Trần Thúc cũng thực nghe lời, mỗi ngày cố định đi y quán trị liệu, mọi việc đều nghe Lưu đại phu dặn dò.
Trên đường qua lại y quán, đều sẽ tìm một đoạn thời gian ngắn cùng Đường Ngọc tay nắm tay tản bộ, có khi là dạo ở chợ, nghe ngựa xe như nước trên đường; có khi là ở vùng ngoại thành, chỗ lân cận tòa nhà, cùng tay nắm tay về nhà; còn có khi, là ở ngoại thành, Đường Ngọc kéo hắn, đến sườn núi bằng phẳng thích hợp trèo lên.
Tuy rằng hắn không nhìn thấy, lại là thời gian khó được ở một chỗ cùng nàng
Hắn cũng quý trọng đoạn thời gian này
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Trần Thúc nghe lời đến độ ngay cả vấn đề vô cùng khó khăn như uống thuốc cũng không cần Đường Ngọc lại nhìn chằm chằm.
Có khi Đường Ngọc không ở đó, Lê ma ma đem thuốc đến cho hắn, cho dù đắng, hắn cũng cau mày một hơi uống hết, không nói gì khác
Lê ma ma cũng biết, hắn thật sự muốn khỏi hẳn sớm chút, để nhìn thấy phu nhân cùng tiểu thế tử......
Trần Thúc đang cố gắng hết sức
......
Chờ đến cuối tháng chạp, ngoại trừ đôi mắt nhìn không thấy, ngẫu nhiên đón gió sẽ ho khan, kỳ thật thân thể Trần Thúc đã khỏe hơn phân nửa. Tuy rằng không mạnh khỏe như trước đây, nhưng cũng không giống bộ dáng bệnh tật, cả người ngọc trâm vấn tóc, người mặc áo gấm, đôi mắt bị dải lụa che lấy, lại càng tôn thêm vẻ thanh quý, dần dần khôi phục lại bộ dạng Trần Thúc trước đây
Thân thể Trần Thúc dần chuyển biến tốt đẹp, đến cuối tháng chạp, đã có thể ôm tiểu Sơ Lục
Vui mừng nhất chính là tiểu Sơ Lục, "Cha ẵm con!"
Lúc tiểu Sơ Lục cao hứng thì sẽ cười "Khanh khách", cũng sẽ ôm cổ hắn, hôn mặt hắn, "Muốn cha ẵm!"
Trần Thúc ấm giọng nói, "Ngày sau mỗi ngày cha đều ẵm con!"
Đường Ngọc mỉm cười.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Đôi mắt Trần Thúc bắt đầu quấn băng vải từ trung tuần tháng chạp, cách ba ngày cần đến chỗ Lưu đại phu đổi mới một lần, cần phải thực hiện đến trung tuần tháng giêng mới kết thúc.
Ba mươi tháng chạp, gần như qua được một nửa thời gian, còn lại một nửa thời gian.
Đường Ngọc sợ hắn càng sắp đến thời điểm cuối cùng, càng khó nhẫn nhịn, nhưng Trần Thúc sau khi trải qua lần trước, dường như thật sự không vội không loạn, cũng không thèm nghĩ nhiều đến chuyện gì khác
Mỗi ngày, chó Đường Đường đều ở trong sân viện chơi rượt đuổi, đùa giỡn cùng tiểu Sơ Lục
Trong sân viện đều là tiếng cười tiểu Sơ Lục, còn có tiếng gâu gâu của Đường Đường.
Trần Thúc nghĩ, hình ảnh như vậy nhất định rất ấm áp, Đường Đường cũng là con hắn, chó con......
Đường Đường cũng sẽ kêu la muốn hắn ôm.
Đường Đường và tiểu Sơ Lục quan hệ rất tốt
Đường Ngọc nhìn bộ dáng hắn ôm Đường Đường, nhớ tới lúc trước khi gặp hắn tại Quy Hồng Trấn, hắn đã mang theo Đường Đường, giả vờ không quen biết nàng......
"Làm sao vậy?"
Ở một chỗ lâu rồi, lại nhìn không thấy một thời gian, trong tiếng hít thở của nàng hắn đều có thể nghe ra chút bất đồng
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Chỉ là nhớ tới trước đây khi gặp chàng ở Quy Hồng Trấn, chàng đã mang theo Đường Đường."
Hắn thở dài, "Nga ~ có phải phong hoa tuyệt đại, liếc mắt một cái đã định tình không?"
Đường Ngọc nhịn không được cười.
Hắn cũng cười rộ theo
Chó Đường Đường trong ngực cũng liên tiếp "Gâu gâu" hai tiếng.
Hắn đột nhiên hỏi, "A Ngọc, nàng thích ta từ lúc nào?"
"Hửm?" Đường Ngọc cho rằng nghe lầm.
Hắn tiếp tục hỏi, "Ta hỏi, nàng thích ta từ lúc nào?"
Đường Ngọc biết hắn lại bắt đầu muốn làm ầm ĩ, nàng hơi hết cách với hắn
Hắn bỗng nhiên để sát vào, "Khi ở dịch quán, một cái liếc mắt nàng cũng không thèm nhìn ta......"
Đường Ngọc: "......"
Hắn nhẹ giọng nói, "Phàm là nàng liếc mắt nhìn ta một cái, có lẽ là đã thích ta liền rồi."
Đường Ngọc: "......"
Đường Ngọc cạn lời, dưới loại tình huống đó, nàng làm sao cũng sẽ không thích hắn. Nếu không phải sau đó ở tại Bình Nam, có lẽ nàng sẽ vẫn luôn tránh hắn.
"Vậy nàng nói một chút xem rốt cuộc khi nào nàng bắt đầu thích ta?" Hôm nay hắn dường như một hai phải biết được
Đường Ngọc làm như cũng không hiểu
Có lẽ là khi hắn nhẫn nại trò chuyện cùng tổ mẫu?
Lại có lẽ là khi Lưu Thanh Phong tới Miểu thành, hắn bung dù giải vây cho nàng, trong mắt đầy ấm áp?
Có lẽ là khi hắn thuyết phục tổ mẫu trị đôi mắt?
Lại có lẽ là lúc ở hẻm nhỏ, nàng bị dọa sợ nhào vào trong lòng ngực hắn?
Hoặc là, khi gặp lại tại Đào thành, hắn ôm lấy nàng, bỗng nhiên nói câu kia với nàng, một ngày không gặp như cách ba thu......
Đường Ngọc không có trả lời hắn, gọi một tiếng, "Sơ Lục, lại đây lau mồ hôi."
Tiểu Sơ Lục bước nhanh tiến lên.
Đường Ngọc nhìn nhìn bé, tóc đều ướt nhẹp, đã không còn là vấn đề lau mồ hôi, "Sơ Lục, chúng ta nghỉ ngơi thôi, cần đi tắm rửa rồi con"
Toàn thân bé đều ướt đẫm, rất dễ nhiễm phong hàn.
Tiểu Sơ Lục còn chơi chưa đủ, kháng nghị, "Nương, con còn muốn chơi."
Đường Ngọc đang muốn mở miệng, Trần Thúc bên cạnh trầm giọng nói, "Nghe mẫu thân con nói."
Tiểu Sơ Lục dừng một chút, cha cũng có khi nghiêm khắc, còn có chút hung dữ.
Tiểu Sơ Lục vội vàng tiến lên, muốn Đường Ngọc ẵm.
Đường Ngọc ôm hắn về phòng, Trần Thúc cười cười.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Ngày ngày trôi qua cùng bình tĩnh và chờ mong, đảo mắt đã tới dịp đón giao thừa.
Giao thừa đầu tiên sau khi tiểu Sơ Lục được sinh ra, Trần Thúc không ở Vạn Châu, khi đó mới chạy trốn ra khỏi mưu kế của Diệp Lan Chi, Đường Ngọc còn đang vất vả chăm sóc tiểu Sơ Lục; giao thừa thứ hai sau khi tiểu Sơ Lục được sinh ta, thái nãi nãi bệnh nặng, Trần Thúc cùng Đường Ngọc mang theo tiểu Sơ Lục đi gặp thái nãi nãi, đêm giao thừa đón đơn giản trên đường đi
Bây giờ, mới xem như người một nhà ở cùng nhau đón đêm giao thừa yên ổn kiên định đầu tiên
Ban ngày, Trần Thúc ôm ấp hôn hít, nâng lên cao, chơi cùng tiểu Sơ Lục
Đường Ngọc sẽ lo lắng, "Trường Doãn, đừng quá mệt mỏi."
Nàng lo lắng thân thể hắn mới chuyển biến tốt chút.
Trần Thúc cười nói, "Yên tâm, ta không có việc gì, chơi với nhi tử một lát."
Tiểu Sơ Lục tự nhiên cao hứng, hưng phấn đến cười lớn "Ha ha ha ha ha", Trần Thúc tiếp tục chơi cùng tiểu Sơ Lục
Đường Ngọc nhìn không chớp mắt, Lê ma ma nói, "Phu nhân, cứ để hầu gia chơi cùng tiểu thế tử đi thôi, lão nô thấy thân thể hầu gia tốt hơn nhiều lắm rồi, tiểu thế tử cũng cao hứng."
Đường Ngọc cũng gật đầu, khẽ ừ một tiếng, "Thôi được."
Khó được hôm nay Trần Thúc cùng tiểu Sơ Lục đều cao hứng, đón giao thừa, vui mừng tốt hơn.
Lê ma ma nhìn nhìn nàng, cười nói, "Phu nhân, có ngài ở trong phủ thật tốt."
Kỳ thật không phải lần đầu tiên Lê ma ma cảm thán.
Lúc này nếu không có phu nhân, người khác khả năng rất khó khuyên hầu gia rời khỏi Miểu thành, đặc biệt tới Đào thành chữa bệnh lâu như vậy
Đoạn thời gian này hầu gia khỏe lại thật sự nhanh
Trước đây một lần vào đông hầu gia nhiễm phong hàn, bệnh nặng một hồi, thời gian khôi phục cũng giống bây giờ
Đường Ngọc ấm giọng nói, "Vất vả cho Lê ma ma rồi, đoạn thời gian này, con đều chăm sóc Trường Doãn, tiểu Sơ Lục vẫn luôn để ngài chăm sóc."
Lê ma ma cười lắc đầu, cảm thán nói, "Không vất vả, chỉ cần hầu gia, phu nhân cùng tiểu thế tử tốt, lão nô cũng tốt."
"Lê ma ma, con muốn uống nước!" Tiểu Sơ Lục chơi mệt mỏi, tới tìm Lê ma ma.
Lê ma ma nhanh chóng đi lấy.
Đường Ngọc nhìn về phía Trần Thúc, "Nghỉ một chút đi, uống miếng nước."
Trần Thúc đáp ứng
......
Khi ăn cơm tất niên, pháo hoa bắn lên giữa không trung
Pháo hoa vào lúc ăn cơm tất niên, ở nơi nào cũng đều là tập tục, do thủ thành các nơi phụ trách.
Tiểu Sơ Lục lần đầu tiên nghiêm túc nhìn bắn pháo hoa.
"Oa ~" khi pháo hoa nở rộ trong trời đêm, tiểu Sơ Lục nhịn không được cảm thán từng đợt, cũng ngồi trong lòng Đường Ngọc nhìn, mắt nhìn bầu trời đêm, trong đầu tràn ngập tưởng tượng.
Nhưng pháo hoa cơm tất niên đại để đều kéo dài chỉ một khắc (15')
Tiểu Sơ Lục xem không đủ, bĩu môi.
"Mẫu thân, còn muốn xem ~" tiểu Sơ Lục làm nũng.
Đường Ngọc nói, "Hết rồi con, phải đợi sang năm thôi ~"
Giờ Tý đón giao thừa còn có một trận pháo hoa, tiểu Sơ Lục buồn ngủ, hẳn không xem nổi, cho nên mới nói sang năm.
"A ~ sang năm ~" nhưng kỳ thật tiểu Sơ Lục không có khái niệm thời gian, chỉ cảm thán theo bản năng
Đường Ngọc ấm giọng nói, "Đúng vậy, như vậy mỗi năm đều có chờ đợi."
Trần Thúc rũ mi cười cười.
......
Một lát sau, dỗ tiểu Sơ Lục ngủ xong, mới để Lê ma ma ôm bé trở về phòng.
Đường Ngọc bắt đầu chiếu cố Trần Thúc.
Hôm nay chơi cùng tiểu Sơ Lục đổ mồ hôi đầy người, Đường Ngọc dìu hắn đi nhĩ phòng tắm gội, chờ hắn cởi xong áo, nàng dùng gáo múc nước để hắn xối lưng, sợ hắn cảm lạnh.
Hôm nay là đón giao thừa, cũng là ngày thư thả khó có được, nếu ở hầu phủ, ngày mai có tiệc mùng một, nhưng ở Đào thành, chính là thời gian một nhà ba người thanh tịnh
Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi, "Trường Doãn, chàng thật muốn xưng quân hầu sao?"
Hắn lên tiếng, "Tình thế bức bách, không thể không làm."
Nàng nhìn hắn.
Hắn nhẹ giọng nói, "Còn quân vương, thật ra không muốn làm, có thời gian bên cạnh nàng cùng tiểu Sơ Lục tốt biết bao nhiêu, ngược lại mỗi ngày đều phải xem sổ con, thật tra tấn người...... Quân vương có cái gì tốt? Ai thèm làm chứ ~"
Đường Ngọc cười.
Hắn lại nói, "Ta cũng không muốn tương lai Sơ Lục cũng mệt như vậy, Sơ Lục là nhi tử ta, ta đau lòng còn không kịp, cũng không muốn đẩy nhi tử của ta vào hố lửa."
Đường Ngọc hôn lên sườn má hắn, "Chàng nói cái gì cũng đúng."
Hắn không ngâm mình, Đường Ngọc cầm khăn tắm phủ thêm cho hắn, chờ lau khô nước, lại thay xiêm y cho hắn, ở trước gương đồng lau khô đầu.
Dù sao hôm nay đón giao thừa, cũng không vội.
"Lát nữa chàng muốn đón giao thừa như thế nào?" Đường Ngọc hỏi hắn.
Hắn đáp, "Muốn ăn kẹo hồ lô."
Đường Ngọc xác thật nhớ rõ hôm nay tiểu Sơ Lục còn dư một xâu kẹo hồ lô, để tại phòng ngoài. Đường Ngọc dìu hắn đi ra phòng ngoài ngồi xuống, Trần Thúc nói, "Nàng đút ta đi."
Đường Ngọc mới vừa lấy đến bên miệng hắn, hắn lại bổ sung, "Dùng miệng đút ~"
Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, biết rõ hắn trêu ghẹo, nàng làm theo.
Hắn ăn một cái, ngọt ngào ê răng, "Chờ ta khỏe đòi lại ta."
Đường Ngọc hơi hơi đỏ mặt
......
Rất nhanh, chính là pháo hoa đón giao thừa, trong lòng Đường Ngọc yên ắng vô cùng, kiên định dựa vào đầu vai hắn ngủ mất
Hắn biết nhiều ngày này nàng đã rất mệt, không có đánh thức nàng.
Mà là cùng nàng ngủ trên giường nhỏ, ôm nhau mà ngủ, chậm rãi đợi tân xuân ~
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mười ba tháng giêng, là thời điểm Trần Thúc được tháo băng mắt
Trần Thúc dù như thế nào vẫn sẽ khẩn trương, vẫn luôn nắm lấy tay nàng, từ lần thi châm cuối cùng, đến khi hắn đi vào giấc ngủ, lại đến lúc hắn tỉnh.
Lưu đại phu nhẹ giọng hỏi, "Hầu gia, chỗ đôi mắt, còn chỗ nào khó chịu không?"
Trần Thúc lắc đầu, "Đều rất tốt."
Hiện giờ trong lòng Đường Ngọc kỳ thật rất sốt ruột, lại không dám lên tiếng, còn khẩn trương nhìn hắn.
Lưu đại phu nói, "Vậy giờ ta tháo băng vải? Bức màn đã khép lại, sẽ không quá chói mắt."
Đường Ngọc cùng Trần Thúc đều gật gật đầu.
Theo từng vòng băng vải được cởi bỏ, chậm rãi lộ ra khuôn mặt thanh dật tuấn lãng bên dưới khăn che mặt, Đường Ngọc khẩn trương nắm chặt đôi tay.
Đợi đến gỡ xong băng gạc, ánh mắt Đường Ngọc vẫn không nhúc nhích dừng trên người hắn.
Lưu đại phu nói, "Hầu gia chậm rãi thử xem, có thể mở mắt không?"
Trần Thúc theo lời Lưu đại phu nói, từng chút từng chút, từ từ mở mắt, tuy rằng đã đóng cửa sổ, nhưng cũng có chói mắt.
Trần Thúc chớp chớp mắt, trong ánh mắt làm như không có gì biến hóa.
Đường Ngọc ngừng thở, Lưu đại phu cũng hỏi, "Có thể thấy không?"
Đường Ngọc thấy ánh mắt Trần Thúc rõ ràng dừng trên người mình, nhưng lại giống như trước đây, không có chuyển động.
Trần Thúc trầm giọng nói, "Nhìn không thấy......"
Lưu đại phu sửng sốt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Mắt Đường Ngọc cũng xẹt qua một tia thất vọng, nhưng rất nhanh, lại tựa như phản ứng lại, khẽ cười cười, tiến lên nói, "Không có việc gì, Trường Doãn, chúng ta từ từ chữa, không sợ......"
Nàng trấn an hắn, mặc dù vậy mắt đã có chút mờ mịt, nhưng vẫn không làm hắn nghe ra
Lúc này hắn mới hơi hơi xoay chuyển đôi mắt, hắn duỗi tay tinh chuẩn nắm lấy tay nàng, nàng khựng một chút, hắn để sát vào hôn lên sườn má nàng, khẽ cười nói, "Chọc nàng thôi."
Lưu đại phu bực bội nói, "Hầu gia, nơi này còn có người khác đó......"
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: nhà có ông chồng tính hay cà rỡn thích đùa cũng mợt người thặc 😅😅