Chương 50: Anh ta chính là Dung Tư Thành.
Ngày thứ hai, Mộ Ngọc Tú phát điên lên, một mình bao hết mấy cái hot search: “Mộ Ngọc Tú đạo nhái.
“Mộ Ngọc Tú bị hủy tư cách tham gia thi đấu.
“Mộ Ngọc Tú đóng vai đóa sen trắng uất ức khóc lóc kể lể”
“Mộ Yến Lệ chính là bậc thầy toàn cầu về thời trang Angel.”
Nhưng bởi vì Mộ Yến Lệ khiêm tốn nên không lâu sau cái hot search này đã được người ta đẩy xuống, nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn thấy. Chẳng mấy chốc đã có người đoán ra là đây xưởng may quần áo sắp thành lập của cô, thậm chí còn nhao nhao đặt trước.
Còn có người nhận ra cô chính là cô cả của công ty Mộ thị, là chị em cùng cha khác mẹ với Mộ Ngọc Tú. Vốn dĩ Mộ Yến Lệ cũng không muốn để người ta biết quá khứ của mình.
Cô ấy chỉ muốn trải qua những ngày nghỉ bình thường mà thôi, thế nên cô nhanh chóng nhờ Mộ Gia Hạo hỗ trợ xóa đẩy hot search xuống
Hành động này của cô làm cho Mộ Ngọc Tú vui vẻ, nếu cô ta không muốn công khai thân phận nên có ta có thể nói những gì cô ta muốn.
Tối hôm qua cô ta bất ngờ biết được biết con mình bị nhà trẻ đuổi học, nên cô ta định hôm nay về nhà chính của nhà họ Trần xem thử.
Vừa bước ra ngoài lại bất ngờ gặp phải rất nhiều phóng viên, đối mặt với những lời phỏng vấn, cô ta cố ý ra vẻ điềm đạm, đáng yêu. Thái độ thì như kiểu muốn nói rồi lại thôi.
“Chuyện này qua lâu rồi, mọi người đừng hỏi thêm nữa. Tôi không quan tâm người ngoài đánh giá về tôi như thế nào. Nếu thích tôi sẽ không vì tôi bị hủy tư cách thi mà ghét bỏ tôi. Nếu không thích tôi thì cứ cho là tôi đang “ba hoa chích chòe” cũng được. Tôi chỉ có thể nói là tôi không làm điều gì thẹn với lương tâm của mình!”
Cô ta để lại đoạn trả lời phỏng vấn đầy ẩn ý này rồi nghênh ngang bước đi.
Đừng nói người lạ không rõ chân tướng, những phóng viên tại hiện trường đều chết lặng. Trong lòng vô cùng hoài nghi đại khái là trong chuyện này có nội tình gì không.
Mộ Ngọc Tú bỏ lại đảm phóng viên sau lưng, đi thẳng đến nhà chính của nhà họ Trần.
Lúc đến nhà chính, cô nghe Hoắc Vân Hồng kể chuyện ở nhà trẻ ra làm cho cô ta càng thêm tức giận. Cô ta cô nén giận dữ nói: “Làm sao bây giờ? Bây giờ mà bị đuổi học thì lên tiểu học sẽ ra làm sao đây?”
Hoắc Vân Hồng đang cảm thấy bực tức, thế nên cũng không để ý thái độ của cô ta: “Con cuồng lên làm gì, mẹ đã bảo Trần Húc Tuấn đi gặp nhà trẻ rồi. Cùng lắm thì học ở nhà trẻ khác thôi chứ không lẽ chỉ có một chỗ đó giữ trẻ à!”
Mộ Ngọc Tú thở dài: “Mẹ nói người đàn ông đó họ
Dung à?”
Hoắc Vân Hồng trề môi: “Ừ, cậu ta còn muốn theo đuổi Mộ Yến Lệ nữa kìa. Anh họ và chị họ của con đều bảo cậu ta là Dung Tư Thành của tập đoàn Dung thị. Mẹ thấy không phải đâu, Dung Tư Thành sao có thể phải lòng cái thứ rách nát như Mộ Yến Lệ được.”
Chẳng lẽ Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành có mối quan hệ gì đó? “Mẹ nói dáng dấp người đàn ông kia ra sao?”
Hoắc Vân Hồng cứng họng, kiểu không muốn nhớ lại dáng vẻ của cậu ta, cả một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: “Vóc dáng khá cao, trông cũng tạm được, mặc một bộ vest đậm màu, đeo một cái cà vạt màu đỏ điều sậm.”
Nghe vậy Mộ Ngọc Tú suýt nữa đứng không vững, may là sau lưng cô ta có một cái ghế. Cô ta khó khăn lắm mới ngồi xuống được.
Mặc vest đậm màu, cà vạt sọc đỏ, đây không phải là Dung Tư Thành thì còn là ai vào đây nữa?
Hoắc Vân Hồng thấy vẻ mặt cô không ổn, vội hỏi: “Con làm sao thế?”
Mộ Ngọc Tú hít sâu: “Anh ta thật sự chính là Dung Tư Thành, hôm qua anh ta nói rằng con ăn cắp ý tưởng, và anh ta cung cấp ra một bản hồ sơ mà con không biết lấy ở đầu ra nữa.”
Hoắc Vân Hồng nhíu màu: “Xưa nay chúng ta với cậu ta không thù không oán, sao nay cậu ta lại đối xử với chúng ta như vậy?”
Mộ Ngọc Tú hận đến mức cắn răng nghiến lợi: “Còn không phải do Mộ Yến Lệ thì còn do ai nữa, nhất định là do cô ta dụ dỗ Dung Tư Thành nên mới bảo Dung Tư Thành nhằm vào chúng ta.” Hoắc Vân Hồng cũng nói: “Vừa nhìn con đàn bà kia là đã biết là thứ ti tiện rồi, giống y chan con mẹ nó. Ngày giỗ mẹ nó cũng sắp tới rồi đó! Đến lúc đó con lo mà dạy dỗ nó tử tế vào.”