọc chuyên chú đến mức không có nghe thấy, thái nãi nãi cũng đang nghiêm túc dạy, hai người cũng chưa để ý đến hắn.
Đồng bà thở nhẹ, đang chuẩn bị lên tiếng, Trần Thúc ngăn lại, "Xuỵt, ta ngồi ở chỗ này một chút, không cần quấy rầy các nàng."
Đồng bà cười cười coi như không có gì
Trần Thúc chuyển mắt nhìn về một bên, thái nãi nãi và Đường Ngọc ở một chỗ, Trần Thúc quên không dời mắt, với hắn mà nói đây là hai người quan trọng nhất, bây giờ đang ở cùng nhau, ngay bên cạnh hắn......
Ý cười nhàn nhạt đầy trong mắt hắn
......
Muộn chút, Lạc lão phu nhân rốt cuộc cũng phát hiện ra hắn ở đây, "Con tới khi nào vậy?"
Trần Thúc ủy khuất nói, "Đã tới rất lâu rồi."
Đường Ngọc cũng chuyển mắt nhìn hắn, hơi không lưu ý, nước sôi tràn ra ngoài, làm bỏng tay nàng, Đường Ngọc lùi về sau, bị đau kêu lên một tiếng.
Lão phu nhân biết bị phỏng nước sôi rất đau, "Không có việc gì chứ."
Đường Ngọc lắc đầu, chịu đau không lên tiếng.
Trần Thúc tiến lên, khẩn trương nhìn nhìn, hai đầu ngón tay phải đã bị phỏng đỏ, "Thái nãi nãi, con dẫn A Ngọc đi ngâm nước."
Sau đó sẽ nổi bóng nước rồi tróc da, còn phải bôi thuốc.
"Đi đi." Lão phu nhân cũng lo lắng, lại cho Đồng bà gọi đại phu khám
Đường Ngọc ngâm tay trong nước lạnh, có chút đông lạnh, nhưng không có cảm giác bỏng cháy, Trần Thúc chau mày lại, "Hai ngày này đừng đụng vào nước."
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Không có việc gì, bị phỏng thôi, trong cung cũng là chuyện thường ngày, không quan trọng." Sau đó nổi bóng nước lên, chọc vỡ bóng, bôi thuốc là xong
Nàng nói xong, Trần Thúc trầm giọng nói, "Đó là trước kia......"
Đường Ngọc nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt, sau đó đại phu xem qua, cầm thuốc mỡ trị phỏng tới, Trần Thúc bôi lên cho nàng
Đồng bà tới hỏi qua, Đường Ngọc nói không có việc gì, Đồng bà lại nói lão phu nhân bảo hầu gia và phu nhân cứ nghỉ ngơi, đêm nay không cần lại ăn cơm chiều cùng bà, gọi phòng bếp mang đồ ăn lại đây.
Trần Thúc nói được
Hắn cẩn thận bôi thuốc cho Đường Ngọc, đôi khi Đường Ngọc có chút đau, lại không lên tiếng, hắn chỉ bỗng nhiên thấy tay nàng run run, theo bản năng muốn rụt tay về, mới nhìn nàng, "Đau sao?"
Đường Ngọc gật đầu.
"Ta bôi nhẹ chút." Trần Thúc thấp giọng, lại hỏi, "Ở trong cung thường xuyên bị phỏng sao?"
Đường Ngọc hơi giật mình, tránh nặng tìm nhẹ, "Không thường, đôi khi thôi."
Trần Thúc không nói nữa.
Chờ một chút đồ ăn được đưa đến trong phòng, Đường Ngọc chỉ bị phỏng đầu ngón áp út cùng ngón út của tay phải, kỳ thật không cản trở việc cầm đũa, hai người cùng nhau dùng cơm, nhưng dùng xong cơm, Trần Thúc cũng chưa lên tiếng. Sau cơm chiều, Tiếu ma ma mang ly nước súc miệng tới
Hai người ngồi chỗ án kỉ trong phòng chốc lát, xem sách một lát
Lại thấy đại phu mang thuốc tới.
Sau khi ăn xong hai khắc (ba mươi phút) uống thuốc là tốt nhất, hôm nay đại phu lại cho Trần Thúc uống một chén thuốc củng cố
Trần Thúc thật sự liếc mắt ghét bỏ một cái, nhưng thấy Đường Ngọc nhìn hắn, lại không thể phát tác, chỉ phải để đại phu buông chén xuống
Đại phu biết rõ tính tình Kính Bình Hầu, ước gì không cần hầu hạ hắn uống thuốc
Trần Thúc đã hạ sốt, một ngày này tổng cộng ho khan không quá bốn năm lần, nhưng thái nãi nãi đã phân phó phải uống thêm một lần thuốc, hắn lề mề đến cuối cùng, lại không thể không bưng chén thuốc lên, uống một hơi, rồi sau đó đứng dậy đi về hướng nhĩ phòng.
Tuy rằng vậy, Đường Ngọc vẫn cảm thấy kỳ quái, hôm qua hắn uống thuốc xong liền trộm hôn nàng, dựa theo tính tình Trần Thúc, hôm nay không hẳn sẽ hành quân lặng lẽ, mà sẽ làm trầm trọng thêm. Đường Ngọc nhìn bóng dáng hắn đi nhĩ phòng, hơi hơi nhăn nhăn mày, thử nói, "Đừng có vào nhĩ phòng phun ra đấy!"
Trần Thúc dừng một chút, làm như bí mật bất chợt đã bị phát giác, thình lình một ngụm thuốc trong miệng bị sặc nuốt ngược trở vào, xoay người ai oán nhìn nàng.
Đường Ngọc không khỏi thở dài, "Hôm nay, đã nghe thái nãi nãi nhắc đầy lỗ tai......"
Nàng không nghĩ tới hắn thật sự hoàn toàn giống trước đây
Trần Thúc nhận thua
Lúc này, Trần Thúc đi nhĩ phòng rửa mặt, thực nhanh đã ra ngoài, không dám ngốc lâu trong nhĩ phòng. Lúc hắn đi nhĩ phòng, Đường Ngọc tiếp tục đọc sách bên án kỉ, hai người đều nhớ tới chuyện tối hôm qua, cũng hơi xấu hổ.
Chờ Trần Thúc ra khỏi, Đường Ngọc mới vào nhĩ phòng.
Nghe được tiếng cởi áo cùng tiếng nước trong nhĩ phòng, lỗ tai Trần Thúc lại không tự giác đỏ hồng, nghĩ đến tối hôm qua phải 'giải quyết' ở nhĩ phòng, bỗng nhiên nghĩ, đêm nay vẫn nên ngủ ở phòng ngoài cho chắc......
Khi Đường Ngọc từ nhĩ phòng ra ngoài, phòng trong đã không còn ai. Đường Ngọc nghe được tiếng lật sách từ phòng ngoài truyền đến, biết đêm nay hắn sẽ ngủ phòng ngoài
Tuy rằng tối hôm qua phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng ở chung cùng Trần Thúc lâu rồi, Đường Ngọc cũng biết rõ Trần Thúc có chuẩn tắc, hắn đi phòng ngoài, là nàng có thể an tâm đi vào giấc ngủ.
Đường Ngọc lên giường, đắp chăn, trong phòng đốt than, ấm áp lại không lạnh. Tối hôm qua nàng không thể ngủ ngon, sáng nay tỉnh lại đã không còn sớm, bây giờ cũng đã có chút buồn ngủ, nằm xuống thực mau đã đi vào giấc ngủ, cũng ngủ khá sâu
Hôm sau lúc tỉnh lại, sắc trời đã sáng
Màn gấm buông xuống, chắn phần lớn ánh sáng, Đường Ngọc ngủ rất ngon
Khi đứng dậy mặc y phục, Trần Thúc cũng trở về phòng trong
Trần Thúc đi ra sau bình phong vừa thay y phục, vừa nói với nàng, "A Ngọc, hôm nay chúng ta đi vào thành một chuyến."
Đường Ngọc đang cúi người mang giày, "Là đi cùng thái nãi nãi sao?"
Sau bình phong, âm thanh Trần Thúc truyền đến, "Không, chỉ có hai người chúng ta thôi, ngày mai còn phải xuất phát về lại Đào thành, hôm nay đi vào thành mua vịt quay cùng gối mềm mang về cho tổ mẫu."
Vịt quay cùng gối mềm?
Đường Ngọc giật mình, thì ra Mạo thành thật sự có mấy thứ này, không phải hắn bịa chuyện.
Đường Ngọc lại bỗng nhiên kịp phản ứng, ngày mai đi về?
Nàng không ngờ lại nhanh như vậy.
Nàng cho rằng còn phải ở chỗ này thêm 2-3 ngày nữa
Trần Thúc từ sau bình phong ra tới, "Cũng đi được mấy ngày rồi, sợ tổ mẫu lo lắng, cũng phải trở về xem đôi mắt tổ mẫu như thế nào nữa chứ."
Đường Ngọc không khỏi nhìn nhìn hắn, tuy rằng chỉ nhìn được sườn mặt hắn, nhưng đáy lòng lại ấm áp
Trần Nguyên chuẩn bị xong xe ngựa, hai người lên xe ngựa đi vào trong thành
Bỗng nhiên rời khỏi viện của thái nãi nãi, không cần lại đóng giả phu thê, hai người lại ngồi vào một bên, cũng duy trì khoảng cách thích hợp. Hai người đều cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhất thời đều có chút không quen. Khi ngước mắt nhìn về phía đối phương, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy đối phương cũng vừa ngước mắt nhìn về phía mình.
Cũng may nội thành Mạo thành không xa, rất nhanh xe ngựa đã đến.
Xuống xe ngựa, chung quanh rộng rãi, cũng có nhiều người, không cần lại xấu hổ trong không gian nhỏ hẹp
Trần Thúc rất quen thuộc Mạo thành, rất nhanh đã tìm được nơi bán vịt quay cùng gối mềm. Thanh toán bạc, lấy vịt quay cùng gối mềm, chuyện lớn cần làm cho lần tới Mạo thành này cũng đã hoàn thành
Vừa lúc có thời gian, Trần Thúc và Đường Ngọc đi dạo Mạo thành.
Đám người Trần Nguyên chỉ đi theo từ xa, không có tiến lên, vịt quay cùng gối mềm cũng đều do Trần Thúc cầm.
"Cửa hàng này có lịch sử trăm năm......" Trần Thúc đang nói cùng Đường Ngọc, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền tiếng tìm tòi nghiên cứu, "Kính Bình Hầu?"
Trần Thúc dừng một chút, chậm rãi chuyển mắt, ánh mắt không sao hiền lành được
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***