• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Cảnh Mai Chi cảm thấy rất có lý: “Chị Bích Hà, vẫn là chị tốt với em nhất, nhìn xem em sẽ làm cô ta xấu mặt như thế nào? Nói rồi, cô ta cầm ly rượu lắc lư đi đến trước mặt Mộ Yến Lệ: “Cô Mộ, La Bằng là em họ tôi, đi theo tôi tới dự liên hoan, tôi thay mặt cậu ấy nói lời xin lỗi cô.

Lần đầu gặp mặt là khiến mọi người không thoải mái, cô đừng so đo với cậu ấy.

Nào, tôi mời cô ly rượu này.” Mộ Yến Lệ rất bất đắc dĩ.

Mới một hồi mà cô đã uống mấy ly.

Cô mỉm cười nói: “Các cô muốn uống rượu với anh Dung thì hoàn toàn có thể nói với anh ấy, tôi chỉ là bác sĩ trả lời câu hỏi của bệnh nhân thôi, các cô cứ xin lỗi mãi như thế, làm như tôi hẹp hòi lắm vậy” Cảnh Mai Chi nói: “Nói gì vậy? Cô Mộ không phải là người trong giới chúng tôi, chúng tôi không biết tính nết của cô thế nào nên chỉ có thể xin lỗi nhiều một chút, chứ lỡ nói thiếu lại học giận cô, Dung Tư Thành sẽ trách chúng tôi” Mộ Yến Lệ nhướng mày.

Rõ ràng là họ gây chuyện trước, cô cãi lại cũng không được à? Dung Tư Thành đặt ly rượu xuống: “Người ta không so đo là vì người ta rộng lượng, còn tôi thì không.

Vả mặt tôi ngay trước mặt tôi thì đừng trách tôi không nương tay với cậu ta!” Cảnh Mai Chi dễ tính đáp: “Vâng vâng vâng, tôi tới xin lỗi rồi còn gì? Bác sĩ của anh là bác sĩ, bạn bè của anh không phải là bạn bè à?” nói rồi, cô ta nhìn Mộ Yên Lệ, giọng điệu như tào phúng: “Ly rượu này cô Mộ phải uống đấy nhé.

Nếu cô không uống, Dung Tư Thành sẽ giận tôi mất” Mộ Yến Lệ cau mày: “Cô này, tôi không biết quý tính của cô, tôi nghĩ có lẽ chúng ta không cùng một kênh đâu.

Cô không đắc tội tôi, trước đó chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau, cho nên không cần nói xin lỗi.

Nếu cô là vì chuyện em họ mình thì có thể yên tâm, tôi không hẹp hòi như cô nghĩ đâu.

Còn nếu cô sợ anh Dung nổi giận thì mời anh Dung mấy ly rượu đi.” Cảnh Mai Chi ngẩn người, cô ta cau mày, vẻ mặt có phần đe dọa: “Nếu như tôi muốn uống một ly với cô Mộ thì sao?” Dung Tư Thành cau mày: “Cô muốn làm gì? Cô ấy đã bảo là không thể uống rượu!” Cảnh Mai Chi nhìn Dung Tư Thành, ba phần giận ba phần oán, còn có mấy phần như chịu thiệt hỏi lớn lắm: “Là không thể uống hay là vì có anh che chở không cho cô ta uống?” Dung Tư Thành híp mắt nhìn cô ta: “Có gì khác nhau à?” Mộ Yến Lệ cạn lời.

Giờ thì hiểu lầm to rồi, thì ra người phụ nữ này thích Dung Tư Thành, chẳng trách lại căm thù cô đến thế.

“Được, tôi uống với cô” Cô cười dịu dàng hào phóng, nói rồi nâng ly rượu lên: “Ai rót rượu cho tôi!” Tần Dương Đức là người tri kỷ: “Cô Mộ, cô uống bia hay rượu vang?” Mộ Yến Lệ nhướng mày: “Xem cô này muốn uống thế nào thì tôi uống cái đó” Dung Tư Thành trầm mặt: “Còn chưa ăn gì hết mà uống rượu cái gì?”.

Mô Yến Lệ cười trấn an: “Không sao đâu, anh đừng lo, mọi người tụ tập bên nhau chẳng phải là vì muốn náo nhiệt hay sao?” Thấy hai người liếc mắt đưa tình, Cảnh Mai Chi lại giận sôi máu.

Nếu hôm nay cô ta không đòi lại thể diện thì cô ta sẽ không họ Cảnh! Trong mắt cô ta lướt qua một tia khinh thường: “Tôi uống bao nhiêu thì cô uống bấy nhiêu à?” Mộ Yến Lệ gật đầu: “Liều mình bồi quân tử” Nhìn sắc mặt của Mộ Yến Lệ, Dung Tư Thành vẫn không yên lòng: “Cô có ổn không? Không uống được thì đừng miễn cưỡng” Mộ Yến Lệ nở nụ cười: “Uống chút ít không sao, dù gì cũng là bạn của anh” Cảnh Mai Chi cũng phụ họa: “Đúng thế, đây là chuyện của con gái chúng tôi, Dung Tư Thành đừng nhúng tay vào” Nói rồi, cô ta nâng ly rượu lên: “Vậy thì cô Mộ, tối cạn ly trước!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK