Mục lục
Cẩm Đường Xuân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, tuyến đường rời kinh hoàn toàn không giống trong trí nhớ Đường Ngọc

Trước đây trong kinh sinh loạn, nàng đi cùng Lưu Thanh Phong và các tiêu sư khác của Lư gia tiêu cục, ven đường không ngừng có rung chuyển cùng binh biến, dọc theo đường đi đều phải điều chỉnh tuyến đường. Vì an toàn, nên khá nhiều lộ trình phải chuyển sang đi đường vòng, còn từng bị nhốt ở Vĩ Thành gần một tháng thời gian.

Lần này đi cùng Trần Thúc về Vạn Châu, lại gần như gió êm sóng lặng.

Trước có đóng quân mở đường, sau cũng có đóng quân theo đuôi, đường về Vạn Châu, không có bất luận phong ba nào

Vạn Châu cùng Bình Nam tiếp giáp.

Từ phế đô đi Vạn Châu hay đi Bình Nam đều có một đoạn đường giống nhau, chỉ khi đến Thuẫn thành, sẽ chuyển một con đường khác đi Vạn Châu.

Tuy rằng Trần Thúc nóng lòng về nhà, nhưng Đường Ngọc đang có thai, không nên xóc nảy, Trần Thúc cho xe ngựa đi chậm.

Ven đường đúng lúc tháng tư xuân ấm, đúng là khí hậu hợp lòng người nhất trong năm

Đường Ngọc chỉ mặc xiêm y rộng thùng thình, tóc đen hơi hơi búi lên, ở trong xe ngựa cũng sẽ không nóng......

Đường Ngọc tuy rằng còn có chút thích ngủ, nhưng tinh thần rõ ràng so tốt hơn rất nhiều so với trước đây

Trước kia tương đối mảnh khảnh, hiện tại gương mặt Đường Ngọc mượt mà hơn chút, bụng cũng hiện rõ không ít.

Dọc theo đường đi này, Trần Thúc vẫn luôn ở một chỗ cùng Đường Ngọc

Trước đây khi Đường Ngọc mang thai Sơ Lục, Diệp Lan Chi muốn bỏ cha giữ con, lệnh hắn đi sứ Nam Thuận, cho đến khi Sơ Lục chào đời, hắn rốt cuộc mới nhìn thấy mẫu tử Đường Ngọc

Khi đó Sơ Lục đã qua đầy tháng

Ngay lúc đó Đường Ngọc còn ở Vạn Châu phủ, mà lần này, Đường Ngọc bị bắt cóc đến phế đô......

Trần Thúc thường xuyên nghĩ, một mình nàng, sao có thể an tĩnh trầm ổn bảo vệ chính mình cùng hài tử trong bụng?

Hiện tại, phong ba phế đô đã qua, Trần Thúc chỉ muốn vẫn luôn trông coi nàng.

Một chuyến lật đổ tân triều cùng Diệp Lan Chi này, trong tay Trần Thúc tồn đọng một đống việc

Tuy rằng hắn cùng Triệu Văn Vực đạt thành nhận thức chung rất mau, cũng lần lượt rời khỏi phế đô, nhưng Phùng Vân cùng mưu thần bên cạnh Triệu Văn Vực đều lưu tại phế đô, sắp xếp công việc.

Tân triều cùng Diệp Lan Chi rơi đài, cây đổ khỉ tan, trong nước có không ít châu quận đều chịu ảnh hưởng.

Có ngo ngoe rục rịch, cũng có an tĩnh xem biến, cũng có lập tức thay đổi......

Trên đường đi, mỗi ngày đều sẽ có một lượng tin tức lớn đưa đến chỗ Trần Thúc, muốn Trần Thúc quyết định

Bên ngoài cũng chưa nghĩ đến lần này Vạn Châu phủ cùng Lưu thành đã nhanh chóng đạt thành hiệp nghị, vốn cho rằng lần này tân triều bị lật đổ, giữa Vạn Châu phủ cùng Lưu thành phải trải qua một đoạn thời gian đánh thái cực rất dài để xác nhận phạm vi quyền lực của từng người, nhưng đầu tháng tư, Trần Thúc cùng Triệu Văn Vực đã lần lượt quay về Vạn Châu cùng Lưu thành.

Bên ngoài có nhiều suy đoán, nhưng đều không nắm bắt được mấu chốt

Lại vì giữa Vạn Châu phủ cùng Lưu thành cũng chưa xảy ra việc gì khác, nên sau khi tân triều rơi đài, trong Yến Hàn quốc cũng chưa sinh ra náo động gì nhiều, ngược lại dưới sự hỗ trợ lẫn nhau giữa hai thế lực Vạn Châu phủ cùng Lưu thành, một lần nữa bình tĩnh trở lại



Trong tình hình bình tĩnh như vậy, Trần Thúc cùng Đường Ngọc cách Giang thành ngày càng gần

Ban đầu, Đường Ngọc chỉ nằm trong xe ngựa.

Trong xe ngựa trải tấm thảm thật dày, Đường Ngọc nằm ngủ một bên, Trần Thúc ở một bên khác xem sách.

Khi Đường Ngọc ngẫu nhiên tỉnh lại, Trần Thúc sẽ đắp cho nàng cái thảm mỏng, hoặc sẽ hỏi nàng có phải có chỗ nào không thoải mái không, vừa rồi hắn mới thấy nàng cau mày.

Nàng còn buồn ngủ, lắc lắc đầu.

Trần Thúc không lại làm phiền nàng, để nàng tiếp tục ngủ......

Tiếp sau đó, có mấy ngày lộ trình gập ghềnh, Trần Thúc ấm giọng nói, nằm trong lòng hắn sẽ đỡ hơn chút.

Hắn nhìn nàng.

Sắc mặt nàng hơi hồng, nhưng có lẽ xác thật quá xóc nảy, nàng có chút không thoải mái, thử dựa vào trong lòng ngực hắn, tiếp xúc, đều là ôn hòa mềm mại trên người hắn, phảng phất xác thật không còn khó chịu như trước

Mùi hương trên người hắn, rõ ràng xa lạ, lại cũng quen thuộc. Trong đường núi gập ghềnh, làm người ta chậm rãi buông lo lắng, dần dần an tâm......

Một đoạn lộ trình gập ghềnh này ước chừng giằng co bốn năm ngày.

Bốn năm ngày này, Đường Ngọc hoặc là nằm trong lòng ngực Trần Thúc, hoặc ngồi dựa vào người hắn, không thể không thân cận, cũng không ít thời điểm, hô hấp cùng một bên mặt hắn ngay trên đỉnh đầu nàng......

Ở đoạn đường gập ghềnh cuối cùng, hắn ấm giọng nói, "Nhịn một chút, sau hoàng hôn liền qua khỏi rồi."

Nàng gật đầu.

......

Khi sắp đến hoàng hôn, cuối cùng xe ngựa thật sự đã qua đoạn giao lộ xóc nảy

Trần Thúc buông nàng ra, Đường Ngọc hơi giật mình, đang chuẩn bị rời khỏi lòng ngực hắn, hắn nắm lấy tay nàng, trầm giọng nói, "Còn hai khắc nữa sẽ đến Thuẫn thành, nàng cũng có thể không rời khỏi......"

Đường Ngọc nhìn hắn.

Hắn duỗi tay nâng hàm dưới nàng lên, "Ta không muốn nàng rời khỏi......"

Hắn càng lúc tới gần, đầu ngón tay Đường Ngọc càng lúc nắm càng chặt.

Mành bị gió đêm thổi bay, hắn nhắm mắt hôn lên khóe môi nàng, nơi xa, bụi mù bay nhẹ trong gió......

Ngủ lại Thuẫn thành, vẫn ở tại biệt phủ

Đường Ngọc vẫn luôn tách phòng ngủ với Trần Thúc, nhưng kỳ thật cũng biết, ban đêm Trần Thúc đều ở đây, chỉ là không nói toạc ra

Hôm nay Trần Thúc ở trong phòng xem sách, nhìn thấy đã khuya, không nói đi, cũng không nói không đi.

Đường Ngọc nằm trên giường, nhớ tới hoàng hôn hôm nay, hắn hôn nàng.

Nàng không né tránh.

Hắn hôn môi thực ôn nhu, cũng giống hắn, ấm áp làm người động dung......

Sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ, trong đầu mơ hồ đều là cảnh tượng trên đường từ phế đô đến Thuẫn thành, khi nào đi vào giấc ngủ cũng không biết

Trần Thúc thật sự xem sách đến khuya.

Rết trăm chân chết cũng còn giãy dụa, Diệp Lan Chi dẫn binh nhiều năm, thủ hạ không khỏi có người một mực trung thành

Sau mấy ngày yên lặng ngắn ngủi, những người này len lỏi khắp nơi làm giặc cỏ, chỗ hắn có, bên chỗ Triệu Văn Vực cũng có, ngoại trừ là tâm phúc của Diệp Lan Chi, còn là danh tướng, trước đây khi Bắc Á giao tranh tại biên cảnh cùng Yến Hàn, đã kề vai sát cánh chiến đấu cùng Diệp Lan Chi, hiện giờ vào rừng làm cướp......

Nhị ca hỏi hắn muốn xử trí như thế nào?

Gần đến Vạn Châu rồi, hắn hồi đáp thư, chờ hắn về Vạn Châu lại nói.

Chờ xem sách xong, thấy Đường Ngọc đã ngủ.

Trần Thúc tắt đèn tiến lên.

Dưới mái hiên còn có đèn, ngọn đèn dầu có chút mờ nhạt, nhưng đủ để hắn thấy rõ dưới chân, cũng đủ để hắn thật cẩn thận nhấc chăn lên, nằm phía sau nàng



Hôm nay hắn hôn nàng.

Nàng chỉ thoáng lui ra sau một chút......

Hắn bỗng nhiên cười cười, từ hôm nay trở đi, hắn có thể hôn nàng.

"Tỉnh?" Hắn nhẹ giọng.

Nàng ngủ hay không ngủ, hắn biết rất dễ dàng, tim Đường Ngọc nhảy bang bang, biết không giả bộ được, đành phải nhẹ giọng nói, "Sao ngươi ở đây?"

Nàng vẫn giả bộ như lần đầu ngủ cùng hắn, Trần Thúc dựa đầu vào sau cổ nàng, ôn hòa nói, "Không phải nàng vẫn luôn biết ta ở đây sao?"

Đường Ngọc nghẹn lời, suýt nữa quên hô hấp, không hiểu sao hắn lại biết

Cũng không biết hắn biết bao lâu rồi......

Trên giường, Đường Ngọc có chút quẫn bách, hắn nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói, "Ngủ đi."

"Ừhm." Nàng khẽ ừ một tiếng.

Ngắn ngủi trầm mặc, hai người cũng chưa nói chuyện, nhưng lại biết đối phương còn tỉnh, cũng đều không có buồn ngủ.

Trần Thúc nói, "Đến tháng sáu, Thuẫn thành có tiết linh quang, nghe nói treo tâm nguyện lên linh thụ cầu phúc rất linh nghiệm, đoạn thời gian này cũng chưa được thái bình, nếu không, ngày mai ở Thuẫn thành thêm một ngày, chúng ta đi treo giấy cầu phúc cho hài tử?"

Đường Ngọc nhớ trước đây khi về Miểu thành đi ngang qua Thuẫn thành, khi đó vừa vặn là tiết linh quang, lúc ấy nàng đã treo tâm nguyện lên linh thụ

Cho tổ mẫu, nàng, còn có tiểu hầu tử......

Trước mắt tuy rằng cách tiết linh quang còn hơn một tháng, nhưng bá tánh trong thành hẳn đã bắt đầu treo giấy cầu phúc lên linh thụ

Trần Thúc nói xong, Đường Ngọc suy nghĩ, chậm rãi gật gật đầu.

"Ta ngủ." Hắn thấp giọng.

Nàng lại lần nữa khẽ ừ một tiếng.

Hắn có lẽ rất mệt nhọc, không bao lâu, nàng liền nghe được tiếng hít thở đều đều phía sau, Đường Ngọc cũng chậm rãi nhắm mắt......

Hôm sau, thật sự đến chỗ linh thụ cầu phúc

Trên cành cây linh thụ ngàn năm đều đã treo đầy giấy cầu phúc, viết mong ước lên giấy cầu phúc, dùng tơ hồng buộc vào, lại mang vào tua rua ở đuôi chuông, người cầu phúc cầm giấy bước lên thang gỗ bên cạnh, treo giấy cầu phúc trong tay lên linh thụ, sau khi xác nhận sẽ không rơi xuống, mới bước xuống thang, nhường vị trí lại cho người khác.

Nhìn một chút, Trần Thúc cùng Đường Ngọc cũng đi đến bàn bên cạnh viết giấy cầu phúc

"Cần ta hỗ trợ không?" Trần Thúc hỏi.

Bây giờ đã là cuối tháng tư, đầu tháng 5, bụng Đường Ngọc đã hiện rõ, khom người sẽ có chút không thoải mái, nhưng Đường Ngọc vẫn lắc đầu.

Trần Thúc cười cười, không lại kiên trì.

Hai người ở trên hai cái bàn kề bên từng người viết.

Trần Thúc nói, "Ta viết cho Sơ Lục đi."

Hai người không cần viết cùng một nguyện ước.

Đường Ngọc gật đầu, mấy ngày nay, nàng mơ hồ có thể nhớ tới một ít chuyện của Sơ Lục, nhưng vẫn có chút mơ hồ, nàng tò mò Trần Thúc sẽ viết cái gì.

Nhưng thấy Trần Thúc dùng bút mực dường như không nhiều lắm.

Trần Thúc viết là, "Sơ Lục, nam tử hán nho nhỏ!"

Đường Ngọc đặt bút, lại lần nữa viết cho tổ mẫu, "Thân thể khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi".

Trần Thúc không nhắc tới cùng Đường Ngọc, chỉ là khi đặt bút, viết, "Phu nhân, mẫu tử bình an, mọi việc trôi chảy."

Cuối cùng Đường Ngọc viết là, "Ta muốn nhớ lại hắn......"

......

Trần Thúc dẫm lên thang gỗ bước lên, Đường Ngọc dặn dò hắn cẩn thận chút.



Trần Thúc cười nhìn nàng, treo ba tấm giấy cầu phúc của nàng lên trước. Trần Thúc vừa treo, giấy cầu phúc máng lên tua rua của đuôi chuông liền theo gió phất phất, phát ra tiếng vang thanh triệt.

"Có ta không?" Trong tay hắn tổng cộng có năm tấm giấy cầu phúc, khi treo đến tấm thứ ba, hắn dường như tùy ý hỏi.

Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, mặt đỏ gật đầu.

Hắn tiếp tục treo, vừa hỏi, "Viết cái gì?"

Đường Ngọc ậm ừ, "Nói ra không linh."

"Cũng đúng" Hắn giải vây.

Đường Ngọc thổn thức.

Chờ hắn từ thang gỗ xuống dưới, hai người sóng vai nhìn mấy tấm cầu phúc vừa mới treo xong, gió nhẹ phất bay góc áo, tóc đen cũng phất qua khuôn mặt.

"Bỉ cực thái lai, gia quốc hưng thịnh." Trần Thúc niệm.

Đường Ngọc nhìn hắn, hắn tự nhiên duỗi tay dắt nàng, ấm giọng nói, "Đi, vòng quanh cây 3 lần, dính lây chúc linh khí của linh thụ."

Đường Ngọc cười cười, lại sóng vai hắn tản bộ quanh linh thụ một lát

"Khi về Giang thành, chúng ta sẽ đi ngang qua Đào thành." Hắn cúi đầu không có nhìn nàng.

Đường Ngọc nói, "Ta đối với Đào thành không có quá nhiều ấn tượng......"

Trần Thúc chuyển mắt nhìn nàng, "Đào thành là nơi chúng ta đưa tổ mẫu đến trị bệnh mắt."

Đường Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, trước đây nàng đã nghe hắn nói qua, bọn họ cùng tổ mẫu đi Đào thành trị đôi mắt, đôi mắt tổ mẫu là chữa khỏi ở Đào thành......

Đường Ngọc nghĩ tới.

Trần Thúc tiếp tục nói, "Ở thời điểm u ám nhất của ta, Đường Ngọc, là nàng dẫn theo Sơ Lục vẫn luôn bên cạnh ta, mãi cho đến rất lâu về sau, ta thấy lại bình minh."

Đường Ngọc nhìn hắn.

Hắn trầm giọng nói, "Ta vĩnh viễn cũng sẽ nhớ rõ......"

Hắn duỗi tay vén tóc mai cho nàng, tiện thể hôn lên đôi môi nàng

Đường Ngọc lại lần nữa quên nhúc nhích.

Trần Thúc buông đôi môi ra, khi lại lần nữa nhìn về phía nàng, trong mắt có thêm không ít thành kính, ánh sáng nhu hòa cùng ái mộ, "A Ngọc, Đào thành mà ta nói với nàng, còn có chỗ đặc biệt......"

Dưới chân Đường Ngọc chần chừ.

Trần Thúc cũng dừng bước, nghiêm túc mà ấm áp nói, "A Ngọc, hai người chúng ta thành thân ở Đào thành......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK