Mục lục
Cẩm Đường Xuân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm Đường Ngọc, tháng tư xuất phát từ Phong Châu, bởi vì có thai nên xe ngựa không thể đi quá nhanh, lại cần an toàn ổn thỏa, lộ trình vốn chỉ cần hai mươi ngày kéo dài đến gần một tháng rưỡi, trung tuần tháng 5 mới từ Phong Châu trở lại Vạn Châu.

Lê ma ma dẫn theo Mậu Chi chờ đón ở ngoài thành

Khi nhìn thấy Đường Ngọc, Đường Ngọc đã có thai được năm tháng rưỡi

Khí hậu trung tuần tháng 5 vốn không tính quá nóng, nhưng Đường Ngọc là người có thai, từ trung tuần tháng năm đã bắt đầu cảm thấy nóng, đổ mồ hôi, mất công thái nãi nãi thận trọng, cho đại phu đi cùng chăm sóc trên đường, khi đến Vạn Châu, Đường Ngọc chỉ sợ nóng, cũng không có trở ngại nào khác

"Phu nhân trở về thì tốt rồi." Lê ma ma lo lắng gần chết.

Mậu Chi cũng kinh ngạc, "Tỷ, đệ có cháu ngoại trai cháu ngoại gái!"

Đường Ngọc cười cười, "Ừm, đệ sắp làm cữu cữu."

Mậu Chi vừa tò mò lại có chút thấp thỏm.

Khi Đường Ngọc nắm tay hắn nhẹ nhàng xoa bụng, biểu tình của Mậu Chi như muốn hòa tan, "Đá...... Đá đệ......"

Đường Ngọc cười gật đầu.

"Trời ạ!" Mậu Chi kích động.

Đường Ngọc duỗi tay làm tư thế im lặng, Mậu Chi vội vàng che miệng, "Lần sau nhỏ giọng chút."

Đường Ngọc duỗi tay sờ sờ đầu của hắn.

"Phu nhân, về phủ trước đi, lão phu nhân cùng cữu phu nhân đều ở trong phủ chờ." Lê ma ma nhắc nhở một chút, sợ nàng đứng lâu không thoải mái.

Đường Ngọc đáp lời.

Từ khi có thai, Đường Ngọc béo thêm một vòng, trước đây thân mình thoạt nhìn yếu đuối mong manh, hiện giờ cằm cùng mặt đều tròn

Nhưng người rất có tinh thần.

"Mau ngồi xuống." Lão thái thái mong chờ hồi lâu, rốt cuộc mong được nàng trở về, vội vàng để nàng ngồi, sợ nàng không thoải mái.

Đường Ngọc nắm tay tổ mẫu, "Tổ mẫu, con không có gì, đều khá tốt."

"Phản ứng có nặng không?" Lão thái thái là người từng trải.

Đường Ngọc lắc đầu, "Ngoại trừ mỗi ngày có chút thích ngủ, phản ứng khác đều không có, đại phu nói, hài tử đau lòng con, không hành người."

Lão thái thái vui mừng.

"Trên đường bị tội rồi." Lão thái thái vẫn đau lòng.

Đường Ngọc trấn an nói, "Không có, chỉ là đi chậm một chút, ổn định một chút, có thể bình an đến nơi thì tốt rồi."



Đường Ngọc lại nói, "Tổ mẫu, mợ, hai người có khỏe không?"

Nàng bên ngoài, ít nhiều cũng sẽ có lo lắng.

Lão thái thái cười nói, "Chúng ta đều khỏe."

Dương thị cũng nói, "Đều nhớ thương con, con bình an trở về thì tốt rồi."

Đường Ngọc cũng cười cười.

Dương thị thận trọng, "Tàu xe mệt nhọc, đi nghỉ ngơi trước, ngày mai lại nói chuyện tiếp."

Lão thái thái cũng cầm tay nàng.

Đường Ngọc đáp lời.

Đường Ngọc có thai, Lê ma ma chiếu cố cẩn thận.

Trước đây mấy người Tiểu Mễ, Bình Á đều đi theo, bây giờ, hai người đang hầu hạ phu nhân rửa mặt nghỉ ngơi, hai người đang nói cùng Lê ma ma tình hình của phu nhân

Mới đầu Lê ma ma còn có chút lo lắng, là phu nhân chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu trước mặt lão phu nhân, nhưng nghe ý Tiểu Mễ, xác thật phu nhân không bị thai nghén, tinh thần cũng rất tốt, không tính bị tội, chỉ là thân thể có chút nặng nề, cũng thích ngủ hơn so với người khác, mọi chuyện khác đều ổn

Lúc này Lê ma ma mới yên lòng.

Hầu gia không ở đây, nàng cần chiếu cố phu nhân thật tốt

Lê ma ma lại hỏi một chút về thói quen làm việc và nghỉ ngơi cùng khẩu vị hiện giờ của Đường Ngọc, trong phòng, Bình Á hầu hạ Đường Ngọc nằm xuống.

Hiện giờ tháng lớn, Đường Ngọc chỉ có thể nghiêng người ngủ. Dưới bụng cùng sau thắt lưng đều lót gối mềm, có thể thoải mái chút.

Đám người Tiểu Mễ cùng Bình Á, ban đêm đều thay phiên gác ở trong phòng, không dám qua loa.

Đêm nay, dường như đã về nhà, Đường Ngọc ngủ đặc biệt an ổn.

Chờ hôm sau tỉnh lại, Lê ma ma chuẩn bị cơm sáng, Đường Ngọc ăn uống rất ngon miệng, ăn không ít, chờ khi tản bộ tiêu thực trong sân viện, Lê ma ma nói cùng nàng, vừa rồi Phạm trường sử đã đưa tin tới, nói thiên tử lệnh cho hầu gia đi sứ Nam Thuận, hẳn là có chuyện khó giải quyết, tháng 5 xuất phát từ trong kinh, đi tới đi lui giữa kinh đô hai nước, lại thêm phục mệnh sau khi hồi kinh, sợ là đến gần cuối năm mới trở về

Đường Ngọc hơi hơi ngơ ngẩn, gần cuối năm mới có thể đã trở về......

Khi đó Đậu Đậu cũng đã được sinh ra.

Trong lòng nàng hy vọng Trần Thúc có ở đây

Lê ma ma sợ nàng thất vọng, vội vàng trấn an, "Nói thì nói như vậy, nhưng có lẽ hầu gia cũng có thể trở về trước thời gian thì sao?"

Đường Ngọc biết Lê ma ma trấn an nàng

Trước đây thái nãi nãi đã nói qua, Trường Doãn ở trong triều, có khó xử của hắn

Đường Ngọc nhàn nhạt cười cười, "Không có việc gì, khi nào trở về cũng được, cuối năm trở về, có lẽ còn có thể dự kịp trăm ngày của hài tử"

Lê ma ma nhìn nhìn nàng, nhẹ giọng nói, "Làm khó phu nhân."

Đường Ngọc cười nói, "Chàng là Kính Bình Hầu, chàng có khó xử của mình, hẳn chàng mới là người mong trở về nhất, thuận theo tự nhiên thôi"

Lê ma ma gật đầu.

......

Đã nhiều ngày qua, nghe nói phu nhân từ Phong Châu đã trở về, lại có thai, nhưng hiện giờ hầu gia đã đi sứ Nam Thuận

Trong Giang thành, đám người Mãn phu nhân mỗi ngày đều sẽ thay phiên nhau tới phủ gặp Đường Ngọc, cũng sẽ ngồi chút thời gian, cùng trò chuyện, hoặc tản bộ trong viện

Còn có tổ mẫu cùng mợ, thời gian này Đường Ngọc cũng không khó trôi qua

Phạm Cù không ở đây, Đường Ngọc nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, khi nhàn rỗi lại đồng loạt xem qua chi tiêu trong phủ một hai năm này, cũng đã rõ ràng sổ sách chi tiêu trong phủ

Lê ma ma cũng sợ nàng mỗi ngày nhàn đến không thoải mái, nàng xem sổ sách, Lê ma ma lại cảm thấy tốt

Vừa lúc phu nhân đang xem xét trong phủ, việc chủ trì nội trợ cũng dần dần giao cho phu nhân, phu nhân lên tay thực mau. Ngược lại Lê ma ma dư ra thời gian tới chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Đường Ngọc

Lê ma ma là người tốt, nhưng để nàng quản chuyện trong phủ thật làm khó nàng, Đường Ngọc tiếp nhận ngược lại rất tốt



Vì thế chờ đến trung tuần tháng sáu khi Phạm Cù hồi phủ, Đường Ngọc mang thai sáu tháng đã thu xếp việc trên dưới trong phủ ổn thỏa

Phạm Cù trở về, hơi có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại phu nhân trước đây ổn thỏa, Phạm Cù lại không kinh ngạc mấy

"Sao hầu gia lại đi sứ Nam Thuận?" Đường Ngọc hỏi.

Thái nãi nãi đã nói, biết trong triều đã xảy ra cái gì, mới biết Trường Doãn đã trải qua cái gì, sau đó mới biết hậu trạch sẽ xảy ra cái gì.

Phạm Cù nói đại khái chuyện hầu gia sau khi vào kinh cho Đường Ngọc nghe, cuối cùng cũng nói hầu gia đã nói, chuyến đi Nam Thuận này ngài cần phải đi, nếu như không đi, Vạn Châu sẽ rất nhanh đối lập cùng thiên tử, bây giờ còn chưa phải lúc. Hầu gia cho hắn về Vạn Châu trước, chiếu cố phu nhân, cũng dặn Cố trường sử cảnh giác nhiều hơn, nếu có việc dị thường, đến Phong Châu tìm La lão phu nhân thương nghị.

Cuối cùng, là câu kia của hầu gia, ngài sẽ mau chóng trở về gặp phu nhân cùng hài tử.

Trong lòng Đường Ngọc than nhẹ, quả nhiên là gặp khó xử.

Bây giờ Vạn Châu đối lập cùng thiên tử, đối với ai cũng chưa phải chỗ tốt, Trần Thúc là bất đắc dĩ.

Đường Ngọc không hỏi lại, "Ta đã biết."

Phạm Cù chắp tay.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Làm Đường Ngọc không nghĩ tới, là sau khi Phạm Cù về Vạn Châu được 2-3 ngày, nội thị quan trong cung tới, nói là Kính Bình Hầu phu nhân có thai, Hoàng Hậu ban thưởng vài thứ, cho người đặc biệt đưa tới.

Đây là thiên tử cùng Hoàng Hậu hiển lộ rõ ràng thân thiết cùng coi trọng.

Đường Ngọc tiếp chỉ, nội thị quan vội vàng ngăn lại, "Phu nhân có thai, cứ tiếp chỉ như vậy được rồi"

Đường Ngọc cảm tạ.

Nội thị quan cầm đầu nói xong, mấy nội thị quan phía sau trình đồ vật ban thưởng lên, tuyên chỉ mới tính kết thúc.

Đều là nội thị quan trong cung tới, Phạm Cù an bài chỗ dừng chân, làm cho bọn họ ở tạm một đêm, ngày mai hồi kinh.

Đến hoàng hôn, Phạm Cù đang cùng Đường Ngọc trò chuyện, nha hoàn trong viện tới nói, "Phu nhân, có vị nội thị quan trong cung muốn gặp phu nhân."

Buổi chiều đã tuyên chỉ xong, bình thường sẽ không còn nội thị quan tới chỗ này.

Khi Đường Ngọc cùng Phạm Cù đang nghi hoặc, nha hoàn nói, "Nội thị quan nói hắn gọi Văn Quảng, đem tên nói cho phu nhân nghe là được"

Nghe thấy hai chữ Văn Quảng, Đường Ngọc sửng sốt, người tới là Văn Quảng?

Vừa rồi nàng không chú ý nhìn, nếu thật là Văn Quảng, vậy.....

Cảm xúc của Đường Ngọc có chút kích động, "Cho hắn tiến vào."

Sau đó, Văn Quảng theo nha hoàn cùng đi vào, trước chưa ngẩng đầu, mà là nhìn nàng chắp tay, "Văn Quảng gặp qua phu nhân."

Đường Ngọc xác nhận là tiếng Văn Quảng, cũng biết Văn Quảng cẩn thận, cố ý thông báo nàng một tiếng.

Nàng có thể nhận ra tiếng hắn, nếu tiện sẽ cùng hắn nói chuyện, nếu không tiện cũng sẽ tìm thời gian khác

Văn Quảng nhạy bén.

Đường Ngọc nhớ tới khi rời kinh, hắn đuổi theo rất xa, cũng chỉ vì đưa cho nàng tay nải cùng xiêm y, sợ nàng cần dùng trên đường

Đường Ngọc nhìn Phạm Cù nói, "Trước đây ta cùng Văn Quảng quen biết nhau trong cung, để chúng ta nói chuyện một lát"

Phạm Cù ngoài ý muốn, nhưng hiểu ý rời đi.

Lúc này Văn Quảng mới ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, "Thật là ngài, cô cô!"

Vừa rồi khi Văn Quảng hầu ở bên cạnh, cũng chưa dám nhận nàng.

Lúc trước đi dịch quán, là Văn Quảng đi cùng Đường Ngọc, Văn Quảng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới cô cô sau khi rời kinh đã ở cùng Kính Bình Hầu, cô cô chính là Kính Bình Hầu phu nhân!

Văn Quảng tiến lên, hai mắt rưng rưng, "Cô cô, Văn Quảng không nghĩ tới còn có thể gặp lại cô cô!"

Văn Quảng nói là lời thật, bất luận là sau khi Đường Ngọc rời kinh, hay là sau đó thiên tử bức vua thoái vị, hắn có thể ở trong cung, còn có thể sống sót đều là may mắn.



"Cô cô cũng không ngờ tới." Trong mắt Đường Ngọc đầy hơi nước, nhẹ giọng nói, "Ngươi ở trong cung như thế nào? Văn Quảng, nói với ta chuyện trong cung đi."

Văn Quảng liên tục gật đầu, nói từ lúc nàng rời cung, đến khi cung biến huyết tinh ngập tràn, đã chết thật nhiều cung nhân.

Đường Ngọc không nghe nói qua.

Văn Quảng nhìn nàng một cái, tiếp tục nói, "Lúc ấy ít nhiều cũng có hầu gia ở đó, bằng không còn không biết bao nhiêu cung nhân chịu bắt nạt rồi bỏ mạng."

Đường Ngọc hơi kinh ngạc, nàng không nghe Trần Thúc nói tới

Văn Quảng mới nói, "Khi đó An Bắt quân nhập cung nơi nơi gian dâm trộm cướp, hậu cung phi tần, cung nữ đều không buông tha, nội thị quan cũng đã chết rất nhiều, mọi người đều rất sợ hãi, chạy trốn khắp nơi, bị giết càng nhiều. Khi đó do Kính Bình Hầu giết một tướng lãnh cầm đầu, phân phó một tiếng, nếu xảy ra việc gian dâm trộm cướp nữa, thì toàn bộ chiếu theo kết cục này. Cũng đúng là do có Kính Bình Hầu, sau đó mới không còn đóng quân nào dám lộn xộn nữa, không đếm được bao nhiêu cung nhân đào thoát được kiếp nạn, mọi người đều rất cảm kích hầu gia."

Đường Ngọc tuy rằng không ở trong cung, nhưng lúc ấy khi theo tiêu cục xuôi Nam, cũng gặp không ít cảnh huyết tinh hỗn loạn, nàng không dám tưởng tượng cảnh loạn lạc trong cung ngay lúc đó

Đặc biệt là Văn Quảng nói, nàng cũng không biết Trần Thúc làm những việc này.

Văn Quảng nói xong, lại nhịn không được duỗi tay lau nước mắt, nhẹ giọng nói, "Cô cô, chỉ cần ngài an ổn thì tốt rồi, Văn Quảng cũng an tâm rồi, lúc ấy khi ngài rời kinh, Văn Quảng cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngài nữa, vừa rồi, Văn Quảng không dám nhận cô cô......"

Văn Quảng còn đang kích động, nói năng hơi lộn xộn, "Cô cô, ngài có thai, thật tốt!"

Đường Ngọc biết hắn kích động, trấn an, "Yên tâm đi, Văn Quảng, ta ở Vạn Châu nơi hết thảy đều tốt."

Văn Quảng liên tục gật đầu.

Lát sau lại nhìn nàng quỳ xuống, "Cô cô, chuyến này Văn Quảng hồi kinh, cũng không biết bao lâu mới có thể gặp lại cô cô, Văn Quảng khấu đầu cùng cô cô."

Kỳ thật Đường Ngọc muốn đỡ hắn lên.

Nhưng Văn Quảng không chịu, tiếp tục nói, "Khi Văn Quảng vào cung, nếu không được cô cô hỗ trợ, Văn Quảng sớm đã bị đánh chết; vương triều thay đổi, trong cung kiếp nạn, lại nhờ hầu gia cứu tánh mạng mọi người. Tuy rằng bây giờ hầu gia không ở đây, cô cô cũng như hầu gia, cùng nhau nhận một lạy của Văn Quảng."

Thấy hắn khăng khăng, Đường Ngọc không tiếp tục kiên trì.

Chờ khi hắn thật sự dập đầu với nàng một cái, Đường Ngọc mới duỗi tay vỗ hắn đứng dậy, "Văn Quảng, ngược lại cô cô thực sự có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ."

Văn Quảng mở to hai mắt nhìn, "Cô cô, ngài nói, Văn Quảng có chết cũng không chối từ."

Đường Ngọc nói, "Văn Quảng, Trần Thúc đi sứ Nam Thuận, nhưng lòng ta cũng không an tâm, không biết có phải xảy ra chuyện gì hay không. Chờ ngươi hồi cung, nếu tiện, liền lưu ý giúp cô cô chuyện trong cung, đặc biệt là chuyện có liên quan đến Vạn Châu phủ, ta lo lắng cho Trần Thúc."

Văn Quảng đột nhiên hiểu ý, "Cô cô xin yên tâm, Văn Quảng ở trong cung sẽ lưu ý nhiều hơn, cũng sẽ nghĩ cách đem chuyện có liên quan đến Vạn Châu nói cho cô cô biết."

Đường Ngọc gật đầu, "Sau khi hồi kinh, tự mình ngươi cũng cẩn thận nhiều hơn."

Văn Quảng lại lần nữa dập đầu, "Cô cô yên tâm, cũng xin cô cô đừng lo lắng, Văn Quảng sẽ chiếu cố chính mình."

Đường Ngọc gật đầu.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK