Văn Quảng cười, "Còn có thể là sai sự gì? Vũ tần nương nương nghe nói bệ hạ gần đây làm lụng vất vả, muốn có nước sương sớm ở Huyến Phương viên pha trà cho bệ hạ uống. Công công ngài cũng biết, hiện giờ bệ hạ có việc phát sầu, cũng chỉ Vũ tần nương nương có thể khuyên một chút thôi, Vũ tần nương nương nói, tự nhiên chính là việc cần phải làm trong cung."
Vũ tần họ Hoàng.
Hiện giờ Hoàng gia chính là cột đỡ của thiên gia, thiên tử tự nhiên muốn đối xử tốt
Văn Quảng lấy Vũ tần ra, Đỗ Thanh Hồng dừng một chút, trong lòng biết rõ không cần trêu chọc. Đỗ Thanh Hồng lúc này mới cười nói, "Nếu là chuyện của Vũ tần, vậy không nên chậm trễ."
"Đa tạ công công." Văn Quảng kêu một tiếng, "Đi."
Đỗ Thanh Hồng nhìn nhìn thân ảnh mấy người, trong lòng mắng thầm, không ngờ tên Văn Quảng này nịnh bợ được Vũ tần!
Đỗ Thanh Hồng có chút ghen ghét.
Ánh mắt Đỗ Thanh Hồng vẫn luôn dừng ở trên mấy người phía sau Văn Quảng, bất chợt, ánh mắt Đỗ Thanh Hồng ngơ ngẩn, càng cảm thấy trong đó có một thân ảnh hơi quen thuộc.
Y phục cung nữ ấn theo phẩm cấp đều không hề sai, nhưng hành tẩu tư thế cũng được, khí chất cũng được, đều là bất đồng.
Đỗ Thanh Hồng vô tình nhớ tới Đường Ngọc.
Khi hắn mới vừa vào cung, còn từng nhận ân huệ của Đường Ngọc, hắn cũng vẫn luôn nhớ Đường Ngọc, Đường Ngọc sẽ nói cho hắn biết sinh tồn trong cung phải chú ý cái gì, nhớ rõ những gì.
Hắn khi đó vẫn luôn đi theo sau Đường Ngọc, ấn tượng đối với Đường Ngọc khắc cực kỳ sâu.
Hắn thực cảm kích Đường Ngọc, cũng nhận Đường Ngọc, cho nên khi nhìn thấy có người khác trong cung tính kế Đường Ngọc, hắn tính kế trở về, cuối cùng đối phương rơi vào kết cục bị đánh chết. Đường Ngọc nhìn hắn, hắn rất đắc ý, cô cô chiếu cố nô gia, nô gia cũng sẽ chiếu cố cô cô.
Nhưng mà từ sau lúc ấy, Đường Ngọc xa cách hắn.
Hắn cảm thấy rõ ràng nội tâm hắn hướng về Đường Ngọc, nhưng Đường Ngọc lại xem hảo tâm của hắn trở thành lòng lang dạ sói, nàng khinh thường hắn. Tuy rằng Đường Ngọc vẫn hiền lành với hắn, nhưng rõ ràng không giống trước đây, mọi chuyện đều sẽ nhắc nhở hắn, giống như đối với Văn Quảng
Sau đó hắn được cơ hội đi đến hầu hạ trước mặt Huệ phi, lại lấy Huệ phi làm ván cầu đi đến hầu hạ trước mặt Thái Hậu, không thể nói như cá vượt Long Môn.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Lúc trước Kính Bình Hầu muốn nhập kinh cưới công chúa, Hoàng Hậu một lòng một dạ muốn tìm cung nữ ổn thỏa thử hôn
Huệ phi bởi vì chuyện Tấn Vương, muốn đánh tan ý niệm của Tấn Vương đối với Đường Ngọc, vì thế Huệ phi cho hắn không ít chỗ tốt, để hắn nghĩ cách nhắc tới Đường Ngọc trước mặt Hoàng hậu
Hắn rõ ràng có thể không nhận, nhưng vẫn nhận.
Đường Ngọc tự tìm, hắn có loại ý niệm muốn đánh rắn thì đánh đầu là nhanh nhất
Tiếp theo, nghe nói sau khi Đường Ngọc hừng đông đi thử hôn, hồi cung gặp mặt Hoàng Hậu một chút đã vội vàng bị đưa ra khỏi cung
Đời này của Đường Ngọc xem như bị huỷ, vậy cũng do nàng nên chịu
Người khác không giúp được.
......
Đều là chuyện rất lâu về trước, bây giờ, Đỗ Thanh Hồng bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, thế nhưng cũng bỗng nhiên nhớ tới Đường Ngọc trước đây
Tuy rằng Đường Ngọc không còn nữa, nhưng bóng dáng này vẫn làm hắn sinh ra ý niệm muốn giữ lại chơi một chút......
"Từ từ." Đỗ Thanh Hồng gọi một tiếng.
Văn Quảng cùng mấy người Đường Ngọc đều cả kinh trong lòng, chỗ nội thị quan kiểm tra cũng nhìn qua Đỗ Thanh Hồng, "Đỗ công công?"
"Sao ta thấy bóng dáng cung nữ kia có chút quen mắt vậy?" Đỗ Thanh Hồng mở miệng.
Nội thị quan đáp, "Là Mẫn Yến."
Đỗ Thanh Hồng dạo bước tiến lên, "Mẫn Yến a?"
Đường Ngọc cúi đầu, mắt thấy tiếng bước chân đối phương càng ngày càng gần, đã sắp đến trước mặt nàng, tùy thời đều sẽ nhìn thấu nàng, mà một khi nàng bị nhìn thấu, hậu quả không thể tưởng tượng được......
Đường Ngọc ngừng thở, biết đối phương tới vì mình, cũng đang tận lực bình tĩnh.
Đỗ Thanh Hồng ngừng trước mặt Đường Ngọc, Văn Quảng bên cạnh nội thị quan cũng đã sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Đường Ngọc, mồ hôi trên trán Văn Quảng cũng theo gương mặt trượt xuống.
Khi Đỗ Thanh Hồng bảo Đường Ngọc ngẩng đầu, cổ họng Văn Quảng nuốt nuốt, không lo được nhiều như vậy!
Văn Quảng trầm giọng nói, "Đỗ công công, làm hơi quá rồi đó......"
Đỗ Thanh Hồng sửng sốt, nội thị quan chỗ kiểm tra cùng cấm quân đều sửng sốt.
Rất ít khi thấy Văn Quảng dỗi người khác như thế, mà Đỗ Thanh Hồng này trong cung cũng đúng là chọc người ta sinh ghét, nhưng hai người kia cơ hồ chưa từng có xung đột
Đỗ Thanh Hồng kinh ngạc, Văn Quảng tiếp tục nói, "Vừa rồi ta cũng đã nói với Đỗ công công, muốn chạy đến Huyến Phương viên hứng sương sớm, Huyến Phương viên ở ngoại ô, đi qua đi lại cũng phải mất ít nhiều thời gian, sáng ngày mai chí ít cũng phải có chén trà nhỏ cho Vũ tần dùng ngay, Đỗ công công đây là gây khó dễ cho ta, hay là làm Vũ tần khó xử?"
Thanh âm Văn Quảng cũng không to lớn vang dội, nhưng câu câu chữ chữ nói ra đều có khí phách.
"Ngươi......" Đỗ Thanh Hồng biết rõ ăn mệt, nhưng đối phương dùng Vũ tần áp chế hắn, bây giờ hắn không dám, cũng không tiện lại nói tiếp
Hắn không nghĩ tới Văn Quảng trước mặt nhiều người như vậy, đánh vào mặt hắn
Phía trước còn có cửa ngoại cung, Văn Quảng biết chậm trễ không được, lại nói, "Đi."
"Ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta" Nhìn Văn Quảng mang những cung nhân rời đi, Đỗ Thanh Hồng phẫn hận.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Ninh Tĩnh đài, Diệp Lan Chi nhìn cung nữ mặc xiêm y Đường Ngọc, đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt âm trầm, "Lập tức phong tỏa cửa cung, một con ruồi cũng không được thả ra."
Tuy rằng không biết Đường Ngọc đi khi nào, nhưng hắn gặp qua Đường Ngọc chính là gần hoàng hôn ngày hôm nay
"Đường Ngọc ở nơi nào?" Diệp Lan Chi hỏi.
Mẫn Yến run run, bị người bên cạnh tát tiếp một cái tát như quạt thổi mạnh, vẫn không hé răng một tiếng
Vẫn là người cứng xương!
Diệp Lan Chi biết hỏi không ra được gì, hung hăng nói, "Kéo ra ngoài đánh chết."
"Sau khi trẫm đi ai đã tới?" Diệp Lan Chi hỏi.
Cấm quân đáp, "Văn Quảng công công, dẫn theo mấy cung nữ tới, nói đến thay xiêm y cho Kính Bình Hầu phu nhân......"
Diệp Lan Chi liếc mắt, "Đổi xiêm y gì?"
Cấm quân canh giữ ngoài phòng đều đồng loạt cúi đầu không nói.
Thay xiêm y là có ý gì, người khác đều rõ ràng, Diệp Lan Chi nắm chặt đầu ngón tay, Văn Quảng?
Hắn ta đã phỏng đoán qua tâm tư người khác, bất luận thay đổi lý do nào, cấm quân đều sẽ hoài nghi, duy nhất chỉ có cái này......
Diệp Lan Chi bóp nát ly, "Tìm cho ra Văn Quảng, đi không được nhanh như vậy."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Một đường từ cửa trung cung đến cửa ngoại cung, Văn Quảng càng thêm cảm thấy bất an trong lòng
Từ lúc mới gặp được Đỗ Thanh Hồng, trong lòng Văn Quảng liền ngầm cảm thấy có chút không thích hợp, sợ còn sẽ phát sinh chi tiết khác, Văn Quảng dừng chân, mấy người phía sau cũng dừng chân.
Văn Quảng nhìn nội thị quan bên cạnh nói, "Lâm Huy, ta không theo các ngươi đi ra ngoài, ngươi thay ta mang cô cô đi ra ngoài trước, đây là lệnh bài của Vũ tần, lấy cái này ra cung, càng nhanh càng tốt."
Lâm Huy kinh ngạc, "Sư phụ?"
Đường Ngọc cũng nhìn về phía Văn Quảng, "Văn Quảng......"
Văn Quảng nói, "Cô cô, ra cửa cung ngài đi cùng Lâm Huy, sẽ có người tiếp ứng các ngươi, ta đã cho người nghĩ cách thông báo hầu gia, chỉ cần chờ ở nơi tiếp ứng, cô cô đi trước không cần phải để ý đến ta, ta chỉ lo lắng vừa rồi gặp phải Đỗ Thanh Hồng xảy ra chuyện xấu gì. Còn nữa, hai ngày này đều là ta ra vào Ninh Tĩnh đài, nếu bị phát hiện, trước tiên sẽ tìm ta, cô cô đi cùng ta sẽ không an toàn, các ngươi đi trước, nếu ta nơi này an ổn, sẽ nhanh chóng đi ra ngoài tìm các ngươi."
Hốc mắt Đường Ngọc ửng đỏ.
Văn Quảng chắp tay, "Ân tình cô cô, Văn Quảng vĩnh viễn nhớ rõ, Lâm Huy, mang cô cô đi trước."
Lâm Huy run run lên tiếng
"Nhanh lên, trên đường không được chậm trễ, nếu có người hỏi, liền lấy ra Vũ tần ra." Văn Quảng dặn dò một tiếng, rồi sau đó lại nhìn hai cung nữ khác trong đó nói, "Các ngươi đi cùng ta"
Đường Ngọc nhìn về phía hắn, chóp mũi đau xót, lại không dám gọi hắn.
Lâm Huy nói, "Cô cô, chúng ta cần phải đi."
Mấy người cùng nhau bước nhanh.
Đường Ngọc cũng không dám quay đầu lại.
Văn Quảng rất mau mang theo người quay trở lại trong cung, nội thị quan kinh ngạc, "Văn Quảng công công, ngài vì sao trở lại rồi?"
Văn Quảng thở dài, "Làm rớt đồ."
Nội thị quan cùng cấm quân đều quen thuộc, liền cũng cho đi.
Văn Quảng dẫn theo hai cũng nữ quay trở lại, làm rơi đồ chỉ là lấy cớ, sau khi xác nhận cô cô an ổn ra cung, hắn còn có thể lại rời đi nhanh, như vậy là an ổn nhất
Đoạn đường từ cửa trung cung đến cửa ngoại cung này là đoạn đường dài nhất. Bởi vì ngày thường trên con đường này phần lớn là được đi xe ngựa, nhưng hôm nay cô cô đi bộ, một lòng Văn Quảng vẫn luôn thấp thỏm
Khi hắn quay trở lại cửa nội cung, cô cô hẳn là đã tới cửa ngoại cung rồi, hẳn chỉ là thời gian trước sau
Văn Quảng mới vừa vào cửa nội cung, liền thấy cấm quân khẩn cấp đi đến cửa cung này
Sắc mặt Văn Quảng trắng bệch, tới rồi, nhất định đã bị phát hiện, bây giờ là đóng cửa cung, không biết có thể ra kịp hay không!
Văn Quảng nghĩ đến hoàn toàn là phía Đường Ngọc
Có người nhìn thấy Văn Quảng cùng cung nữ sau lưng, "Đứng lại!"
"Đi!" Văn Quảng không cần suy nghĩ, liền dẫn theo cung nữ chạy theo hướng ngược lại
Bởi vì phía sau hắn đi theo mấy cung nữ, cho nên người khác đều đuổi theo hắn
Rất nhanh, tin tức đóng cửa cung sẽ truyền tới cửa ngoại cung.
Cấm quân cửa ngoại cung xem xét xong lệnh bài của Đường Ngọc, còn có công văn xuất nhập trong tay Lâm Huy, mắt thấy màu sắc đạn tín hiệu bay lên
Lâm Huy nuốt nước bọt thật mạnh, là tin tức đóng cửa cung, rồi sau đó cũng thấy có cấm quân đuổi tới.
Đi không được, sắc mặt Đường Ngọc cũng chợt trắng bệch......
Ai ngờ cấm quân ở cửa liếc nhau, trong đó một người nói nhỏ, "Chạy nhanh đi, thừa dịp bây giờ!"
Đường Ngọc cùng Lâm Huy và cung nữ khác đều sửng sốt.
Nhưng trước khi mệnh lệnh đóng cửa cung được thực hiện, Đường Ngọc cùng Lâm huy còn có hai cung nữ khác vừa vặn ra khỏi cửa cung.
Cấm quân đóng cửa cung lại
"Đuổi trở về! Một người cũng không được thả ra!" Cấm quân phía sau hô to.
Nhưng cửa cung đã đóng chặt
......
Cách ngoài cung không xa đã có xe ngựa chờ sẵn, Lâm Huy đỡ Đường Ngọc lên xe ngựa, hai cung nữ chia nhau lên xe ngựa chạy theo các hướng khác nhau
Đường Ngọc kinh hãi, Lâm Huy cũng run rẩy.
Sư phụ đã dặn dò, sau khi ra khỏi cung không cần lập tức rời kinh, đi hợp viện tạm lánh.
Hợp viện liền ở cách đó không xa.
"Cô cô, sau đó đi theo ta." Sắc mặt Lâm Huy trắng bệch.
Đường Ngọc gật đầu.
...
Cửa cung mở ra, lập tức liền có cấm quân đuổi ra tới, Lâm Huy mang theo Đường Ngọc băng qua các hẻm nhỏ đến hợp viện tạm lánh.
Xe ngựa không có bọn họ đã chạy theo hướng ngược lại, cho dù đối phương tìm được xe ngựa, cũng nhất thời đoán không ra nàng ở nơi nào, trong hợp viện đã nghe được có tiếng cấm quân đuổi theo tới, mày Đường Ngọc nhíu chặt, không biết làm sao mới có thể an ổn ra khỏi kinh?
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***