Mục lục
Cẩm Đường Xuân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cháu rể Dương gia?

Trần Thúc nhất thời không biết là ai, "Dương gia nào?"

Trần Nguyên dừng một chút, tiếp theo ánh mắt nhìn về hướng nhà phía sau Trần Thúc.

Trần Thúc ngoài ý muốn, "Ý ngươi là, nhà ông ngoại Mậu Chi?"

Trần Nguyên gật đầu, "Dạ đúng, Dương gia Tệ Châu, trước đây cũng từng là một thế hệ vọng tộc, sau đó lại xuống dốc, trèo lên quyền quý khắp nơi, nữ nhi trong nhà cơ bản đều gả cho hào môn cùng tướng lãnh trú quân, người phóng ngựa nhanh hôm qua hầu gia gặp, là nhi tử một đại tướng thuộc hạ của Tấn Bác Hầu, tên gọi Chiêm Vân Ba, hơn mười ngày trước cùng phu nhân hồi môn tới Tệ Châu thành. Tệ Châu thành nhỏ, không có nhân vật lớn nào, Chiêm Vân Ba đã làm mưa làm gió được chút thời gian, người trong thành biết cha hắn là đại tướng thủ hạ của Tấn Bác Hầu nên không người nào dám quản, còn nghe nói......"

Trần Nguyên muốn nói lại thôi.

Trần Thúc nhìn hắn, "Nói đi."

Trần Nguyên lại nói, "Trước khi hầu gia tới Tệ Châu thành, Dương phu nhân (mẹ Mậu Chi mẫu) có đến Dương phủ một lần, bởi vì biết bệnh tình nặng thêm, khả năng thời gian không còn nhiều, không còn cách nào khác, vẫn chỉ nghĩ phó thác Hà công tử cho ông ngoại cùng bà ngoại, khi đó vừa lúc bị Chiêm Vân Ba gặp được, ngày ấy Chiêm Vân Ba thua tiền ở sòng bạc, đang lúc nổi nóng, khí không thuận......"

Trần Nguyên dừng dừng.

"Nói tiếp." Trần Thúc gằn giọng

Trần Nguyên trầm giọng nói, "Chiêm Vân Ba nhìn thấy Hà công tử, gọi một tiếng tiện chủng, sau đó đá một chân tới, Dương phu nhân che chở cho Hà công tử, đỡ một đòn chân thật mạnh, ho ra máu, bệnh tình mới càng thêm nặng......"

Trần Thúc im lặng.

Trần Nguyên cũng không nói.

Một lát sau, Trần Thúc chuyển mắt nhìn về phía Đường Ngọc cùng Mậu Chi, nhớ tới buổi sáng Mậu Chi nói, luyện ná là vì muốn đánh người xấu, nhưng hắn nói với Mậu Chi, ná không phải dùng để khi dễ người, đánh người, mà là dùng để bảo hộ người

Trong lòng Trần Thúc không hiểu sao se thắt lại, sắc mặt cũng không được đẹp.

Nếu cha Mậu Chi còn sống, mẹ con bọn họ cũng không đến nỗi đi tới nơi này, chịu khi dễ như vậy

Trần Thúc nhàn nhạt nói, "Đi hỏi thăm, đá chân nào."

Hả?

Trần Nguyên đơ người một chút, rồi sau đó mới phản ứng kịp, hầu gia nói chính là Chiêm Vân Ba.

Khóe miệng Trần Nguyên giật giật, tên Chiêm Vân Ba này chỉ sợ sắp gặp xui xẻo rồi......

"Không nghe rõ?" Trần Thúc lạnh giọng.



Trần Nguyên vội vàng lên tiếng.

......

Khi Trần Thúc quay trở lại, Đường Ngọc đang ôm Mậu Chi vào trong ngực. Bởi vì Mao đại phu nói thời gian bắt mạch có chút lâu, hai người không đứng mãi được, nhưng lại không dám cách quá xa, sợ Mao đại phu có việc cần gọi, cho nên cùng nhau ngồi trên ghế dài ở ngoài phòng cách đó không xa, đầu Mậu Chi dựa vào lòng Đường Ngọc.

Trần Thúc tiến lên, sắc mặt không có gì biến hóa.

Đường Ngọc cũng đoán không được vừa nãy Trần Nguyên tìm hắn có chuyện gì, nhưng Trần Thúc nửa ngồi xổm trước mặt hai người, ôn hòa nhìn Mậu Chi hỏi, "Ná của đệ đâu?"

Trần Thúc cùng hắn nói chuyện, Mậu Chi lễ phép ngồi thẳng dậy, đáp, "Vừa rồi rơi ở trong phòng."

Hiện giờ, trong phòng còn có Mao đại phu, không tiện lấy. Mậu Chi cho rằng Trần Thúc muốn cùng hắn chơi ná giống buổi sáng để giết thời gian.

Trần Thúc lại nói, "Tối chút rồi nói sau."

Không thể không nói, Đường Ngọc cảm thấy từ khi Trần Thúc trở lại, nói chuyện với Mậu Chi một chút, Mậu Chi thật sự không còn khẩn trương như ngồi với nàng nãy giờ. Có đôi khi giữa nam tử và nam tử, có cách giao lưu độc đáo của riêng mình, cùng với cách bình ổn cảm xúc

Mậu Chi rất thích Trần Thúc.

Trong lòng Đường Ngọc biết rõ

......

Ngoài phòng khoảng nửa canh giờ, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng đẩy ra.

Ba người Trần Thúc, Đường Ngọc cùng Mậu Chi đều đứng dậy, trong đó Mậu Chi gần như chạy đến trước mặt Mao đại phu đầu tiên, ánh mắt thấp thỏm nhìn về phía hắn, "Mao đại phu, mẫu thân con?"

Mao đại phu nhìn nhìn hắn, đỡ đỡ hòm thuốc cõng trên người, nhìn Mậu Chi nói, "Nương con gọi con, con đi vào trước đi."

Mậu Chi hiếu thuận, vội vàng đi vào.

Mao đại phu nhìn nhìn Trần Thúc, Trần Thúc nhìn Đường Ngọc nói, "Nàng vào cùng mợ và Mậu Chi đi, ta tiễn Mao đại phu."

Đường Ngọc hiểu ý.

Nàng đi trấn an mợ cùng Mậu Chi trước, sau đó Trần Thúc sẽ nói với nàng

"Đại phu, thế nào?" Trần Thúc hỏi.

Mao đại phu thở dài, "Tình hình không khả quan đâu, vốn bệnh lao đã không được chữa trị tốt, bệnh của vị phu nhân này cũng đã kéo dài rất nhiều năm, cơ hồ đã không còn khả năng chữa khỏi, bây giờ còn bị chút nội thương, huyết khí tích tụ, bệnh tình sẽ tăng thêm."

"Mao đại phu, ngài nói cho ta biết tình huống tốt nhất cùng xấu nhất là như thế nào." Trần Thúc không cho Đường Ngọc ở đây, là sợ Đường Ngọc lo lắng.

Hắn bình tĩnh hơn Đường Ngọc cùng Mậu Chi, để hắn hỏi rõ Mao đại phu là thích hợp nhất

Mao đại phu không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, nhưng như vậy ngược lại có chút dễ nói, Mao đại phu đáp, "Tình huống tốt nhất, dùng dược vật trị liệu, hơn nữa còn cần người bệnh phối hợp, duy trì tốt tâm thái, không được quá mức mệt nhọc, cũng có hoàn cảnh thông gió tương đối rộng rãi, có người chăm sóc, bệnh của phu nhân, hẳn có thể lại kéo dài hai ba năm, chỉ là sẽ hơi có chút vất vả"

Hai ba năm, vậy so với nửa năm một năm trước đây đã tốt hơn nhiều rồi, Trần Thúc gật đầu, lại nói, "Vậy tình huống xấu nhất?"

Mao đại phu vừa vuốt vuốt chòm râu, vừa thở dài, "Tình huống xấu nhất, nếu trong lòng vẫn cứ tích tụ, bệnh lâu khó chữa, lại thêm mệt nhọc, hoàn cảnh, có lẽ thêm hai ba tháng đều rất khó."

Từ hai ba năm đến hai ba tháng......

Trần Thúc ngắn ngủi trầm mặc, rồi sau đó nhìn Mao đại phu nói, "Mao đại phu, còn nhờ ngài giúp đỡ một chút, trong hai ba năm này, làm phiền ngài tự mình chiếu cố. Hài tử còn nhỏ, mẫu thân còn một ngày, là đỡ một ngày."

Mao đại phu hiểu rõ, là nhờ hắn tận lực gạt hài tử.

Trần Thúc nói xong, Trần Hoặc tiến lên, cầm một túi bạc nặng đưa vào trong tay Mao đại phu, Mao đại phu kinh ngạc, Trần Thúc nói, "Tiền khám bệnh Mao đại phu ngài cứ giữ trước, nếu không đủ, lại tìm người của ta lấy thêm, ở ngay sát bên cạnh."

Mao đại phu hiểu ý gật đầu, "Công tử yên tâm, lão phu đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực."



Khi Trần Thúc trở lại, Đường Ngọc mới vừa rồi trấn an mợ cùng Mậu Chi xong, Trần Thúc đi vào, ánh mắt mấy người đều đặt trên người hắn.

Trần Thúc nói, "Mao đại phu nói, có thể trị, nhưng được lo lắng."

Bệnh lâu thành y, Dương tẩu không tin, nhưng Đường Ngọc cùng Mậu Chi đều tin.

Trần Thúc tiếp tục nói, "Kiên trì uống thuốc, hơn nữa phải phối hợp, duy trì tâm thái tốt, không được quá mức mệt nhọc, cũng cần không gian tương đối rộng rãi thông gió, có người chiếu cố, bệnh của mợ thật sự sẽ tốt lên."

Nước mắt Mậu Chi chợt rơi xuống, gục vào ngực Dương tẩu, kích động nói, "Con biết bệnh mẫu thân sẽ hết mà!"

Đường Ngọc cũng vui sướng nhìn về phía hắn.

Trần Thúc lại nhìn Đường Ngọc nói, "Nàng nói chuyện với mợ một lát, Mậu Chi, đệ với ta cùng đi lấy thuốc đi."

Mậu Chi tín nhiệm hắn, hiện tại hắn nói cái gì, Mậu Chi đều cảm thấy tốt.

Trần Thúc dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn mang theo ná.

Mậu Chi hiểu ý, quả thực lặng lẽ lấy ná đi.

Đường Ngọc thu hết vào đáy mắt, hai người đã ra phòng, đi đến chỗ nào bốc thuốc, mà lại cần dùng đến ná cao su vậy?

Đường Ngọc mới không tin hai người bọn họ cầm ná, là thực sự đi bốc thuốc, hơn nữa hầu phủ nhiều thị vệ như vậy, muốn đi bốc thuốc, ai cũng đều có thể đi......

Trước mặt Mậu Chi và mợ, Đường Ngọc vẫn chưa lật tẩy.

Trần Thúc cũng nhìn Đường Ngọc cười nói, "Trong lòng ta hiểu rõ, đừng lo lắng."

Đường Ngọc không lo lắng cho hắn, nàng biết hắn là Kính Bình Hầu, bên người lại có Trần Nguyên Trần Hoặc, muốn lo lắng cũng là người khác lo lắng. Nhưng theo hiểu biết của nàng đối với Trần Thúc, mới vừa rồi gặp Trần Nguyên, bây giờ lại bảo Mậu Chi mang theo ná, trong lòng nàng mơ hồ đoán được là đến Dương gia.

Tệ Châu thành nhỏ, trước đây hắn cũng nói quen biết Tấn Bác Hầu, vậy cho dù hắn lật ngược Tệ Châu thành lên, cũng không người nào dám cản hắn.

Đường Ngọc nhàn nhạt rũ mắt.

Ra khỏi phòng, Mậu Chi kinh ngạc nhìn hắn, "Tỷ phu, chúng ta cần đi đâu?"

Trần Thúc nói, "Bí mật, đi rồi sẽ biết, là chính sự."

Mậu Chi không hiểu nhìn hắn.

Trần Thúc rũ mắt, nhìn Mậu Chi nói, "Mậu Chi, chúng ta đi chữa bệnh cho mẫu thân đệ."

Chữa bệnh cho mẫu thân?

Mậu Chi trợn tròn mắt.

Quả thật, Hà Mậu Chi thật sự không biết, đến sòng bạc làm sao có thể chữa bệnh cho mẫu thân? Nhưng đi theo Trần Thúc, cũng làm hắn có một cảm giác tin cậy không sao hiểu được

Trần Thúc vừa nói như vậy, Hà Mậu Chi cũng nguyện ý tin tưởng.

Đây là cảm giác do ngày thường ở cùng nhau đổi lấy được.

"Muốn làm như thế nào?" Hà Mậu Chi chưa từng tới nơi như vậy, trong lòng thấp thỏm, cho nên luôn lên tiếng hỏi Trần Thúc.

Trần Thúc nhàn nhạt nói, "Thua, làm sao thua bạc thì cứ làm! Thua đến mức...... làm cho người khác cảm thấy chúng ta hôm nay nhất định khí không thuận mới thôi."

Hà Mậu Chi dừng một chút, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì đó

Trần Thúc biết hắn thông minh, liền cũng không kiêng dè, "Còn nhớ rõ chuyện trước đây không? Nhớ rõ, vậy tới hỗ trợ."

Chóp mũi Hà Mậu Chi ửng đỏ, nhanh chóng tiến lên, đáy lòng nho nhỏ tựa như chưa từng có ấm áp, lại vui sướng, còn ngầm kích động lên như vậy



Trên chiếu bạc, Trần Thúc tùy ý áp thẻ đánh bạc, tròng mắt người trên bàn đều suýt nữa trừng ra ngoài

Trần Thúc không để ý, mà lại hỏi Hà Mậu Chi, "Hắn dùng chân nào đá nương đệ?"

Hà Mậu Chi nói, "Cả hai chân."

Trần Thúc dừng một chút, trầm giọng nói, "Vậy đệ lấy ná đều bắn trả về, yên tâm, hắn không dám đánh trả, cũng không dám tìm đệ trả thù, nhưng đệ cần nhắm chuẩn, không được lãng phí thời gian!"

Hà Mậu Chi liên tục gật đầu.

Hắn lại nói, "Còn nữa, nhớ cần phải một mực chắc chắn, ta là tỷ phu của đệ! Như vậy mới có danh nghĩa xuất binh được."

Hà Mậu Chi càng thêm kiên định gật đầu.

Rốt cuộc, Trần Thúc cũng ở trên chiếu bạc "Thua" đến đỏ mắt, một hơi như vậy tức khắc đúng lý hợp tình không thể nào thuận khí được, tất cả mọi người đều thấy, là tức giận!

Trên xe ngựa đi đến Dương gia, Trần Thúc lại lần nữa hỏi, "Nhớ rõ ta vừa mới nói với đệ không?"

Hà Mậu Chi gật đầu, "Thứ nhất, cần phải nhắm chuẩn, không được lãng phí thời gian; thứ hai, cần một mực chắc chắn, huynh là tỷ phu!"

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa Dương phủ, đám người Trần Nguyên cùng Trần Hoặc cũng đều hùng hổ xuống ngựa, gã sai vặt canh cửa Dương phủ sửng sốt.

Bên trong xe ngựa, Trần Thúc lại sờ sờ đầu Mậu Chi, dặn dò nói, "Nhớ kỹ Mậu Chi, mẫu thân đệ là mợ của phu nhân ta, đệ là cậu em vợ của ta. Chiêm Vân Ba kia dùng hai chân đá như thế nào, đệ cứ dùng ná bắn trả về như vậy, nhớ kỹ chưa?"

Hà Mậu Chi gật đầu.

Trần Thúc nhấc mành lên, xuống xe ngựa, Mậu Chi theo sát phía sau

"Chiêm Vân Ba đâu, kêu hắn lăn ra đây!" Trần Nguyên hô to một tiếng.

Hà Mậu Chi ngây ngốc.

Người đi ngang chung quanh đều nhao nhao dừng bước, trong Tệ Châu thành này ai chẳng biết Chiêm Vân Ba, thời gian này vẫn luôn diễu võ dương oai trong Tệ Châu thành, có nhiều bá tánh đều giận mà không dám nói gì, bởi vì hắn là nhi tử Chiêm tướng quân. Bây giờ, bỗng nhiên có người dám công nhiên đến Dương gia tìm Chiêm Vân Ba gây chuyện, trong lòng người khác đều có đủ sức lực để xem kịch vui!

Người xung quanh càng tụ càng nhiều, cửa lớn Dương phủ bất chợt mở ra, Chiêm Vân Ba nổi giận đùng đùng tiến lên, "Kẻ nào không biết trời cao đất dày!"

Vừa dứt lời, ánh mắt Chiêm Vân Ba dừng trên người Hà Mậu Chi, lập tức cười nhạt một tiếng, "Ta tưởng là ai, thì ra lại là tên......"

Hai chữ tiện chủng còn chưa nói ra, Trần Thúc nhàn nhạt đánh gãy, "Kính Bình Hầu, Trần Thúc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK